Cố Nam Thư xua tay: “Anh ngồi trước đi, tôi gọi anh tới đây, là muốn mọi người gặp mặt nói chuyện rõ ràng.”
Nói xong chị ấy lấy máy ghi âm trong túi xách ra, bật nút phát tin.
“Gia đình như chúng tôi, đối phó với các cô, có rất nhiều biện pháp!”
“Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy rõ ràng em gái có năng lực lại không lên được đại học sao?”
“Nếu cô không tin, cứ chờ xem, xem tôi có thể hay không!”
……
Từng câu từng chữ, tất cả đều là lời kiêu ngạo Bà Tần kiêu mới nói hôm qua.
Tần Tư Viễn vừa tức giận vừa hổ thẹn, khuôn mặt bà Trần thì y như cái chảo nhuộm, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi năm sáu màu sắc.
Cố Nam Thư cong môi: “Lấy quyền mưu tư, lấy thế áp người, tùy ý nhúng tay vào hải quan tỉnh Quảng Đông và kỳ thi đại học quốc gia. Coi pháp luật quốc gia như trò đùa. Uy phong lớn quá nhỉ! Ai không biết còn tưởng rằng họ Tần nhà bà là Hoàng đế, bà là Hoàng hậu đó! Chế độ phong kiến qua lâu rồi, bà Tần định khôi phục à? Bàn tay bà duỗi dài như vậy, nhà họ Tần biết không? Lãnh đạo cấp cao có biết không?”
Bà Tần tức giận đến mức cả người run rẩy: “Cố Nam Thư, cô có ý gì?”
“Không có ý gì! Cuốn băng bà đang nghe bây giờ là do tôi ghi âm, tôi còn sao chép ra rất nhiều bản, nội dung giống nhau như đúc. Bà nói xem, nếu để thiên hạ biết thứ này sẽ thế nào nhỉ?”
Bà Tần đứng bật dậy: “Cố Nam Thư! Cô dám!”
“Bà có thể thử xem, xem tôi có dám không!”
Thiếu chút nữa bà Tần đã bị mấy lời này sặc chết. Ngày hôm qua chính bà ta nói ra mấy lời này, bảo đối phương cứ thử xem. Bây giờ chưa tới hai tư tiếng, Cố Nam Thư đã trả lại bà ta toàn bộ.
Bà Tần cười mỉa một tiếng, đám dân thường ranh ma này, quá coi trọng bản thân rồi. Cô ta dám, nhưng có làm được không?”
“Có phải đang nghĩ bà muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chúng tôi như bóp c.h.ế.t một con kiến hay không? Nghĩ g.i.ế.c tôi rồi, không cho tôi ra khỏi cánh cửa này, băng ghi âm sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời?”
Bà Tần nghiêm mặt lại, ánh mắt nhìn Cố Nam Thư như lưỡi d.a.o sắc bén.
Cố Nam Thư lại nở nụ cười: “Nếu là ngày hôm qua, có lẽ bà làm vậy còn được. Nhưng bây giờ thì không. Trưa hôm qua khi chúng ta gặp mặt, tôi đã ghi âm lại rồi, bà cho rằng vì sao tôi phải chờ tới hôm nay mới lấy ra?”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bà Tần, Cố Nam Thư nói tiếp: “Bởi vì tôi cần thời gian chuẩn bị. Từ khi bà rời khỏi nhà chúng tôi đến giờ, cũng hai mươi tiếng đồng hồ rồi. Trong hai mươi tiếng ấy, bà đoán xem tôi có thể làm được bao nhiêu việc? Sao lưu lại bao nhiêu bản, viết bao nhiêu lá thư, nói bí mật này cho bao nhiêu người, giấu ở bao nhiêu chỗ? Cho dù bà có thể xử lý tôi, có thể xử lý tất cả mọi người có quan hệ với tôi, nhưng bà có thể cản được tất cả hậu chiêu của tôi không?”
Tất cả hậu chiêu phía sau???
Trong lòng bà Tần căng thẳng. Cố Nam Thư đang nói cho bà ta, hậu chiêu chị ấy chuẩn bị không chỉ một, thậm chí không phải hai ba cái.
“Cô đang uy h.i.ế.p tôi?”
Cố Nam Thư chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Bà cảm thấy tôi đang uy h.i.ế.p sao? Ngày hôm qua khi bà tới gặp tôi, bà nói là nói chuyện hòa bình mà. Chẳng qua tôi chỉ làm chuyện giống bà làm hôm qua thôi, nếu bà cho rằng hành vi này là uy hiếp, vậy thì là uy h.i.ế.p đi.”
Bà Tần quay đầu nhìn về phía Tần Tư Viễn: “Con nghe thấy chưa? Đây là bạn gái con tìm đó! Tần Tư Viễn, mẹ là mẹ con! Con cứ trơ mắt nhìn cô ta bắt nạt mẹ như vậy sao?”
Tần Tư Viễn ngậm miệng không nói gì, từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích.
Bà Tần tức giận đến mức cả người run rẩy: “Tốt! Tốt lắm! Sao tao lại sinh ra nghiệp chướng như mày chứ! Người ta nói có vợ quên mẹ, mày còn chưa cưới cô ta về, đã quên người mẹ này rồi! Hôm nay mày trơ mắt nhìn Cố Nam Thư bắt nạt tao, ngày mai có phải Cố Nam Thư cầm d.a.o đ.â.m tao, mày cũng khoanh tay đứng nhìn hay không? Không, thậm chí không chỉ khoanh tay đứng nhìn, có phải mày còn vỗ tay ăn mừng không?”
Tần Tư Viễn vẫn không nói gì như cũ, Cố Nam Thư thản nhiên đáp lại một câu: “Giết người là phạm pháp, bà yên tâm, tôi không rác rưởi giống người nào đó. Tôi có nguyên tắc của mình, tuân thủ pháp luật là điểm mấu chốt, tôi sẽ giữ vững điểm này.”
Mặt bà Tần lại lúc xanh lúc trắng, đây rõ ràng đang chửi bà ta dùng quyền mưu tư, nhúng tay vào hải vận làm khó Nam Lân, vi phạm pháp luật, là loại người rác rưởi mà.
Bà ta run rẩy chỉ vào Cố Nam Thư: “Tần Tư Viễn, mày nghe đi, mày nghe một chút đi! Cô ta đang chửi mẹ mày là rác rưởi đấy, mày điếc à?”
Tần Tư Viễn nhíu mày: “Vậy mẹ có làm ra chuyện vi phạm pháp luật hay không? Thủ tục hải quan của Nam Lân có vấn đề có phải bút tích của mẹ hay không?”
Bà Tần ngây người, trầm mặc không lên tiếng.
Lúc này Tần Tư Viễn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra: “Nếu mẹ không hài lòng con làm quen Nam Thư, mẹ cứ nói với con, cứ mắng chửi con, mẹ gây phiền toái cho em trai người ta làm gì?”
Cố Nam Thư trợn mắt khinh bỉ, còn chưa rõ sao? Dù gì Tần Tư Viễn cũng là con trai ruột, chị ấy thì sao? Chị ấy chỉ là hồ ly tinh, con trai là bảo bối, hồ ly tinh là cỏ rác, hồ ly tinh đáng chết, người nhà của hồ ly tinh cũng đáng chết.
Đây mới chỉ là cảnh cáo nhỏ, tạo chút phiền toái cho nhà xưởng mà thôi, chứ chưa phải muốn mạng bọn họ đâu.