Túc Trung vừa quay đầu đã gọi điện cho David, nói đừng để An Tô làm trợ lý của mình nữa.
David cũng đoán được đại khái chuyện gì xảy ra, cho nên không hỏi Túc Trung nguyên nhân, chỉ nói: “À, được, vậy thì đổi trợ lý.” Nói xong, David hơi ngừng lại, tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ đang đi công tác, coi như giai đoạn đặc thù, cũng khó đổi người được. Chờ cậu đi công tác về thì đổi lại, được không?”
“Tôi không muốn làm việc cùng cậu ta.” Túc Trung nói, “Không thể phái trợ lý mới tới cũng được, mấy ngày đi công tác này, tôi có thể làm việc một mình.”
David không ngờ Túc Trung không nể mặt như vậy, nhưng cũng không tiện nhiều lời, đáp lại một tiếng coi như xong.
Nhưng An Tô biết được Túc Trung muốn thay người, liền bị kích thích. Cậu ta nhắm mắt lại là nhớ tới cái tát của Tân Thiên Ngọc. Cái tát này dường như vẫn đang đánh vào mặt cậu ta, đau quá.
Cậu ta thật sự khó có thể chấp nhận được tôn nghiêm của mình bị chà đạp như vậy, cũng rất khó chấp nhận hiện thực là tấm chân tình của mình bị Túc Trung vứt bỏ.
Từ đó, cậu ta như thể nổi khùng mà bám riết Túc Trung.
Mấy ngày đi công tác, ngoại trừ làm việc, Túc Trung còn phải đối phó với An Tô mặt dày.
Túc Trung không giống Tân Thiên Ngọc, anh sẽ không nói lời ác độc, càng không ra tay đánh người.
Túc Trung chỉ tố cáo An Tô quấy rối tình dục với mình tại nơi làm việc với tổng công ty.
Tổng công ty vô cùng coi trọng vấn đề quấy rối tình dục tại nơi làm việc, nhất là người tố cáo còn là nhân viên xuất sắc. Sau khi tổng công ty nhận được tố cáo thì gọi điện thoại tìm hiểu tình hình với Túc Trung, lập tức phái người vượt đại dương bay tới hiện trường điều tra.
Đối với hành vi quấy rối tình dục của An Tô, Túc Trung đều lưu lại chứng cứ, ví dụ như ghi âm lại một ngày có mười cuộc gọi điên cuồng tỏ tình, camera ghi lại cảnh lôi kéo trong phòng làm việc. Điều tra viên còn chú ý tới, An Tô là con trai của giám đốc khu vực David, trong lời An Tô còn nhấn mạnh “cha tôi là giám đốc”. Điều này, cũng khiến David vô cùng xấu hổ.
Nhưng tổng công ty rất lưu ý chuyện này, David cũng chỉ đành xin lỗi, cũng như sa thải An Tô.
Cảm giác tự tay sa thải chính con trai mình cũng không có gì hay ho, nhưng ai bảo con mình phạm sai lầm bị người ta nắm thóp?
Tuy rằng David phiền muộn An Tô ngu ngốc xúc động gây rối, nhưng kỳ thực ông ta càng cáu giận Túc Trung nhiều lần khiêu khích quyền uy của mình.
Bình thường, Túc Trung không mấy cung kính với David thì cũng cho qua. Dạo gần đây càng ngày càng phản nghịch rồi. Chuyện lần trước, anh có thể qua mặt ông ta tự mình tố cáo Kevin với cơ quan quản lý, khiến danh dự công ty hao tổn, tổng công ty cũng tham dự vào chuyện này. Hiện tại, anh lại qua mặt David tố cáo con trai ông ta với tổng công ty, quả thực là giẫm đạp lên thể diện của ông ta. Làm sao David nhẫn nhịn được?
Trong lòng David có tính toán: Chức vị “giám đốc đầu tư” thật sự không thể đưa cho Túc Trung. Hiện tại anh làm quản lý quỹ đã trâu bò như thế, nếu để anh làm giám đốc, còn không phải lật trời?
David lại nghĩ, Nhụy Lôi làm ngôi sao quản lý cũng khá ổn, thành tích cũng không tệ, bình thường lại nghe lời, không bằng đề bạt Nhụy Lôi.
