Liễu di nương không ngừng cảm thán trong lòng, vì bản thân mình sớm đứng về phía đúng.
Có câu nói, người hiểu ngươi nhất không phải bạn bè của ngươi, mà là đối thủ của ngươi, đã đấu với Hà mẫu nhiều năm, Liễu di nương hiểu rõ bà ta.
Điều quan trọng nhất với Hà mẫu chính là hai đứa con của bà ta, bị Bạch Như Huyên trước tiên hại cho nhi tử ngừng chức, sau đó lại hại cho nữ nhi hủy hôn, Hà mẫu không g.i.ế.c c.h.ế.t Bạch Như Huyên mà để nàng ta bình yên vô sự ở hậu viện, Liễu di nương đã cảm thấy không ổn, nhận được ám chỉ của Diêu Dao, liền để nhi tử trở về quê Giang Nam kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra điều kỳ lạ.
Bà ấy nắm giữ chứng cứ đã thu thập được mà đi tìm Diêu Dao, thấy Diêu Dao không có động tĩnh, bà ấy còn lo lắng rằng có phải cuối cùng lại mềm lòng nương tay, nhưng khi thấy cảnh tượng này liên tiếp diễn ra mới nhận ra mình đã đoán đúng, quả nhiên không hổ là nữ nhi của Từ gia.
Vậy là, nhận được ánh mắt từ Diêu Dao, Liễu di nương từ trong người lấy ra một chồng thư dày, từ việc Bạch Như Huyên sinh con ở đâu, đến việc làm thế nào nàng ta lợi dụng danh nghĩa người khác quay về Giang Nam, rồi đến việc làm thế nào thu hút sự giúp đỡ của phu nhân trưởng tộc để lừa dối, kèm theo danh sách những người liên quan, rõ ràng có lý có chứng.
Trong và ngoài công đường đều im lặng, chỉ còn lại tiếng nói của Liễu di nương, “Bọn họ tính toán bằng cách nhận nuôi con thừa tự để đưa người vào phủ, một là nhận được lòng cảm kích của Từ gia, tiền đồ của đứa trẻ sẽ không tệ, hai là nhi tử ruột cùng một chiến tuyến không sợ lớn lên không ủng hộ mình, nhưng thử nghĩ xem, khi đứa trẻ lớn lên, nàng ấy sẽ tự xoay sở thế nào? Mẫu thân ruột ngay trước mặt, còn chỗ đứng nào cho nàng ấy? Chỉ riêng với tư cách là người ngoài, ta cũng không đành lòng.”
Hà mẫu nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng người gây cho mình một kích chí mạng lại là Liễu di nương, vẫn muốn vùng vẫy, “Không phải, bà ta hận ta vì năm đó ta đã trừng phạt nữ nhi của bà ta, muốn bỏ đá xuống giếng đạp ta một cước, không phải như vậy…”
Liễu di nương đã nén lời này gần mười năm, giờ cuối cùng cũng có cơ hội để nói, “Ngươi còn dám nhắc đến chuyện này, hồi đó ta đã nói không phải Trân Nhi, ngươi lại nóng lòng định tội cho con bé, khăng khăng nói là con bé hại đại thiếu phu nhân sảy thai, cũng không nghĩ xem bọn ta có lý do gì để làm như vậy? Đại thiếu phu nhân mất con, thì tài sản có thể chia thêm cho ta một phần hay ta có lợi lộc gì?”
Nói rồi lạnh lùng chỉ tay về phía Hà mẫu, “Ngược lại là các ngươi, nếu đứa trẻ của đại thiếu phu nhân sinh ra bình an, sao có thể dùng danh nghĩa nhận nuôi con thừa tự để đưa người vào phủ, nói thật nếu không phải vì ngươi hãm hại Trân Nhi khiến ta phải nhìn chằm chằm vào ngươi, có lẽ ta cũng không biết những điều này, đây gọi là trời cao có mắt, báo ứng không sai!”
Sắc mặt Hà mẫu trắng bệch rồi lại xanh, “Ngươi, ngươi…”
Hà phụ tức giận trừng Liễu di nương, muốn bảo bà ấy im miệng, thấy Liễu di nương không chút sợ hãi, đành quay sang nhìn Hà mẫu, giơ tay tát một cái, “Ngươi là một phụ nhân ngu ngốc, dám làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy!”
Hà phụ thật sự không ngờ còn có những chuyện này, thấy Hà mẫu nói một cách tự tin còn tưởng là thật, vừa mới thả lòng tâm trạng đã bị những chứng cứ như núi đập vào mặt, người luôn tự cho là thông minh như Hà phụ cũng cuối cùng hoảng hốt, không nhịn được đá vào Hà Giác, “Ngươi tự tìm cái c.h.ế.t còn kéo cả lão tử của ngươi, sớm biết vậy đã bóp c.h.ế.t ngươi ngay từ khi sinh ra!”
Thế cục đã mất, thấy Hà Giác bị đá ngã xuống đất ôm n.g.ự.c kêu đau, Hà mẫu chỉ cười thảm mà lẩm bẩm, “Ta, ta cũng không có cách nào khác, ta cũng bị ép buộc…”
Diêu Dao vốn lười biếng không muốn phí lời với những người này, nhưng nghe thấy lại thấy buồn cười, “Bà bị ép buộc ư? Là Từ gia bọn ta cầm d.a.o kề cổ buộc các ngươi phải cưới sao? Không phải, rõ ràng bà biết Hà Giác và Bạch Như Huyên có tình cảm, nếu ngay từ đầu bà thành toàn cho bọn họ thì có thể có những chuyện như bây giờ ư? Bởi vì bà muốn trèo cành cao mà đánh gãy uyên ương, Hà Giác vì thanh mai trúc mã vừa lừa dối ta vừa hại c.h.ế.t đứa con trong bụng ta, Hà Cầu thì vì tương lai mà quay lưng không nhận mẫu thân ruột thịt, các người thật không hổ danh là một gia đình, chỉ là ta đã làm sai điều gì? Tại sao ta lại phải trở thành vật hy sinh trong bàn cờ của và xác nhận tình cảm riêng tư của các ngươi?”
Nhìn thấy từ Hà mẫu đến Hà Giác rồi đến Hà Cầu đều lộ vẻ tuyệt vọng, Diêu Dao khẽ nở một nụ cười rất nhẹ, “Làm người, không thể vừa muốn cái này lại muốn cái kia, lòng người tham lam tự nhiên sẽ bị phản phệ.”
Nói xong không nhìn những người này nữa, chỉ quay sang khẽ hạ thấp người với Kinh triệu doãn.
“Người ta nói hôn nhân là sự kết hợp tốt đẹp giữa hai gia đình, nhưng như đại nhân thấy đấy, bà mẫu trượng phu nhiều lần muốn hại ta, thậm chí từ đầu cuộc hôn sự này đã đầy âm mưu tính toán, nếu thật sự để bọn họ đạt được thì không chỉ hôm nay, ngày mai ta cũng sẽ trở thành bộ xương trắng, xin đại nhân phán hòa ly để ta trở về nhà.”
Hành vi của Hà gia này đã tới đã đến mức tuyệt nghĩa, Kinh triệu doãn tự nhiên không có lý do gì mà không đồng ý.
Diêu Dao thong thả bước ra khỏi công đường, mọi người xung quanh đều nhường đường cho nàng, ánh mắt đầy sự đồng cảm gần như trở thành thực chất, nhưng trong lòng Diêu Dao lại đang tính toán—
Người Tống gia, chắc hẳn cũng không thể kiềm chế được nữa rồi chứ?