(*) Ngôn ngữ mạng, ám chỉ clone bị người khác phát hiện, hiện trường ngã ngựa là clone bị rất nhiều người phát hiện.
Nhiều năm qua Tập đoàn Ngọc Trác bao thầu lĩnh vực giáo dục quốc tế, xây dựng nhiều trường học quốc tế, từ nhà trẻ, trường trung học cho tới chương trình dự bị đại học, cần cái gì thì có cái đó, có thể xem như có ưu thế tiên phong trong lĩnh vực này, giữ vững địa vị thống lĩnh.
Mấy năm gần đây, tập đoàn Ngọc Trác có ý định lên sàn chứng khoán, bộ phận quản lý tìm một số cố vấn nổi tiếng trong nghề, một trong số đó sau khi mổ xẻ Ngọc Trác, liền vô cùng do dự. Anh ta phát hiện, tập đoàn Ngọc Trác mới thành lập hơn 20 năm, nhưng nội bộ đã vô cùng “gia tộc hóa”, cấp quản lý đều là họ hàng, quyền lực và trách nhiệm rất rối loạn, nếu như quả thực muốn lên sàn thì phải thay đổi chế độ, một khi thay đổi thì sẽ động chạm tới quyền lợi của rất nhiều người, chủ tịch kiêm người sáng lập chưa chắc đã quyết đoán thực hiện được, vậy thì rất phiền phức. Vị cố vấn nổi tiếng này sợ phiền phức – bởi vì anh ta thích hư danh, nếu như hạng mục này bị hỏng, sẽ làm hỏng biển hiệu chữ vàng* của anh ta. Đương nhiên, nếu như có thể hoàn thành đơn hàng này, cũng có thể thêm một mục huy hoàng trên lý lịch của anh ta.
(*) Biển hiệu chữ vàng: trước đây các cửa hàng muốn thể hiện tài chính hùng hậu thường dùng biển hiệu dán chữ vàng.
Trong lúc do dự, anh ta quyết định hỏi xin ý kiến của bạn học cũ đáng tin – vị bạn học cũ này chính là Túc Trung.
Vì giúp đỡ bạn học cũ, Túc Trung cũng tìm hiểu tập đoàn Ngọc Trác. Người như Túc Trung, nếu muốn tìm hiểu một công ty, thì sẽ tra tới mức tận cùng công ty này. Thế là, trong lúc lơ đãng, Túc Trung đã tra hết một nhà Tân Thiên Ngọc.
Chẳng mấy chốc, Túc Trung đã phát hiện quan hệ giữa Tân Thiên Ngọc và tập đoàn Ngọc Trác. Chủ tịch tập đoàn kiêm người sáng lập là ông ngoại của cậu, Tân Thiên Ngọc theo họ mẹ, thế nên cũng là một trong số những người được lựa chọn làm người thừa kế.
Tân Mộ không ngờ là vì chuyện này, vô cùng bất ngờ. Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng rất hợp tình hợp lý. Tân Mộ nhíu mày, nói: “Nếu cậu đã biết Tiểu Ngọc là công tử nhà giàu, sao không nói với nó? Nhìn nó tự làm khổ mình để giả nghèo, rất thú vị?”
Túc Trung đáp: “Em ấy đâu có tự làm khổ mình để giả nghèo.”
Tân Mộ chợt nhớ tới ngày đó gặp Tân Thiên Ngọc ở thành phố khác, Tân Thiên Ngọc mặc đồ ngủ LV ở khách sạn năm sao dùng bút máy Montblanc viết tài liệu, quả thực… không có tự làm khổ mình.
Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc oan ức nói “Em không có tiền thuê nhà”, đồng thời ở lại khách sạn Bốn Mùa* một tháng, mãi tới khi Túc Trung đón cậu về ở chung; Tân Thiên Ngọc kêu ca “Tiền lương của em thấp lắm”, nhưng bình thường tiêu xài đều quẹt thẻ đen; Tân Thiên Ngọc nói “Em không có xe”, cho nên đi làm đều gọi xe riêng…
(*) Four Seasons Hotels: là khách sạn quốc tế cao cấp có trụ sở chính tại Toronto, Ontario, Canada. Four Seasons vận hành hơn 100 khách sạn và khu nghỉ dưỡng trên toàn thế giới.