Đối với một nhà quản lý thì, đương nhiên là “nhân viên có năng lực làm việc bình thường nhưng rất nghe lời” thì tốt hơn là “nhân viên có năng lực làm việc rất mạnh nhưng rất không nghe lời”.
Trên thực tế, khi thấy David bị ép xin lỗi và sa thải An Tô, nội tâm Nhụy Lôi rất hân hoan. Túc Trung đã thật sự đắc tội David.
Cô biết nước cờ mình đi là đúng: Cô nhắc tới Tân Thiên Ngọc trước mặt An Tô, cũng nói rất nhiều điều không tốt về Tân Thiên Ngọc, khơi mào tâm trạng tranh đoạt của An Tô. Đồng thời, cô lại nhiều lần cổ vũ An Tô, khích lệ An Tô “dũng cảm theo đuổi tình ái”, cô còn nói với An Tô “Túc Trung là kiểu người rất bị động, theo đuổi bằng cách bình thường chắc chắn cậu ấy sẽ không động lòng, chị nghe nói năm đó Tân Thiên Ngọc phải mặt dày theo đuổi Túc Trung mấy năm mới được chấp nhận”. An Tô nghe Nhụy Lôi nói thế, càng thêm khinh bỉ Tân Thiên Ngọc. Cùng lúc đó, cậu ta lại nghĩ: Ngay cả kẻ “chất lượng thấp” như Tân Thiên Ngọc còn có thể mặt dày có được trái tim quản lý Túc, “chất lượng cao” như mình chẳng lẽ không thể đi theo con đường này?
Cũng vì vậy mà An Tô mới có dũng khí “theo đuổi tình ái”, huyên náo tới mức Túc Trung phiền muộn, tố cáo cậu ta.
Trên thực tế, trong lòng Nhụy Lôi hiểu rõ, dù An Tô có quấn quýt si mê thì Túc Trung cũng sẽ không động lòng, ngược lại càng thêm chán ghét. Nếu Túc Trung cảm thấy chán ghét ai đó, thì sẽ sử dụng thủ đoạn vô cùng quyết liệt khiến cho đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh: Kevin chính là vết xe đổ.
Cho dù An Tô là con trai của David, cũng không phải ngoại lệ. Giống như trong dự đoán của Nhụy Lôi, Túc Trung dùng một cách khắc nghiệt khiến An Tô biến mất trong thế giới của anh. Chỉ là, Túc Trung làm vậy, là hoàn toàn khiêu chiến quyền uy của David, là khiêu khích cực lớn đối với nhà quản lý. David không thể không có ý kiến với Túc Trung.
“Cho dù nghiệp vụ tốt thì có ích gì? Không biết cách làm người thì sự nghiệp cả đời không thể nào trôi chảy.” Nhụy Lôi tự nhận là hiểu nhiều đạo lý hơn Túc Trung.
Nhưng, trong mắt David thì Nhụy Lôi cũng có khả năng là “đồng minh của Túc Trung”, vì vậy, Nhụy Lôi cố ý sử dụng thủ đoạn cướp một khách hàng của Túc Trung. Cũng chẳng phải cô cảm thấy hứng thú với vị khách này, chỉ là thể hiện “lập trường” cho David thấy.
Mà David cũng nhân cơ hội này dùng làm đề tài nói chuyện, phê bình Túc Trung làm mất một khách hàng lớn, không làm tốt việc chăm sóc khách hàng. David còn ám chỉ: “Chúng ta làm nghề này, không chỉ giao tiếp với con số, mà còn giao thiệp với con người. Cậu làm nghiên cứu sau cánh cửa đóng kín, xa rời thực tế, là không được. Vẫn phải giao lưu với nhiều người, xử lý tốt quan hệ giữa người với người.”
Lời này của David, là nói trước mặt mọi người trong cuộc họp thường kỳ. Nói cách khác, ông ta đang chế nhạo Túc Trung trước mặt mọi người.
Túc Trung là nhân viên xuất sắc, vẫn là lần đầu chịu cơn giận không đâu như thế.
