Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 253: Chấm dứt



"Bà Tần, có thời gian ở chỗ này cãi nhau, tôi nghĩ bà nên mua vé quay về thủ đô thì hơn, có lẽ vẫn còn kịp.”Bà Tần và Tần Tư Viễn đều nhìn qua, lời này có ý gì?

Khóe miệng Cố Nam Thư cong lên: “Tôi sao lại nhiều băng từ như vậy, cũng pharai dùng một hai cái chứ. Một cái tôi đã gửi tới tòa soạn báo Quang Minh, một cái đã gửi tới đường Trường Đức.”

Anh mắt Cố Nam Thư nhìn về phía Tần Tư Viễn: “Địa chỉ ở thủ đô trước đây anh nói với tôi không sai chứ?”

Bà Tần tức không thở nổi, suýt chút nữa đã ngất xỉu.

Tòa soạn báo Quang Minh là nơi Tần Thanh Vi làm việc! Làm vậy khác nào đưa nhược điểm của bà ta tới tay con nhóc c.h.ế.t tiệt kia? Quả nhiên, Cố Nam Thư cùng hội cùng thuyền với tiện nhân đó! Đều tới để gieo tai họa cho bà ta và con trai bà ta! Không có chứng cứ, dù Cố Nam Thư có nói với Tần Thanh Vi, bà ta cũng không sợ. Nhưng một khi Tần Thanh Vi có băng ghi âm làm chứng cứ, chắc chắn sẽ lăn lộn c.h.ế.t bà ta…”

Huống chi, Cố Nam Thư còn gửi cả tới đường Trường Đức. Nếu chồng bà ta biết… Chồng bà ta biết…

Nhớ tới những chuyện chồng bà ta làm ra khi bà ta còn trẻ, dám nhúng tay vào quân vụ, muốn hủy hoại tiền đồ của Tần Thanh Giang, bà Tần lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, không đứng thẳng nổi.

“Vĩnh Thanh! Vĩnh Thanh!”

Giọng bà ta băt đầu run rẩy, tay vươn ta bám lung tung. La Vĩnh Thanh vội vàng bước tới đỡ bà ta: “Cô!”

“Chúng ta đi! Lập tức đi! Mau! Mau lên!”

“Chậm đã!”

Bà Tần nhìn về phía Cố Nam Thư, hận ý ngập trời: “Cô còn muốn thế nào?”

“Chỉ muốn nhắc nhở bà, trước khi về thủ đô nên giải quyết tốt vấn đề hải vận. Nếu không đường về thủ đô phải mất vài ngày, trên xe lửa không có điện thoại, hay điện báo để liên lạc đâu.”

Đối mặt với ánh mắt sắc như d.a.o của bà Tần, Cố Nam Thư không sợ chút nào: “Tôi hy vọng, chiều nay có thể nhận được tin tức tốt của em trai tôi từ Bằng Thành. Còn nữa, lần này chỉ là cảnh cáo. Dù tòa soạn bán Quang Minh, hay là đường Trường Đức, đều là địa bàn của nhà họ Tần bà, cho dù bết chuyện, cũng sẽ không ảnh hưởng tới nhà họ Tần.”

“Nhưng nếu bà còn dám duỗi tay duỗi chân với người nhà tôi, sợ là sẽ không đơn giản như vậy. Trong nước có rất nhiều đài truyền hình, tòa soạn báo. Bà ngăn được một nhà, có thể ngăn được ngàn nhà vạn nhà không? Hơn nữa, cho dù nhà họ Tần quyền cao chức trọng, cũng không cách nào một tay che trời, đúng không?”

Sắc mặt bà Tần trắng bệch, mấy lời cảnh cáo này, cả câu lần sau sẽ không đơn giản như vậy, tất cả đều là lời hôm qua bà ta nói.

Cố Nam Thư! Cố Nam Thư!

Trong lòng bà Tần thầm mắng cái tên này vô số lần, hận không thể xé xác Cố Nam Thư, lại không có cách nào làm gì được đối phương.

Bà ta chỉ có thể cắn môi, nói: “Vĩnh Thanh, chúng ta đi!”

La Vĩnh Thanh vừa đỡ bà ta nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Cố Nam Thư. Cô gái này… Nhìn qua có vẻ rất dịu dàng, xuất thân nông thôn, trình độ giáo dục không cao, không ngờ thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.

Anh ta đi theo bà cụ bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên thấy bà ta bị một cô gái hơn hai mươi tuổi làm cho kinh hoàng thất thố, đánh cho tơi bời như vậy. Với tính tình kiêu ngạo của bà ta, từ trước tới giờ dù trong hay ngoài đều chưa từng biết sợ.

Sau đó anh ta lại khẽ lắc đầu, quá sốt ruột rồi, đúng là tuổi trẻ, một chút ấm ức cũng không chịu nổi, chỉ muốn đánh trả, cũng không nghĩ xem, dù quan hệ giữa Tần Tư Viễn với bà Tần không tốt, nhưng bọn họ vẫn là mẹ con. Hôm nay Cố Nam Thư đối phó bà ta như vậy, còn giở trò trước mặt Tần Tư Viễn, sau này hai người còn có thể tốt đẹp sao?

