Anh Lâm cầm quần áo lên hỏi Tống Ngọc Mai: “Nhận ra thứ này không?”
Ánh mắt Tống Ngọc Mai né tránh: “Tôi…… Tôi không biết.”
“Theo khẩu cung của Tống Võ, thứ này là do bà ăn trộm mang ra ngoài. Qua điều tra chúng tôi cũng đã phát hiện ra được vài dấu giày trong phòng Cố Nam Huyền ở thôn Dương Liễu, trong đó có hai dấu chân hoàn chỉnh. Thông qua so sánh, kích cỡ và hoa văn hoàn toàn trùng khớp với đôi giày bà đang đeo trên chân. Hơn nữa, Lưu Ái Hoa ở cùng thôn cũng đã xác nhận, từng nhiều lần trông thấy bà lượn lờ quanh nhà họ Cố, hành động lén lút.”
“Tôi…” Tống Ngọc Mai cãi cùn: “Cho dù là tôi trộm thì thế nào? Không phải chỉ là một bộ đồ lót sao? Thứ này thì đáng mấy đồng? Cùng lắm tôi bồi thường cho bọn họ! Tôi bồi thường gấp đôi đã được chưa? Các anh… Các anh thả tôi ra!”
Rầm!
Một tiếng vỗ bàn vang lên.
“Tôi đang nói tới chuyện trộm một bộ quần áo đơn giản vậy sao? Nguyên nhân bà ăn trộm quần áo, bà với Tống Võ hợp mưu định làm gì Cố Nam Huyền?”
Anh Lâm trừng mắt với bà ta, thấy mặt bà ta đầy nghi hoặc, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Đúng là một đám ngu xuẩn, mù luật.
Anh ta rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, nói với Tiểu Quách: “Tôi ra ngoài rít điếu thuốc, cậu tới thẩm vấn đi. Phải làm cho bà ta hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nói chuyện Tống Võ cho bà ta biết.”
“Vâng!”
Anh Lâm vừa ra cửa, đã trông thấy Cố Nam Sóc. Hai người dựa vào cửa sổ phòng thẩm vấn, nói chuyện phiếm vài câu. Không lâu sau, đã nghe thấy tiếng khóc lóc cầu xin của Tống Ngọc Mai truyền ra từ trong phòng: “Đồng chí Công an! Tôi sai sồi! Tôi biết lỗi rồi! Tôi thật sự không định làm gì cả, do Tống Võ nhờ tôi, đều là kế hoạch của nó! Nó nói với tôi chuyện này không phạm pháp, tôi mới dám làm. Nếu biết là phạm pháp, chắc chắn tôi sẽ không làm thế…”
“Tống Võ nói kế hoạch này là do bà nghĩ ra, do bà xui khiến cậu ta làm.”
“Nó đánh rắm! Đồng chí công an, anh phải tin tôi! Thật sự là do Tống Võ, không phải tôi! Trước đó tôi không hề nghĩ tới chuyện mai mối cho Cố Nam Huyền với Tống Võ, bởi vì tôi biết chắc chắn Cố Nam Sóc sẽ không đồng ý. Nhưng hôm con trai út nhà tôi kết hôn, Tống Võ trông thấy Cố Nam Huyền trong thôn, vừa mắt nên mới nói muốn cưới con bé. Tôi đã khuyên nhưng nó không nghe, còn nghĩ ra biện pháp này, nhờ tôi giúp nó.”
“Tôi chỉ nghĩ, nếu nó nói là không phạm pháp, còn là cháu trai tôi, vậy thì giúp nó một tay cũng được. Nếu chuyện này thành công, Cố Nam Huyền trở thành cháu dâu tôi, nói không chừng còn có thể được chia chút tiền từ cửa hàng của Cố Nam Sóc. Nếu không thành công, thì khiến nhà bên đó khó chịu cũng được. Hai nhà chúng tôi có mâu thuẫn, vẫn luôn không hợp nhau. Đồng lõa gì đó, tội lưu manh gì đó, tôi hoàn toàn không biết, tôi đã khai rồi, thật sự khai hết rồi!”
Tiếng kêu khóc cầu xin của Tống Ngọc Mai truyền vào lỗ tai Cố Nam Sóc và anh Lâm. Hai người liếc nhau, đều cảm thấy cạn lời, đúng là ngu còn không tự biết.
Cố Nam Sóc đưa cho anh Lâm một bao thuốc: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc. Nếu mọi chuyện đã điều tra rõ ràng, anh có thể ra thông cáo kết án hay không? Anh thấy đấy, việc này gây ảnh hưởng rất lớn trong trường học. Tôi nghĩ nếu có thông cáo của chính phủ, mang tới dán ở trường học, sẽ có hiệu quả đập tan lời đồn lớn hơn.”
“Đương nhiên, tôi hy vọng trong thông cáo có thể không nhắc tới chuyện quần áo, dù sao quần áo lót cũng quá mẫn cảm, dù mọi người biết rõ chân tướng, vẫn khó tránh khỏi sẽ có người xì xào bàn tán sau lưng. Xin anh thấu hiểu tâm trạng của tôi, tôi chỉ muốn bảo vệ em gái mình tốt nhất.”
Đây không phải chuyện lớn gì, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, anh Lâm không từ chối: “Được! Mai tôi sẽ chuẩn bị tốt thông cáo, cậu qua đây lấy là được.”
“Cảm ơn!”
Ngày hôm sau. Cố Nam Sóc cầm thông cáo tới trường học, lại nói chuyện với hiệu trưởng thêm lần nữa.
“Nếu có thể, hy vọng hiệu trưởng dán thông cáo này một tháng. Hơn nữa, tôi còn muốn hiệu trưởng mở cuộc họp toàn trường, tổng kết làm rõ chuyện này trong cuộc họp, nhấn mạnh về ân oán giữa nhà Tống Ngọc Mai và nhà tôi, và chuyện bà ta với Tống Võ thấy cửa hàng Dĩ Nam làm ăn phát đạt mới nghĩ ra kế hoạch này.”
Hiệu trưởng lập tức hiểu được ý của hắn: “Cậu muốn đặt trọng tâm câu chuyện tính kế này trên ân oán gia tộc và tiền bạc?”
“Đúng. Từ đầu tới cuối Nam Huyền không có gì sai trong chuyện này, nhưng hiện thực tàn khốc, con bé là con gái, dù tôi đã giải quyết nhiều mặt, hạ thấp nhất tầm ảnh hưởng của lời đồn, nhưng vẫn chưa được toàn diện. Cách làm này có thể giải quyết càng tốt hơn, bịt kín tất cả lỗ hổng còn thiếu sót.”
Hiệu trưởng gật đầu: “Cậu có em gái, tôi cũng có con gái. Tôi hiểu được tâm trạng của cậu, thay đổi trọng tâm câu chuyện, mơ hồ giảm đi ý đồ xấu của Tống Võ với Cố Nam Huyền là đúng. Tôi sẽ tổ chức cuộc họp, hơn nữa tôi cũng muốn phổ cập giáo dục cho toàn trường một lần. Trường hợp Tống Võ là lý do tốt nhất. Đồng thời còn có thể nâng cao phẩm chất thận trọng từ lời nói tới việc làm, không tin vào lời đồn, không tuyên truyền lời đồn cho các bạn học.”
Hiệu trưởng này là một vị hiệu trưởng tốt. Cố Nam Sóc đứng dậy, khom lưng chín mươi độ.