Mọi người có kinh ngạc, hoặc kinh hãi, nhưng không mấy giật mình: David ra oai phủ đầu với Túc Trung, là chuyện bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Dù sao thì, Túc Trung ép con trai David nghỉ việc, chuyện này vả mặt David quá mà? Vì vậy David có ý kiến với Túc Trung, cũng là bình thường.
Có vài người còn cảm thán: Rõ ràng Túc Trung có tiền đồ rạng rỡ, sao lại vì chuyện này mà đắc tội lãnh đạo?
Cũng có người hả hê: Không nhìn nổi cái vẻ lạnh lùng cao quý của Túc Trung, rõ ràng là nhân viên, khí thế còn như hoàng tử! Trước đây có thể diện, còn không phải vì sếp thích nhân tài! Hiện tại sếp không nể mặt anh, thì anh chẳng là cái thá gì!
Bất cứ nhân viên nào có kinh nghiệm nhất định mà bị sếp phê bình như vậy trước mặt mọi người, thì đều không thể ngồi yên. Cấp bậc như Túc Trung, cho dù bị phê bình thì cũng phải là ở trong phòng làm việc riêng đóng cửa lại rồi mới nói, sẽ không chế giễu trước mặt mọi người. Rõ ràng là David muốn chỉnh anh, coi như đây là một tín hiệu xui xẻo với Túc Trung.
Cho dù là ai gặp chuyện như vậy, đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng Túc Trung thì không.
Túc Trung vẫn rất bình tĩnh, dùng giọng tỉnh táo nói: “Chủ tịch Trần vẫn luôn là khách hàng của tôi, tại sao lại trở thành khách hàng của Nhụy Lôi? Tôi nhớ, công ty có quy định cấm cạnh tranh xấu trong nội bộ, hành vi lén lút cướp đoạt khách hàng là không được phép.”
Nghe Túc Trung nói quy định của công ty đâu ra đấy, Nhụy Lôi cũng không hề hoảng sợ. Bởi vì, cô hiểu rõ, Túc Trung càng như vậy, càng khiến David tức giận.
Quả nhiên David bị chọc giận, cười lạnh nói: “Đúng vậy, công ty cấm cạnh tranh xấu trong nội bộ. Nếu như cậu và khách hàng có quan hệ không tồi, người khác không thể cướp được. Thế nhưng, bây giờ là chủ tịch Trần không hài lòng với cậu, muốn kết thúc hợp tác với công ty chúng ta. Là Nhụy Lôi ngăn cơn sóng dữ, giữ chủ tịch Trần ở lại. Cậu hiểu chưa? Không phải là Nhụy Lôi cướp khách hàng của cậu, mà là Nhụy Lôi bù đắp cho sai lầm của cậu! Cậu còn có mặt mũi nói cô ấy? Cậu nên cảm ơn cô ấy mới đúng!”
Lần này ngôn từ của David hiển nhiên là đổi trắng thay đen, dám nói kẻ ăn cướp như Nhụy Lôi thành chúa cứu thế.
Nhưng David là sếp, lời nói của ông ta quả thực có trọng lượng.
Túc Trung cũng không định cãi lại, anh vẫn rất bình tĩnh, dùng đôi mắt đen láy nhìn David: “Vậy ngài có ý gì?”
David cười, nói: “Thành tích của cậu vẫn tốt, tôi cũng không vì loại sai lầm ngẫu nhiên này mà trách móc nặng nề. Chỉ hy vọng cậu có thể tỉnh táo lại, ra sức tiến bộ.”
Túc Trung khẽ vuốt cằm.
Túc Trung không có vẻ tức giận, càng khiến David tức giận hơn.
David quyết định thêm dầu vào lửa, cũng không tin Túc Trung có thể bình tĩnh được nữa. David nói: “À đúng rồi, hôm nay tôi còn muốn tuyên bố với mọi người một tin tốt. Gần đây Nhụy Lôi làm rất tốt, cô ấy sẽ trở thành giám đốc đầu tư mới của công ty chúng ta.”
Nhụy Lôi nghe thấy chức vụ giám đốc đầu tư rơi xuống đầu mình, không khỏi mặt mày rạng rỡ.
Túc Trung nghe David nói vậy, hơi kinh ngạc.
Chứng kiến biểu cảm của Túc Trung rốt cuộc có kẽ hở, David cuối cùng cũng đắc ý. Ông ta lộ ra nụ cười chiến thắng với Túc Trung, nói: “Sau này làm việc cho tốt.”
