Vài vị công an mặc đồng phục vào thôn, đi thẳng đến nhà Cố Trường Quý. Chỉ một lát sau, tiếng kêu gào của Tống Ngọc Mai đã truyền ra từ trong phòng: “Các anh làm gì thế! Dựa vào đâu lại bắt tôi! Bắt về điều tra cái gì? Tôi không biết! Tôi… Tôi… Tống Võ? Không thể nào! Rõ ràng nó nói chúng tôi không thật sự làm gì Cố Nam Huyền, việc này sẽ không phạm pháp…”
Trong nhà họ Cố, ở một đầu khác trong thôn. Hai đồng chí công an khác cũng đang kiểm tra hiện trường.
“Đây chính là tủ quần áo của Cố Nam Huyền?”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng. Ngoài số quần áo đã mang lên huyện, quần áo khác của em gái tôi đều ở trong ngăn tủ này. Nếu Tống Ngọc Mai ăn trộm, chỉ có thể trộm từ đây.”
Công an ừ một tiếng: “Đúng là trong phòng có dấu vết bị người khác lẻn vào. Tiểu Quách, cẩn thận kiểm tra, chú ý thu thập chứng cứ.”
“Vâng! Anh Lâm!”
Cố Nam Sóc lui sang bên cạnh, không quấy rầy công an làm việc. Hiện giờ nhà hắn đã chuyển lên huyện thành, lần trước về vẫn là từ tết thanh minh, khoảng thời gian này trong nhà không ai ở, trong phòng có dấu vết xâm nhập, nhưng không hỗn loạn, người xâm nhập chỉ có một, thời gian phát sinh còn mới, hai ngày vừa rồi lại không có mưa, bởi vậy dấu vết xem như rõ ràng. Tình hình không phức tạp, công an làm việc cũng nhanh gọn, chỉ một lát sau đã làm xong.
Bên này dễ dàng còn đầu bên kia vẫn đang giằng co.
Công an qua bên đó tụ họp trước, vừa vào cửa đã trông thấy Tống Ngọc Mai đang ôm chặt cột nhà không chịu buông tay, khóc lóc thảm thiết, luôn miệng nói công an đánh người, công an muốn g.i.ế.c người.
Tiểu Quách nhỏ giọng hỏi thăm: “Sao lại thế này?”
Sắc mặt hai đồng chí công an thi hành nhiệm vụ vô cùng buồn bực: “Bà ta chơi xấu, c.h.ế.t sống không chịu đi.”
Cuối cung vẫn phải để anh Lâm ra tay, anh ta là người có thâm niên, kinh nghiệm nhiều hơn so với đồng nghiệp trẻ tuổi, trực tiếp rút s.ú.n.g ra, nhằm thẳng vào Tống Ngọc Mai: “Tôi hỏi lại lần nữa, bà thật sự không đi theo chúng tôi, có phải không?”
Tống Ngọc Mai bị dọa. sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ tia hy vọng cuối cùng: “Các canh… Các anh là công an, không được g.i.ế.c người bừa bãi!”
“Không phải bừa bãi! Chống đối người thi hành công vụ trước mắt mọi người, dựa theo luật pháp, chúng tôi có thể xử quyết ngay tại chỗ, là hành vi hợp tình hợp lý hợp pháp. Bà thật sự muốn chống lại lệnh bắt?”
“Tôi… Tôi…”
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của anh Lâm, Tống Ngọc Mai không dám nói thêm câu nào.
“Tôi đếm đến ba, sau ba tiếng, nếu bà vẫn không chịu buông tay, tôi sẽ trực tiếp nổ súng. Một, hai……”
Chữ “Ba” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tống Ngọc Mai đã lập tức buông tay, khóc lóc thảm thiết.
Đám người trong nhà Cố Trường Quý bị chuyện đột ngột phát sinh làm cho ngơ ngẩn, đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ vì sao lại như vậy. Cố Trường Quý muốn bước tới định nói hai câu, không thể cứ trơ mắt nhìn vợ mình bị người ta mang đi, nhưng còn chưa mở miệng đã bị công an ngăn cản: “Gây trở ngại công an làm việc, cũng bị bắt lại. Ông muốn đi cùng bà ta à?”
Cổ Cố Trường Quý lập tức rụt lại, liên tục xua tay. Đám người Cố Đại Phát cũng không dám cử động.