Cho dù Túc Trung không phải người đặc biệt nhạy cảm, thì cũng không mù tới trình độ này.
Tân Mộ sắp xếp lại suy nghĩ, mới phát hiện sự hiểu biết về Túc Trung của bà chỉ giới hạn ở lời kể của Chu Phác, mà lời kể của Chu Phác cũng không mấy đáng tin. Theo cách nói của Chu Phác, Túc Trung qua loa thần kinh thô, hơn nữa ít lưu tâm tới Tân Thiên Ngọc, cho nên căn bản không biết Tân Thiên Ngọc đang làm gì. Nhưng hiện tại xem ra, sự thực cũng không phải như vậy.
Tân Mộ bắt đầu dò xét Túc Trung một lần nữa.
“Vậy tại sao cậu không vạch trần nó?” Tân Mộ hỏi.
Túc Trung trả lời: “Cháu nghĩ, em ấy làm vậy chắc có lý do riêng.”
Tân Mộ càng thêm bất ngờ.
Từ lúc Túc Trung tiến vào phòng tới giờ, mỗi một câu đều nằm ngoài dự đoán của Tân Mộ. Đối với Tân Mộ, đây là chuyện rất mới mẻ. Dù sao thì, trong mắt bà, đàn ông đều là chó.
Bà cảm thán: Túc Trung là kiểu chó khác người.
Thảo nào con ta cũng bị quyến rũ tới hư người.
Móng tay hồng hào của Tân Mộ không được tự nhiên lần sờ tay vịn ghế màu đen, mắt nhìn xuống, lông mi chuốt mascara đen nhánh: “Cậu không tò mò tại sao nó nói dối?”
Túc Trung đáp: “Có tò mò. Nhưng cháu tin em ấy sẽ nói cho cháu biết vào thời điểm thích hợp.”
“Ha ha.” Tân Mộ cười lạnh, “Cậu chưa học kinh tế học? Chẳng lẽ không biết chúng ta không thể coi tất cả mọi người trên thế giới đều là người lý tính? Nếu như Tiểu Ngọc là một người vừa thông minh vừa lý tính, cậu đương nhiên có thể tin tưởng điều đó. Nhưng Tiểu Ngọc không phải.”
Túc Trung giật mình, không nói gì, chỉ nhìn Tân Mộ, giống như một học sinh khiêm tốn.
Chứng kiến Túc Trung cũng có vẻ mặt mờ mịt như vậy, Tân Mộ lại tìm được cảm giác khống chế cục diện. Người tỏa ra khí chất bình tĩnh sáng suốt mà cũng xuất hiện biểu cảm mờ mịt, là vô cùng gợi cảm trong mắt Tân Mộ.
Tân Mộ đành phải ép buộc bản thân mặc niệm ba lần “Cậu ta là gay, hơn nữa còn đã làm con mình”, mới có thể kiềm chế được xúc động cầm thú.
“Kỳ thực Tiểu Ngọc rất thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt…” Tân Mộ bắt chéo đôi chân dài đeo tất đen, ra vẻ xa xăm vén tóc, “Đúng rồi, cậu cho rằng Tiểu Ngọc là kiểu người thế nào?”
Túc Trung ngước nhìn Tân Mộ: “Tiểu Ngọc là một người rất nghiêm túc, rất dịu dàng.”
Tân Mộ nghe thế, thật sự không nhịn được bật cười: “Cậu đúng là đồ ngốc! Từ nhỏ tới lớn nó vẫn luôn ngang bướng, luôn gây rối khiến người khác nhức đầu. Chỉ có đồ ngốc như cậu mới tin vai diễn của nó.”