Túc Trung lại nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, ngài hứa hẹn cuối năm cho tôi thăng chức.”
Nghe thấy Túc Trung nói vậy, David suýt bật cười: Đây là phát ngôn ngây thơ gì vậy? Tôi là sếp, lúc nào thích thăng chức cho cậu là quyền của tôi, có gì kỳ lạ? Tôi có hứng thì còn có thể cho cậu giáng chức kìa!
David chỉ nói: “Tôi vốn cũng cân nhắc như vậy, nhưng vì biểu hiện dạo này của cậu không phù hợp với kỳ vọng của tôi, mà biểu hiện của Nhụy Lôi lại khiến người ta kinh ngạc. Cho nên, tôi cảm thấy cô ấy thích hợp với vị trí này hơn cậu.”
“Ngài nói biểu hiện của cô ấy tốt hơn tôi, xin hỏi là kết luận từ góc độ nào?” Túc Trung hỏi vặn lại.
Lời này khiến David sượng mặt. Ông ta càng bực bội Túc Trung: Tên này thực sự không biết tốt xấu. Trước mặt mọi người hỏi câu này, định làm mất mặt ông ta?
David đành cười giả lả, nói: “Cái này là tổng hợp lại rồi mới đánh giá, không chỉ nhìn vào thành tích. Như vậy đi, nếu cậu còn có nghi vấn, có thể chờ tan họp tới phòng làm việc của tôi, chúng ta có thể tiếp tục đàm luận. Không nên vì chuyện cá nhân mà chiếm dụng thời gian họp, được chứ?”
Túc Trung nghe vậy gật đầu, cũng không nhiều lời.
David thấy Túc Trung không dây dưa nữa, liền cười đắc ý: Nói cho cùng, vẫn phải nghe lời tôi?
Cuộc họp này tới đây là kết thúc, người tham gia họp đều không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu công ty xảy ra thay đổi nhân sự lớn. Nhụy Lôi chẳng những cướp khách hàng của Túc Trung, còn cướp chức vụ của Túc Trung. Đây đều là ý của David. Bởi vì Túc Trung luôn trâu bò vượt mặt, David không nhịn được nữa, bắt đầu chèn ép anh.
Từ nay về sau, Túc Trung coi như “thất sủng”, còn Nhụy Lôi là “tân quý”*.
(*) Thất sủng: không còn được chiều chuộng, coi trọng. Tân quý: người mới nhận được quyền thế (mang nghĩa xấu).
Mọi người mang tâm trạng xem kịch vui, xem náo nhiệt, cũng có chút hả hê. Kiểu người cao quý lạnh lùng như Túc Trung, một khi từ chỗ cao rơi xuống, người phía dưới đều vỗ tay khen hay.
Người duy nhất lúng túng là Jones.
Jones vốn cho rằng mình và Kevin, Nhụy Lôi, Túc Trung là bạn tốt, có thể giúp đỡ trong công ty, ai có thể ngờ, hiện tại lại trở thành thế này? Gã có thể không xấu hổ sao?
Jones ngẩn người tại chỗ, vừa ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của David, đã thấy Túc Trung đi vào.
Cũng không biết thẳng tính như Túc Trung sẽ nói gì với David?
David cũng rất chờ mong cuộc đối thoại này. Sau cánh cửa đóng kín, ông ta càng không cần nể mặt Túc Trung và giữ phong độ cho mình.
Túc Trung đi vào phòng làm việc, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, tựa như tuyết không bao giờ tan.
David đang định dùng lời lẽ tàn nhẫn đột phá tầng băng cứng rắn này, nhưng không ngờ, Túc Trung lấy ra một phong thư, nói: “Đây là đơn xin từ chức.”
David bối rối, đang định hất cằm cũng phải dừng lại: “Cái gì?”
“Đây là đơn xin từ chức.” Túc Trung vô cảm lặp lại một lần, cũng đặt phong thư lên bàn, “Theo đúng trình tự, bản điện tử cũng sẽ gửi cho ngài và bộ phận nhân sự. Nếu không còn vấn đề gì thì tôi ra ngoài trước.”
