“Hả? Không có thật à?” Mặt Cố Nam Sóc đầy thất vọng: “Nhìn kiểu này! Khả năng mày chỉ là hàng phế phẩm đúng không? Không đáng tin như vậy, không nên trói định thì tốt hơn.”
“Không! Ký chủ! Có bản hướng dẫn sử dụng!”
Đúng là có bản hướng dẫn sử dụng thật. Hệ thống không nói dối điểm này, nhưng bình thường mọi người sẽ hỏi tới cái này sao?
Hệ thống cắn răng. Bất đắc dĩ đưa bản hướng dẫn sử dụng lên.
“A, hóa ra là có. Tao biết ngay mà, sản phẩm khoa học kỹ thuật cao như chúng mày, sao lại không có bản hướng dẫn sử dụng! Hệ thống, quả nhiên mày rất lợi hại!”
Hệ thống:…… Lần đầu tiên nghe được lời khen từ miệng Cố Nam Sóc, nhưng mà cũng không vui vẻ lắm. Trong bản hướng dẫn sử dụng không có điểm dối lừa, chứa đựng rất nhiều tin tức. Muốn tìm được lỗ hổng trong đó là chuyện vô cùng khó khăn, gần như không thể nào. Đặc biệt là tri thức bên trong thâm ảo, không phải ai cũng có thể xem hiểu. Người không hiểu xem nó, không lâu sau sẽ choáng váng ngất xỉu.
Quả nhiên, Cố Nam Sóc chỉ xem nửa tiếng đã bắt đầu ngáp, không còn hứng thú.
Hắn lắc lắc đầu, đứng dậy, không tiếp tục xem nữa, mà đi tới chỗ điện thoại, gọi điện thoại tới nhà họ Nguyễn.
Nghe thấy Cố Nam Sóc gọi bác trai, hệ thống lại bắt đầu căng thẳng, dựng thẳng lỗ tai không tồn tại của mình lên, cẩn thận lắng nghe.
“Bác, đúng, lô hàng gần nhất tới rồi, rất vội. Đợi mấy ngày nữa nhé, mấy ngày nữa cháu sẽ qua thăm bác. Được ạ. Ăn cơm ở nhà bác luôn, sườn heo xào chua ngọt đi, tương vịt nữa, cháu đều thích ăn. Bác bảo người ta chuẩn bị trước nhé, cả xương sườn và thịt vịt đều xử lý sạch sẽ, ngâm trước một lát. Còn lại thì làm thêm vài món chay, chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, chờ cháu tới rồi làm.”
“Phải rồi, trước đây từng ăn qua món móng heo kho ở nhà bác, hương vị rất ngon, nhưng mà toàn xương không dễ gặm, lần này chúng ta thử bỏ xương đi xem sao, chắc là sẽ ngon hơn rất nhiều. Được rồi, vậy nhé, mấy ngày nữa gặp.”
Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, đều là tin tức vô dụng. Trong lòng nó cũng có chút cao hứng, Cố Nam Sóc không nói cho Nguyễn Chính Huân về sự tồn tại của nó, chứng tỏ trong tiềm thức đã có khuynh hướng muốn trói định với nó rồi, nếu không sẽ không giấu giếm như vậy.
Nếu thế, vấn đề có lẽ chỉ còn là thời gian.
Từ đó về sau, Cố Nam Sóc vẫn duy trì thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, chỉ khi rảnh rỗi mới nghiên cứu hiệp nghị và bản hướng dẫn sử dụng, hệ thống đã ăn một viên thuốc an thần, cũng không sốt ruột, không tiếp tục nhảy ra thúc giục.
“Hệ thống! Ngày nào mày cũng theo sát tao như vậy, có mệt không? Mày không mệt, tao cũng thấy phiền.”
“Hệ thống không hề quấy rầy ký chủ.”
“Tuy rằng mày không lên tiếng nhiều như trước, nhưng sự tồn tại của mày đã là một loại quấy rầy rồi. Không ai muốn bị người ta theo sát suốt ngày như vậy.”
“Chỉ cần ngài ký kết hiệp nghị với ta, trói định lẫn nhau rồi, thì có thể ra lệnh cho ta treo máy. Trong lúc treo máy, không được ký chủ kêu gọi, hệ thống sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông.”
“Nếu như vậy, hay là để tao thử cảm nhận trước một lần được không? Mày muốn tao trói định với mày, cũng phải cho tao nhìn thấy thành ý, để tao dụng thử một phần công năng của mày trước chứ.”
Hệ thống ngẫm nghĩ, lời này cũng đúng. Bị người ta theo sát, nhìn chằm chằm, đúng là có cảm giác bị giám thị, không ai thích. Đặc biệt là người thông minh kiêu ngạo như Cố Nam Sóc. Nếu muốn trói định, thì không nên tranh cãi trong vấn đề này, khiến hai bên đều không thoải mái.
“Được! Vậy thì khi ký chủ sinh hoạt và làm việc bình thường, hệ thống sẽ tiến vào trạng thái treo máy.”
Tròng mắt Cố Nam Sóc xoay chuyển, cười rội lên: “Vậy thì cảm ơn hệ thống nhé!”
Có kết quả thương lượng bước đầu rồi, Cố Nam Sóc lại bắt đầu bước tiếp theo. Hắn phát hiện ra, hình như hệ thống đã tự mở trình tự nào đó. Trong cuộc sống hàng ngày của hắn, hoặc khi hắn làm việc, đúng là đều không hề xuất hiện. Nhưng khi hắn chạm vào hiệp nghị, hoặc là bản thuyết minh, nó sẽ lập tức nhảy ra.
Biết được quy luật này rồi, trong lòng Cố Nam Sóc đã có kế hoạch.
Mấy ngày sau, hắn gọi cho Nguyễn Chính Huân một cuộc điện thoại. Nguyễn Chính Huân nói mình đang ở viện nghiên cứu, nguyên liệu nấu ăn trong nhà đã được lính cần vụ chuẩn bị tốt rồi. Cố Nam Sóc nói, mình sẽ tới viện nghiên cứu đón ông ấy, sau đó cùng nhau về nhà họ Nguyễn.
Vào viện nghiên cứu, Cố Nam Sóc nhanh chân bước vào phòng thí nghiệm, xoay người nằm lên giường thực nghiệm: “Mau! Phải làm nhanh lên, đừng cho nó thời gian phản ứng!”
Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi! Nhân viên nghiên cứu nhanh chóng bắt tay vào việc, lấy ra đầy đủ dụng cụ.
Nửa tiếng sau, không biết là ai hoan hô: “Thành công! Đã bắt được!”