Biết Tân Mộ gọi Túc Trung tới phòng làm việc, Tân Thiên Ngọc lập tức bỏ hết công việc trong tay, hùng hổ chạy đến. Thư ký của Tân Mộ đương nhiên không dám cản vị thiếu gia cáu kỉnh này. Tân Thiên Ngọc trực tiếp đẩy cửa vào phòng làm việc của Tân Mộ, thấy trong phòng ngoại trừ Tân Mộ thì không có ai khác.
Tức khắc Tân Thiên Ngọc thở phào, vẻ mặt cũng có chút ngượng ngùng: “Mẹ, sao mẹ…”
Câu này hỏi hay lắm, Tân Mộ nghe xong chỉ cười: “Đúng vậy, con nói xem tại sao?”
Tân Thiên Ngọc đóng cửa phòng, do dự một lát, vẫn quyết định hỏi: “Có phải mẹ tìm Túc Trung không?”
“Đúng.” Tân Mộ trả lời thản nhiên, “Mẹ muốn nhìn xem hồ ly tinh nào có thể quyến rũ được con trai mình tới mức mất hết lý trí, có gì kỳ lạ sao?”
Tân Thiên Ngọc nghe câu “hồ ly tinh” thật sự là dở khóc dở cười: Mẹ Tân Thiên Ngọc cảm thấy Túc Trung là hồ ly tinh quyến rũ làm con trai mình hỏng người, mà mẹ Túc Trung cũng cảm thấy Tân Thiên Ngọc là hồ ly tinh quyến rũ con trai mình. Có thể thấy tấm lòng người mẹ trong thiên hạ đều là một kiểu.
Tân Thiên Ngọc biết Tân Mộ có ý kiến rất lớn đối với chuyện tình cảm này, bèn nói: “Kỳ thực cũng không có nghiêm trọng như thế… Con cũng đâu có mất hết lý trí.”
“Con còn không mất hết lý trí, vậy con có thể nói cho mẹ biết, tại sao con phải giả vờ hèn mọn như vậy trước mặt Túc Trung?” Tân Mộ đập bàn một cái, “Mẹ không thể nhìn con hèn mọn, giả bộ cũng không được.”
“Được rồi, con không hèn mọn!” Tân Thiên Ngọc ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp, “Hiện tại con rất kiên cường nói cho mẹ biết, mẹ đừng cmn quản chuyện của con được không? Trước đây con đi học bị bắt nạt cũng đâu thấy mẹ tới quản? Khi đó mẹ không che chở con, bây giờ lại giả vờ yêu thương!”
“Con bị bắt nạt? Là ai ấn đầu bạn cùng lớp vào bồn cầu?” Tân Mộ cất cao giọng, “Mẹ không che chở con? Nếu mẹ không che chở con thì tên ngốc bồn cầu kia đã giết chết con rồi!”
Tân Thiên Ngọc và Tân Mộ đều đã quên cậu bé bị Tân Thiên Ngọc ấn vào bồn cầu tên là gì, nhưng mỗi lần nói chuyện đều dùng “tên ngốc bồn cầu” để ám chỉ.
Lại nói, lúc đó đúng là có một bạn học không thích học sinh chuyển trường như Tân Thiên Ngọc, ban đầu chỉ là cùng bạn học khác châm chọc khiêu khích cậu, về sâu thì thăng cấp thành bạo lực, khóa trái nhốt Tân Thiên Ngọc vào WC, rồi đổ nước xuống đầu cậu. Tân Thiên Ngọc nhịn tiểu chứ không nhịn người, đá bay tấm ngăn cửa phòng vệ sinh, sau đó tóm lấy người bạn kia, ấn đầu cậu ta vào trong bồn cầu. Nhóm bạn đi ngang qua đều sợ ngu người, cũng không dám đi vệ sinh, đứng yên thưởng thức tư thế oai hùng của Tân Thiên Ngọc.