Thấy Túc Trung quyết đoán xoay người, David như bị kích thích đứng bật dậy: “Chờ đã!”
Túc Trung chậm rãi xoay người lại: “Còn có chuyện gì?”
Trong chốc lát David không đoán được, Túc Trung thực sự muốn từ chức, hay là giả bộ.
Nhưng cho dù là loại nào, thì đều ngoài dự đoán của David.
Thoạt nhìn, Túc Trung không phải kiểu người có chấp niệm quá lớn đối với việc thăng chức, cũng chưa từng chủ động yêu cầu chức vụ giám đốc, thoạt nhìn rất vô dục vô cầu*, chỉ thích làm nghiên cứu. Vì vậy, David không ngờ rằng vì chuyện này mà Túc Trung sẽ từ chức.
(*) Không ôm hy vọng, không theo đuổi danh lợi. Được không vui, mất cũng không buồn.
David suy ngẫm một lát, chỉ nói: “Tại sao đột nhiên từ chức? Là vì chức vụ giám đốc sao? Hay là vì Nhụy Lôi cướp khách hàng của cậu? Có gì bất mãn, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói. Luôn có cách giải quyết.” Trên mặt David đã không còn kiêu căng, thoạt nhìn khách khí, thật giống một vị sếp ôn hòa, “Tùy tiện xin từ chức, cũng không có gì tốt đối với cậu.”
Túc Trung trả lời: “Nguyên nhân xin từ chức, là vì tôi muốn đổi nơi làm việc.” Nói xong, Túc Trung rời khỏi phòng làm việc, không quan tâm David níu kéo.
David thực sự bối rối.
Ông ta muốn chèn ép dáng vẻ kiêu căng của Túc Trung, nhưng không ngờ Túc Trung lớn lối như vậy, từ chức luôn?
Ông ta thấy, Túc Trung không phải kiểu người “một mồi lửa đã bùng cháy”, không thể vừa nói hai cậu thì anh đã xin từ chức. Túc Trung rất lý tính, không thể vì bị khinh bỉ nhất thời mà đập bàn từ chức. Cho dù anh thật sự muốn từ chức, cũng phải đợi tìm được nơi khác thì mới hành động chứ?
Nghĩ như vậy, David giật mình: Tìm được nơi khác thì mới hành động… Chẳng lẽ…
David hồi tưởng một phen, cũng chẳng phải hôm nay mình mới nhìn Túc Trung không vừa mắt, Túc Trung thì sao? Liệu có phải Túc Trung đã nghĩ tới chuyện từ chức từ trước rồi hay không? Có phải trước hôm nay Túc Trung đã tìm được công việc mới, chỉ là nhân việc hôm nay mà xin từ chức?
David càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng thầm cảm thấy thua trận này: Không được, mình không thể bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chiếu tướng được. Ngành tài chính chỉ có chừng đó, có thể mời được Túc Trung, cũng chỉ có mấy công ty, David chỉ cần dụng tâm hỏi thăm, nhất định sẽ tra được Túc Trung chuyển việc đi đâu.
David hừ lạnh một tiếng: Mình phải nhìn thấy vẻ mặt chịu thua của Túc Trung.
Theo lý thuyết, David không tới mức “phong sát”* một nhân viên không có sai lầm lớn, nhưng Túc Trung cũng là một ngoại lệ. David là nhà quản lý, đã quen duy ngã độc tôn. Ông ta nghĩ, nếu như Túc Trung không nể mặt mình, nhiều lần chống đối, cuối cùng còn có thể ăn sung mặc sướng, quyền uy của ông ta sẽ sụp đổ.
(*) Thường dùng trong giới giải trí, phong sát là việc một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên đến với nghệ sĩ.
Cho nên, danh tiếng công ty, con trai thất tình, đều là thứ yếu, đối với ông ta thì, Túc Trung nhất định phải chán chường rời đi, hoặc là khúm núm chịu thua, mới có thể bảo toàn thể diện của David.
Suy tính xong, trong lòng David bắt đầu nghĩ xem đối phó Túc Trung như thế nào.