Cố Nam Thư nghĩ quá đơn giản rồi.

Nhưng mà, chuyện anh ta không đoán được là, không phải Cố Nam Thư suy nghĩ đơn giản, mà chị ấy căn bản không có ý định tiếp tục qua lại với Tần Tư Viễn.

Nhìn theo bóng dáng lảo đảo ra ngoài của bà Tần, chị ấy hỏi Tần Tư Viễn: “Không đi theo à?”

“Có anh họ La bên cạnh rồi, bà ấy sẽ không gặp phải chuyện gì.”

“Anh không cảm thấy tôi làm quá đáng sao?”

Tần Tư Viễn lắc đầu: “Nam Thư, anh vẫn phân rõ thị phi đen trắng.”

Cố Nam Thư không hề vui mừng khi nghe thấy mấy lời này, chị ấy thở dài một tiếng: “Tư Viễn, chúng ta kết thúc đi!”

Tần Tư Viễn ngơ ngẩn: “Là vì mẹ anh sao? Anh không hề biết chuyện mẹ mình làm. Anh sẽ không để bà ấy có cơ hội tiếp tục thương tổn em với người nhà em.”

“Tôi tin anh không biết chuyện này, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ anh! Bà ấy sinh anh ra, nuôi anh lớn, anh có thể làm được việc phân rõ giới hạn với bà ấy, từ giờ không còn liên quan với nhau sao?”

Tần Tư Viễn cứng họng.

Cố Nam Thư khẽ cười: “Tư Viễn, chúng ta đều không còn là thiếu niên chưa trải sự đời nữa. Trước kia tôi từng vì tình yêu xúc động một lần, cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau là có thể chiến thắng tất cả. Nhưng kết quả thì sao? Tôi hiểu hơn bất kỳ ai, cảm giác không được cha mẹ chồng tôn trọng, không được cha mẹ chồng yêu thương là thế nào. Tư Viễn, chúng ta ở bên nhau là hướng tới hôn nhân. Kết hôn không phải chuyện hai người, mà là chuyện hai gia đình.”

Tần Tư Viễn há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại không cách nào phản bác.

“Tôi từng thua cuộc một lần, không muốn thua thêm lần nữa. Nếu tái hôn, tôi hy vọng bản thân được hạnh phúc, mà ở bên anh, chỉ sợ rất khó có được hạnh phúc mà tôi muốn.”

“Hai chúng ta bắt đầu từ quen biết đến khi dần sinh ra ấn tượng tốt, từ thử đến xác định quan hệ cũng một khoảng thời gian rồi. Anh cũng từng nhắc tới chuyện muốn chính thức gặp mặt em trai em gái tôi, nhưng tôi luôn thoái thác.”

“Ban đầu tôi không hiểu vì sao mình lại như vậy, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. là vì trong lòng tôi thấp thỏm. Tôi hiểu rõ gia đình anh có điều kiện thế nào, hiểu rõ chênh lệch giữa hai ta, hiểu rõ mẹ anh là người ra sao, cho nên chính tôi cũng không dám tin vào phần tình cảm với anh.”

Cố Nam Thư hít sâu một hơi: “Tư Viễn, cứ như vậy đi! Chúng ta hảo tụ hảo tán, sau này đừng liên lạc nữa.”

Nói xong chị ấy đứng dậy ra ngoài, hành động dứt khoát. Tần Tư Viễn muốn giữ lại, bàn tay vươn được một nửa ngừng giữa không trung.

Anh ta nghĩ tới vấn đề gia đình mình, nghĩ tới tính cách của mẹ mình, nghĩ tới lời Cố Nam Thư nói. Đột nhiên anh ta cảm thấy dường như mình không có tư cách giữ Cố Nam Thư lại. Anh ta ngơ ngác nhìn ly cà phê dư lại trên bàn, ngồi ngẩn ngơ cả ngày.

Anh ta đã hai mươi chín, bạn bè bằng tuổi anh ta, dù kết hôn muộn cũng đã lên chức cha cả rồi, chỉ có mình anh ta vẫn là người cô đơn, vẫn độc thân như cũ.

Anh ta cũng muốn kết hôn, cũng muốn có một đứa con đáng yêu, con trai hay con gái đều được.

Nhưng mà…

Từ khi còn niên thiếu cho tới bây giờ đã tráng niên, anh ta từng có ba cuộc tình, lại không lần nào có thể đi tới cuối. Nguyên nhân không thể thành đôi gần như đều vì mẹ anh ta.

Châm chọc không? Châm chọc dữ dội!

Đột nhiên Tần Tư Viễn cười khổ một tiếng, không biết nên cảm thấy bi ai cho những cô gái từng ở bên mình, hay nên bi ai cho bản thân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.