- Dạ thưa, hỷ phục của hai người đã được mang tới rồi ạ! – một tỳ nữ cung kính báo cho Hồng Nguyệt và Gia Nhĩ
- Mau đưa vào đây! – Hồng Nguyệt đáp.
Sau đó, khoảng hai, ba tỳ nữ bước vào đem theo Hỷ phục của tân nương để giúp Hồng Nguyệt mặc thử, còn Gia Nhĩ thì được đưa qua phòng khách để thử. Bởi trang phục của tân lang đơn giản dễ mặc hơn nên
chỉ một chốc là Gia Nhĩ đã thử xong mà quay về, vừa về tới nơi thì chàng thấy cửa phòng mở ra nên ngó vào rồi thấy Hồng Nguyệt vẫn đang trong bộ trang phục tân nương màu đỏ thật đẹp, hoa và phượng trên áo được thêu bằng chỉ vàng trông rất tươi tắn tinh xảo. Chiếc mũ phượng nàng đội trên đầu cũng được làm rất tinh xảo, được trạm trổ bằng vàng và gắn thêm những viên đá quý thật lấp lánh đã làm tôn lên nét kiều diễm trên khuôn mặt của nàng làm Gia Nhĩ ngây ngốc ra đó mà ngắm nhìn dung nhan tuyệt đẹp ấy. Thấy chàng cứ đứng như trời trồng ở đấy, chằm chằm nhìn Hồng Nguyệt mà Lam Ngọc lại không nhịn được mà trêu chàng:
- Chậc, có người chưa gì đã bị vẻ đẹp của chủ tử nhà ta hớp hồn rồi, cũng phải thôi, có trách thì phải trách chủ tử nhà ta quá đẹp đi! – cô vừa nói vừa tỏ ra điệu bộ như thể oán trách và bất lực.
- Ta … ta đâu có, ngươi! – Gia Nhĩ vừa xấu hổ vừa có chút giận mà đáp lại lời Lam Ngọc.
Nghe vậy Hồng Nguyệt cũng thấy ngại ngùng mà gõ nhẹ vào trán Lam Ngọc một cái:
- Lam Ngọc, ngươi không nói không ai bảo là ngươi câm đâu! – Hồng Nguyệt lúc này cũng đã đỏ mặt nhưng vẫn cố gằn giọng xuống.
Lam Ngọc vì thừa biết tính chủ nhân của mình nên chỉ lấy tay che lại chỗ Hồng Nguyệt vừa cốc rồi vừa cười vừa thè lưỡi ra. Hồng Nguyệt cũng chỉ thở dài một cái trước hành động đó rồi lại quay qua phía Gia Nhĩ hỏi:
- Chàng … thấy ta mặc như này có ổn không? – Trong giọng của nàng có chút ngượng
Gia Nhĩ cũng xấu hổ mà đáp lại:
- Đẹp .. đẹp lắm!
Nghe thấy Gia Nhĩ nói vậy Hồng Nguyệt bỗng thấy vui trong lòng, nhưng nàng vẫn cố không thể hiện ra bên ngoài mà đáp:
- Chàng thấy đẹp là tốt rồi. À, đợi ta thay đồ ra xong ta đưa chàng đi tới chỗ này!
Gia Nhĩ tò mò hỏi lại:
- Đi đâu vậy?
- Chàng đợi một láy nữa là sẽ biết thôi! – Hồng Nguyệt nói với vẻ bí mật.
Một lúc sau, khi đi lên xe ngựa, Gia Nhĩ cũng phải cạn lời vì tưởng rằng sẽ chỉ có chàng và Hồng Nguyệt đi chung với nhau ấy vậy mà đôi bạn trẻ Minh Trang với Sĩ Toản mới mấy phút trước mới vào cung lại đi cùng làm chàng chỉ biết thở dài một cái chán nản. Chàng với vẻ không ưng lắm hỏi Hồng Nguyệt:
- Rốt cuộc là chúng ta đi đâu vậy?
Lúc này Hồng Nguyệt mới nói:
- Chàng có nhớ lúc trước khi chàng vừa mới vào cung, ta đã hỏi chàng về miếng ngọc bội mà chàng vẫn luôn đem theo mình chứ?
Gia Nhĩ có vẻ khó hiểu nhưng vẫn đáp lại:
- Có, ta vẫn nhớ!
Nghe thấy câu trả lời, Hồng Nguyệt mới nói tiếp:
- Lúc đó ta thấy miếng ngọc bội của chàng không tầm thường nên mới hỏi, và sau đó ta mới nhớ ra miếng ngọc bội này trông rất giống với ngọc bội mà khi xưa Tiên Minh – Gia chủ Tiên gia đã mất tích nửa năm nay- hay đeo bên mình nên giờ ta đưa chàng đi xác nhận.
- Hả?! – Hai người Minh Trang và Sĩ Toản phải há hốc miệng vì ngạc nhiên trước điều mình vừa nghe được. nhưng Gia Nhĩ thì có vẻ như là vì biết trước nên cũng chẳng bất ngờ là mấy mà hỏi lại:
- Tức là giờ chúng ta tới Tiên gia à?
- Phải – Hồng Nguyệt đáp.
Rồi nàng quay qua Minh Tảng và Gia Nhĩ mà nói với điệu bộ như muốn đá họ ra khỏi xe ngay:
- Nếu hai đứa không muốn tới Tiên gia cùng bọn ta thì lát nữa đi ngang qua chợ ta sẽ để hai ngươi xuống đó mà dạo chơi, xong việc ta sẽ quay lại đón!
Hiểu được ý từ trong câu nói như muốn ăn tươi nuốt sống người ta kia của nàng nên hai người họ cũng chẳng còn lựa chọn nào hơn ngoài đồng ý.
Một lúc sau, tại Tiên gia
……………
- Bái kiến hoàng thượng, chủ nhân ta có dặn người tới thì dẫn người tới thư phòng, mời người và công tử đây đi theo nô tài! – Quản gia của Tiên gia - Đàm Tư Vinh – chào hỏi rồi dẫn đường cho hai người.
Phải công nhận rằng Tiên gia không hổ là một trong năm gia tộc lớn của Đông quốc, trang viên của họ thật rộng lớn và đẹp đẽ, trong lúc Gia Nhĩ còn đang choáng ngợp với nơi này thì họ đã tới trước thư phòng, Đàm quản gia nói vọng vào:
- Thưa cậu chủ và phu nhân, hoàng thượng tới rồi ạ!
Ngay sau đó cánh cửa mở ra, trước mặt họ là Liễu Vân Như – vợ thứ của Tiên Minh. Bà đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Gia Nhĩ nhưng sau đó cũng trấn tĩnh lại rồi nói:
- Bái kiến hoàng thượng, thật ngại quá vì đã không thể tiếp đón người chu đáo, mời hai người vào trong.
Khi bước vào phòng họ nhìn thấy một chàng trai trông khá giống Gia Nhĩ, chỉ có điều là người này có mái tóc màu nâu đỏ và trông trẻ hơn Gia Nhĩ đôi chút, đó là Tiên Thanh – con của Vân Như và Tiên Minh, cũng là gia chủ Tiên gia bây giờ. Khi đã ngồi xuống đối mặt với nhau, Tiên Thanh nói ngay:
- Xin chào, ta là Tiên Thanh, rất vui được làm quen với công tử đây!
- Ta là Gia Nhĩ, cũng rất vui được làm quen với ngươi.
- Ta đã được hoàng thượng cho biết sơ qua tình hình rồi, không biết công tử đây có thể cho ta mượn ngọc bội của ngươi để xem qua một lát không?