Như Hà Giác đã nghĩ, Tống gia tuy không có ý định bỏ qua cho hắn nhưng cũng không định hành động quá sớm, thứ nhất, Hà Giác là mệnh quan triều đình, ở kinh thành đông người, nếu để rơi vào mắt người khác thì mất nhiều hơn được, thứ hai, bọn họ không nghĩ Hà Giác có gan dám công khai chuyện này, nếu không chẳng cần Tống gia ra tay, Hà gia sẽ là người đầu tiên gặp họa.
Thấy Hà Giác về nhà mà ngay cả đại phu cũng không dám tìm, thậm chí không dám ra khỏi cửa, Tống gia vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng quay đầu đi lại không ngờ nháo ra chuyện như vậy—
Tống nhị phu nhân một ngày không ăn được miếng cơm nào, “Lão gia, giờ phải làm sao đây, người Hà gia dám to gan như vậy, cưới nữ nhi Từ gia mà lại dám làm ra chuyện này, ông nói xem liệu hắn có…?”
Lại là thiếp g.i.ế.c phu, phu hại thê, ở kinh thành đã sớm trở thành đề tài bàn tán, có người nói Diêu Dao số khổ gặp phải gia đình sài lang hổ báo, có người nói may mà xảy ra chuyện này mới có thể làm rõ sự thật thoát khỏi hố lửa, có người nói người Hà gia c.h.ế.t không đáng tiếc, còn Bạch Như Huyên kia thì vẫn đ.â.m nhẹ tay.
Chỉ là lòng người mặc dù nghiêng hẳn về phía Diêu Dao, danh tiếng Hà gia cũng đã hoàn toàn tan tành, theo luật mà nói, Hà Giác lại không vi phạm điều luật nào, thậm chí chuyện năm đó đã lâu không có bằng chứng xác thực về việc hắn hại con ruột, nếu Hà Giác cương quyết phủ nhận thì có thể thật sự sẽ thoát khỏi. Vì vậy, Tống nhị phu nhân càng thêm lo lắng.
Bà ta cũng là người làm mẫu thân, nếu có ai dám đối xử như vậy với nữ nhi mình, bà ta chắc chắn sẽ không tha cho gia đình đó, Từ gia đâu phải là bồ tát mà có đạo lý gì để tha cho Hà Giác? Mà nếu Hà Giác thật sự bị dồn vào đường cùng, liệu có nghĩ đến việc cá c.h.ế.t lưới rách không? Hoặc dùng chuyện này để uy h.i.ế.p Tống gia ra mặt?
Càng nghĩ, Tống nhị phu nhân càng hoảng hốt, “Nếu hắn… Yên Nhiên thì sao?”
Tống nhị lão gia lo lắng đi đi lại lại, “Sao ta lại sinh ra một đứa nha đầu ngốc nghếch như vậy kia chứ!”
Trước đây ông ta còn có thể năn nỉ lão thái thái đưa ra ý kiến, lão thái thái dù không thích bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn bỏ mặc, nhưng giờ nữ nhi ông ta gây ra chuyện như vậy, đúng lúc bị lão thái thái nắm được điểm yếu khiến lão gia tử không thể không đồng ý phân gia, ông ta còn nghĩ mình không chuyển đi thì lão thái thái chắc chắn không thể đuổi bọn họ đi, nhưng không ngờ lão thái thái còn quyết liệt hơn, vừa phân gia đã trực tiếp dẫn theo đích tôn chuyển đến tòa nhà ở thành nam, đúng là vì phân rõ giới hạn với bọn họ mà ngay cả tổ trạch cũng không cần!
Có thể khiến lão thái thái tránh xa như vậy, đủ thấy sự việc này phức tạp đến mức nào.
Đến nước này, dù Tống Yên Nhiên vẫn là nữ nhi ruột của ông ta, ông ta cũng không còn lòng thương xót, nhưng lại khổ nỗi nàng ta đang mang thai, nếu có bất trắc xảy ra, trong cung có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo, không thể tùy tiện qua loa, có nghĩa là, dù ông ta có muốn hay không, Hà Giác cũng phải giữ im lặng trước khi Tống Yên Nhiên sinh con.
