“Ký chủ, lợi ích ta có thể mang đến cho ngài, tuyệt đối không chỉ có như vậy. Ta còn có thể cải thiện tình huống cơ thể ngài, tăng thêm thể năng, độ nhạy cảm, chỉ số thông minh… Thậm chí bao gồm cả sức khỏe.”
“Ngài có thể không cần ta giúp ngài hoàn thành sự nghiệp. Nhưng chẳng lẽ ngài không sợ ốm đau? Con người rất yếu ớt, chưa nói tới các căn bệnh đáng sợ như ung thư, bạch cầu… Dù chỉ là cảm cúm bình thường, nếu không điều trị thỏa đáng, khả năng cũng sẽ vì vậy mà bỏ mạng.
“Ký chủ, chỉ cần có đủ năng lượng, ta có thể khiến ngài bách bệnh bất xâm. Có lẽ không thể khiến ngài trường sinh bất lão, nhưng có thể giảm bớt tốc độ lão hóa cho ngài. Người khác bảy mươi tuổi đã già yếu, ngài bảy mươi tuổi vẫn tinh thần quắc thước như cũ. Người khác cùng lắm chỉ sống được hơn trăm năm, ngài có thể sống hai trăm năm, ba trăm năm.”
“Có được ta, ngài có thể có được rất nhiều. Mất đi ta, ngài không chỉ mất đi trợ lực. Ngài đã từng nghĩ tới chưa, nếu để ta trói định với ký chủ khác, ngài sẽ có thêm một đối thủ, còn là đối thủ rất mạnh.”
“Đừng vì có thể đánh bại Cố Kiều mà tự mãn. Không phải tất cả mọi người đều như Cố Kiều. Ngài có thể đối phó được Cố Kiều, chưa chắc đã đối phỏ được ký chủ khác trói định với ta. Có thêm ta, chỉ cần ký chủ không phải kẻ ngu, ngài nghĩ xem mình có bao nhiêu phần trăm thắng cuộc?”
Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Hệ thống, mày đang sợ hãi.”
Hệ thống:???
“Mày lăn lộn ở thế giới chúng tao lâu như vậy, vẫn không hiểu ra đạo lý càng khủng hoảng càng hư trương thanh thế, càng để ý càng sẽ nắm chặt không buông tay sao? Mày không phát hiện ra, để tao đồng ý trói định, mày đã vừa dụ dỗ vừa đe dọa, dùng đủ thủ đoạn rồi à? Hơn nữa lợi ích hứa hẹn, càng ngày càng nhiều.”
Hệ thống:??? Đúng là nó không phát hiện ra.
“Có điều…” Cố Nam Sóc đổi giọng: “Những lợi ích đó đúng là đã làm tao động lòng rồi. Ai không muốn khỏe mạnh trường thọ chứ?”
Nghe thấy thế, hệ thống bắt đầu thả lỏng.
“Nhưng tao phải khảo sát đã.”
Hệ thống choáng váng: “Khảo sát?”
“Có vết xe đổ của Cố Kiều, tao phải cẩn thận chứ. Sau khi trói định chính là chuyện cả đời. Chuyện lớn như vậy, không thể quyết định một cách tùy tiện. Không phải mày nói có hiệp nghị sao? Để tao xem hiệp nghị trước đi.”
“Được! Lập tức mở ra hiệp nghị vì ký chủ, ký chủ có ba cơ hội xem xét hiệp nghị. Mỗi lần xem xét hiệp nghị sẽ xuất hiện trước mắt ký chủ liên tục suốt hai tư tiếng đồng hồ.”
“Hiểu rõ. Nói cách khác, ba lần cộng lại, tổng cộng bảy mươi hai tiếng đồng hồ đúng không? Dùng toàn bộ ba lần, trực tiếp phát suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Mở ra đi!”
Nói xong, trước mắt Cố Nam Sóc lập tức xuất hiện một quầng sáng màu lam nhạt, trên quầng sáng hiện ra hai chữ hiệp nghị. Hắn phát hiện ra, ngoài hắn hình như không có bất kỳ ai nhìn thấy quầng sáng này.
Rất mới lạ!
Cố Nam Sóc không nhịn được duỗi tay chọc chọc vào quầng sáng, phảng phất như đang chọc vào không khí, không có cảm giác thực chất.
Hắn không vội vã xem hiệp nghị, mà ngồi xuống lấy giấy bút ra, bắt đầu sao chép lại.
Hệ thống:???
“Ký chủ, ngài đang làm gì thế?”
“Ghi nhớ hiệp nghị! Tao nhìn sơ qua rồi, hiệp nghị cũng tầm vài trăm trang, số từ mỗi trang lại không hề ít. Trong bảy mươi hai tiếng tao chỉ có thể xem qua loa, ghi chép ra để có thời gian cẩn thận nghiên cứu.”
“Mày cũng nói tao là thương nhân thành công, thương nhân sao có thể tùy tiện ký hợp đồng, không sợ hợp đồng có sơ hở sao? Cho nên, chép lại sẽ có thêm thời gian nghiên cứu phân tích. Đúng nhỉ?”
Hệ thống:…… Rất buồn bực!
Hiệp nghị là bước đầu tiên, vô cùng dài dòng và rườm rà, trong thời quan quy định, không mấy ai có thể kiên nhẫn xem hết, ví dụ như Cố Kiều. Càng khỏi nói tới nghiên cứu. Không ngờ Cố Nam Sóc lại nghĩ ra chiêu này, trực tiếp dùng ngòi bút sao chép lại. Mẹ kiếp!
Có điều, nó vẫn có chút may mắn, bởi vì trong hiệp nghị không có nhiều lỗ hỏng, bẫy rập chân chính không nằm trong đó, bởi vậy cũng không quá căng thẳng.
Sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ, Cố Nam Sóc miễn cưỡng dựa vào tốc độ tay kinh người sao chép xong toàn bộ hiệp nghị. Hắn xoa xoa cổ tay mình, vứt giấy bút xuống, lên giường ngủ.
Việc đầu tiên sau khi ngủ no rời giường của Cố Nam Sóc không phải phân tích hiệp nghị, mà là nên làm gì vẫn làm việc ấy. Ăn cơm, làm việc, trò chuyện với người nhà. Một ngày trôi qua rất nhanh, đến đêm khuya, hắn mới lấy hiệp nghị ra, xem không bao lâu đột nhiên buông xuống.
“Hệ thống! Mày đâu rồi?”
“Đây! Ký chủ chuẩn bị ký tên sao?”
“Không phải! Đột nhiên tao nhớ tới một chuyện, mày có bản hướng dẫn sử dụng không?”
Hệ thống:……
“Mày xem, bây giờ dù mua sản phẩm gì, đặc biệt là đồ điện đều có kèm theo hướng dẫn sử dụng. Thậm chí món đồ chơi do Nam Lân chúng tao sản xuất ra, cũng có bản hướng dẫn. mày là sản phẩm trí năng trâu bò như vậy, không thể nào không có hướng dẫn sử dụng, ít nhất phải cho ký chủ biết mày có cấu tạo thế nào, sử dụng ra sao, những việc cần chú ý khi sử dụng chứ, mày nói có đúng không?”