Cùng lúc đó –
Ở trụ sở chính của tập đoàn Ngọc Trác, Tân Thiên Ngọc đang khẩn trương làm quen với hoạt động của tập đoàn. Cậu đang làm việc trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Chu Phác. Trong điện thoại, giọng Chu Phác gấp gáp: “Mẹ mày, mẹ mày…”
Tân Thiên Ngọc tức giận: “Đang yên ổn tự nhiên mắng người!?”
Chu Phác thở hổn hể hai lần, nói: “Ai mắng người? Thật sự là mẹ mày!”
Tân Thiên Ngọc nghe vậy, ý thức được gì đó: “Mẹ tao làm sao?”
Chu Phác nói: “Mẹ mày gọi bồ mày vào phòng làm việc!”
Trong đầu Tân Thiên Ngọc như có bánh răng bị kẹt, không nhúc nhích được, vang lên tiếng kẽo kẹt thê lương.
Không nghe thấy Tân Thiên Ngọc đáp lại, Chu Phác cho rằng đối phương nghe không hiểu, bèn nói kỹ hơn: “Thư ký của tao nói mẹ mày đi làm. Tao nghe đã thấy có vấn đề, mẹ mày không có chuyện thì đâu đi làm? Tao mới bảo người đi xem thử, kết quả thấy thư ký của mẹ mày dẫn Túc Trung vào, đưa thẳng vào phòng làm việc mẹ mày!”
Câu “đưa thẳng vào phòng làm việc mẹ mày” (nghĩa trên mặt chữ “mẹ mày”) giọng điệu cứ như thể “đưa thẳng vào nhà hỏa táng mẹ mày” (nghĩa tu từ “mẹ mày”).
Cuối cùng Tân Thiên Ngọc cũng kịp phản ứng, gấp tới mức nhảy dựng khỏi ghế dành cho sếp: “Nguy rồi nguy rồi! Nhất định là mẹ tao không nhìn nổi tao giả nghèo giả chó, muốn xé rách ngụy trang chó quỳ liếm của tao, nói cho Túc Trung biết thật ra tao là một rich kid cả người toàn mùi tiền!”
Chu Phác nghe thế dở khóc dở cười: “Người bình thường biết bạn trai mình thật ra là rich kid, không phải đều rất cao hứng sao?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Mày thấy Túc Trung là người bình thường sao?”
Có thể nói, Tân Thiên Ngọc không hổ là con ruột của Tân Mộ, đoán trúng tâm tư của Tân Mộ. Tân Mộ đúng là không thể nhìn nổi dáng vẻ yếu đuối của thằng con nhà mình, cho nên bảo người hẹn Túc Trung tới.
Sau đó Túc Trung tới phòng làm việc của Tân Mộ, ngồi nghiêm chỉnh.
Tân Mộ quan sát Túc Trung, quả nhiên là một mỹ nam đẹp không tỳ vết, đáng tiếc là gay.
Tân Mộ khẽ thở dài, vung vẩy lọn tóc bên trán, nói: “Cậu có biết tại sao tôi muốn gặp cậu không?”
Túc Trung nói: “Thư ký của ngài nói ngài muốn tìm tôi làm cố vấn đầu tư.”
Tân Mộ bật cười, bắt chéo chân: “Cậu ta nói là giả. Tôi tìm cậu là vì chuyện khác.”
Túc Trung gật đầu, nói: “Không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Tân Mộ cong đôi môi đỏ mọng, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Túc Trung, giống như Đường Tăng, yêu tinh Tân Mộ lại bắt đầu ngứa nghề, vứt tới một ánh mắt quyến rũ, nói: “Cậu chưa từng nghe đồn sở thích của tôi là gì sao?”
Mọi người đều biết, Tân Mộ thích mỹ nam.
Dáng vẻ xinh đẹp diêm dúa này của Tân Mộ cũng nói ra một vài vấn đề.
Túc Trung giật mình, nói: “Bác gái…”
Nghe thấy hai từ “bác gái”, vẻ lẳng lơ của Tân Mộ lập tức vỡ vụn. Giống như một ông già muốn quyến rũ nữ sinh, nếu như nữ sinh nói “ông lão”, bầu không khí ám muội sẽ lập tức bị quét sạch.
Vẻ mặt Tân Mộ cứng ngắc: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
“Bác gái,” Túc Trung nói, “Ngài là mẹ của Tiểu Ngọc, đúng không?”