Vị bạn học này dám bắt nạt người trong trường, cũng coi như có chút thanh danh, hiện tại thanh danh đều ngâm nước bồn cầu, vô cùng không cam lòng, định tìm đàn anh lớp trên tới trừng phạt Tân Thiên Ngọc. Tuy rằng Tân Thiên Ngọc biết đánh đấm, nhưng song quyền cũng khó địch bốn tay, nếu như thật sự bị đàn anh lớp trên chặn lại, thì cũng rất khó sống. May mà Tân Mộ biết Tân Thiên Ngọc đắc tội người ở trường học, bà âm thầm ra tay hóa giải mối nguy này.
Nhưng Tân Thiên Ngọc cũng không chấp nhận mắc nợ, cậu cảm thấy, nếu không phải Tân Mộ muốn rảnh rang, đưa cậu vào trường nội trú, thì cũng không xảy ra chuyện như vậy. Quan trọng hơn là, Tân Thiên Ngọc vừa chuyển trường thì đã bị bắt nạt, Tân Mộ không có chút phản ứng, cũng chưa từng an ủi Tân Thiên Ngọc câu nào.
Tân Mộ quả thực chưa từng an ủi Tân Thiên Ngọc, bà có thời gian thì đều dùng để an ủi bạn học bị Tân Thiên Ngọc đánh. Tân Thiên Ngọc ương bướng, suốt ngày gây chuyện, bà chưa từng mắng cậu, còn bỏ tiền bỏ sức giúp cậu, đã được coi là “người mẹ tuyệt nhất trên đời”!
Hai mẹ con nhà này, một khi lải nhải thì không biết mệt, quả thực là vứt hết mặt mũi.
Tân Thiên Ngọc phân trần mình không được mẹ quan tâm như thế nào, tự mình trưởng thành khó khăn và phiền muộn ra sao. Còn Tân Mộ thì tỏ vẻ mình bận rộn công việc, đương nhiên không có thời gian quan tâm, thời gian có hạn đều dùng để thu dọn mớ bòng bong của con, cái này cũng không tính sao?
Trong lúc nói chuyện, Tân Mộ cũng vô tình hay cố ý tiết lộ một đống chuyện xưa hào hùng của Tân Thiên Ngọc: Chuyện xấu của Tân Thiên Ngọc, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tân Thiên Ngọc đối phó với mẹ mình, cũng rất ương bướng, còn nói: Con muốn cãi lộn sao? Lực tác dụng hai chiều, đánh mặt người khác thì cũng đau tay mình!
Lúc Tân Thiên Ngọc lý lẽ hùng hồn tỏ ra kiên cường, cũng không biết Túc Trung đang ở trong phòng nghỉ cách một bức tường, nghe rõ ràng nội dung cãi cọ của mẹ con cậu.
Đương nhiên đây là mưu kế của Tân Mộ.
Bà nói với Túc Trung, Tân Thiên Ngọc là một thằng nhóc hư đốn, Túc Trung đương nhiên không tin. Bà muốn cho Túc Trung chính tai nghe thấy Tân Thiên Ngọc cãi nhau, lộ ra bản tính vừa tùy hứng vừa ngang ngược, mới là chân chính xé rách tất cả ngụy trang của Tân Thiên Ngọc trước mặt Túc Trung.
Thấy cũng ổn thỏa rồi, mấy chuyện vụn vặt khốn nạn của Tân Thiên Ngọc đều đã nói gần hết, Tân Mộ mới ho khan hai tiếng, mỉm cười, nói: “Được rồi, mẹ không cãi nhau với con. Con là con mẹ, làm mẹ vẫn phải bao dung nhiều hơn.” Nói xong, Tân Mộ liền mở cửa phòng nghỉ, nói với Túc Trung ở bên trong: “Cậu cũng ra ngoài đi.”
Túc Trung liền đi ra từ phòng nghỉ.
Thấy Túc Trung, cả người Tân Thiên Ngọc đều bối rối, như bị sét đánh, từ da đầu tới móng chân đều tê dại.
Tân Mộ chỉ cười: “Bây giờ hai đứa đang sống chung? Vậy thì cùng trở về đi, mẹ sẽ không tiễn.”