Thấy Tống Ngọc Mai bị công an kéo đi, cả thôn đều chấn kinh.
“Chuyện này là sao vậy?”
“Nghe nói Tống Võ bị bắt. Tội lưu manh! Hình như Tống Ngọc Mai là đồng lõa!”
“Hả? Tội lưu manh? Tôi nhớ rõ năm kia ở huyện cách vách có người phạm tội lưu manh bị b.ắ.n chết, sao cô cháu nhà Tống Ngọc Mai dám!”
“Trước đây tôi đã nói với tính tình kia của Tống Ngọc Mai, sớm muộn gì cũng chọc phải đại họa mà, xem đi, không phải ứng nghiệm rồi sao?”
……
Cùng lúc đó, ở trường học.
Tuy Cố Kiều không ở thôn Dương Liễu, nhưng cũng đã biết được tin tức Tống Ngọc Mai bị bắt qua miệng hệ thống. Cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vui mừng, hoàn toàn không có một chút thương tâm, hay hoảng loạn kinh sợ nào.
“Ký chủ, tôi không rõ, Cố Nam Huyền lâm vào khốn cảnh, vì sao cô lại muốn giúp bọn họ? Chẳng lẽ không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Dùng Cố Nam Huyền làm cửa khẩu đột phá, làm ầm ỹ chuyện này lên, quấy vũng nước đục thêm, khi bên kia hoảng loạn ốc còn không mang nổi mình ốc, không phải cô càng có cơ hội nhân lúc hỗn loạn vào ăn trộm vật dẫn năng lượng sao?”
Cố Kiều trợn mắt khinh bỉ: “Ngươi là máy móc, không có tình cảm, không có chỉ số thông minh. Ngươi chỉ có công thức có phép tính có trình tự. Ngươi cảm thấy trò hề này của Tống Ngọc Mai và Tống Võ có thể làm khó được người chú họ cơ trí nhạy bén kia của ta sao?”
Hệ thống trầm mặc rất lâu, sau đó mới phun ra một câu.
“Trải qua tính toán, tỉ lệ thành công của kế hoạch do Tống Ngọc Mai và Tống Võ vạch ra là 0.1%.
Cố Kiều châm biếm một tiếng: “Vậy ngươi đã hiểu chưa! Dù sao cũng sẽ bị vạch trần, vì sao ta không nhắc nhở trước một câu?”
“Nhưng mà như vậy, Tống Ngọc Mai đã bị bắt, sẽ phải ngồi tù, hơn nữa thời gian thi hành án còn không ngắn.”
Cố Kiều nheo mắt lại: “Vậy thì thế nào?”
“Bà ta là bà nội của ký chủ, đối xử với ký chủ cũng không tệ lắm.
“Bà ta đối xử không tệ với ta, là vì ta có vận may trên người! Trước kia khi ngươi chưa hấp thu được năng lượng, chưa kích hoạt, bà ta đối xử thế nào với ta? Cho dù bây giờ, bà ta đối xử tốt với ta cũng vì có mục đích.”
“Tất cả ích lợi do vận may của ta mang tới, bà ta đều chia cho chú hai chú ba và chú tư. Mấy năm nay bà ta c.h.ế.t sống không chịu phân gia là vì điều gì? Còn không phải vì điên cuồng hút m.á.u ta sao? Bà nội như vậy, không có còn tốt hơn.”
“Chẳng qua ta chỉ động miệng vài câu, lộ ra tin tức cho người nhà Cố Nam Sóc mà thôi. Làm như vậy vừa được bọn họ cảm kích, vừa có thể hạ được Tống Ngọc Mai, một mũi tên trúng hai con nhạn, sao lại không làm?”
Hệ thống im lặng, hình như cũng có lý.
“Ngươi đừng vội. Vật dẫn năng lượng nằm trong ngăn kéo ở phòng ngủ của Cố Nam Sóc, còn bị khóa lại, muốn lấy được tới tay, phải thu được tín nhiệm của bọn họ trước, từ đó tạo quan hệ lui tới chặt chẽ, thân thiết đến mức có thể tùy ý ra vào nhà bọn họ, cơ hội sẽ tới. Hiện giờ kế hoạch của ta đã thành công bước đầu tiên rồi, đợi ta luyện xong kỹ năng mở khóa, sẽ đẩy nhanh tiến trình.”