Tống nhị lão gia nhíu mày như thể có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, “Người Hà gia đã được đưa trở về rồi à?”
Tống nhị phu nhân cho rằng ông ta đã có ý tưởng, vội vàng gật đầu, “Hà Giác và mẫu thân hắn ngất xỉu trên công đường, ngoài Bạch thị bị giam giữ, những người khác đều tạm thời được đưa về Hà gia, chỉ có điều Kinh triệu doãn đã phái nhiều nha dịch canh giữ bên ngoài Hà gia, có lẽ sợ xảy ra rắc rối thêm.”
Tống nhị lão gia gật gù, người bên ngoài không vào được, vậy còn những người bên trong thì sao?
Quan sát vài ngày, thấy Từ gia quả nhiên có vẻ muốn gõ c.h.ế.t Hà gia đến cùng, trước tiên là cửa hàng của Hà gia ở kinh thành bị nhiều thiệt hại khác nhau, chỉ trong vài ngày đã đóng cửa một nửa, sau đó là Hà Giác lần thứ hai bị tạm thời cách chức, Tống nhị lão gia cuối cùng đã quyết định.
Vì vậy không tới mấy ngày, Hà gia lại xảy ra rắc rối—
Ra khỏi công đường, Hà Giác vẫn trong trạng thái hốt hoảng, hắn từng nghĩ vô số lần về việc hòa ly rồi sau đó phù chính* cho Bạch Như Huyên, nhưng không ngờ đến lúc này, lại bị Bạch Như Huyên đ.â.m một d.a.o rồi bị Diêu Dao tuyên bố hòa ly trên công đường, nhất thời không biết nên trách bản thân năm đó không biết nhìn người, hay trách mình lúc có được lại không biết trân trọng.
*phù chính: thời xưa từ thiếp lên làm vợ
Chưa kể, chỉ trong vài ngày, tài sản của Hà gia đã chịu tổn thất nặng nề, ngay cả Liễu di nương cũng nháo đòi chuyển ra khỏi Hà gia, thậm chí Hà phụ cũng tỏ vẻ buông tay không muốn quản chuyện của hắn nữa, càng làm cho lòng hắn như bị dầu sôi lửa bỏng.
Rõ ràng nửa tháng trước hắn còn là niềm tự hào của gia đình, giờ lại bị mọi người tránh như tránh ôn thần…
Hà Giác tràn đầy sự không cam tâm, cũng đúng như nhị phòng Tống gia đã nghĩ, trong đường cùng hắn thật sự nghĩ đến Tống gia, nhưng ngay lúc này, Hà Giác lại bị trúng độc.
“Ngươi nói người đang yên ổn ở trong phủ của mình, sao lại bị trúng độc?”
Mỗi bước mỗi xa
“Theo ta thì mạng của hắn cũng thật cứng đấy, vừa bị đ.â.m vừa bị đầu độc mà vẫn sống khỏe mạnh, thật sự là người tốt không sống lâu, tai họa hại muôn đời!”
“Các ngươi nói lần này có thể là do tiểu thư Từ gia ra tay hay không?”
“Cũng là hắn đáng nhận, nếu ta là tiểu thư Từ gia, ta sẽ lấy mạng hắn!”
Lần thứ hai nghe thấy tin đồn lại rộ lên ở kinh thành, Kinh triệu doãn không khỏi nghiến chặt hàm răng. Ông ta phụ trách quản lý kinh thành, trước đây đã thôi, chỉ cho rằng Hà Giác không quản nội trạch nên tự rước họa vào thân, nhưng lần này lại xảy ra vụ đầu độc ngay dưới mũi mình, chẳng phải đang chỉ trích ông ta bất tài sao?
Kinh triệu doãn ra lệnh điều tra nghiêm ngặt, nhưng Tống gia hành động rất kín đáo, bà tử hạ độc lại treo cổ trong chính phòng mình, trong chốc lát ngay cả Kinh triệu doãn cũng không khỏi nghi ngờ Từ gia, dù sao điều tra đi điều tra lại, Hà gia không có thù oán gì với ai, chỉ có Từ gia là bị bọn họ đắc tội nặng nề.