Cằm có chút đau, như đang nhắc nhở Trình Vi Nguyệt tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt không phải là ảo giác.
Cô chớp chớp mắt, chua xót nơi khóe mắt xộc thẳng vào mũi.
Trình Vi Nguyệt không muốn chịu thua kém, không muốn để bản thân trông quá yếu đuối, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô yêu đương, sao biết cách che giấu cảm xúc.
Khóe mắt cô hồng hồng, tự cho rằng mình rất trấn định, nhưng rơi vào mắt của người khác, dường như ngay giây sau có thể rơi nước mắt.
Cô nói: "Triệu Hàn Trầm, người tên Tuyết đó rốt cuộc có quan hệ gì với anh?"
Trình Vi Nguyệt ở trước mặt anh, vĩnh viễn luôn là ngoan ngoãn nhu thuận, bộ dạng này của cô, khiến anh nảy sinh ra cảm giác hổ thẹn.
Triệu Hàn Trầm buông bàn tay đang nắm cằm của Trình Vi Nguyệt, giọng nói hoảng hốt: "Em đang nói linh tinh gì vậy?"
"Em nói linh tinh?" Trình Vi Nguyệt cười khổ, nhìn anh: "Vậy anh nói xem, anh nói các người có quan hệ gì, chỉ cần anh nói, em sẽ tin."
Sự căn rứt dâng lên trong lòng Triệu Hàn Trầm, anh cau mày, cúi đầu nhìn đôi môi bị cắn đến trắng bệch của Trình Vi Nguyệt, ngữ khí không tự chủ mà mềm xuống, lời nói ra khỏi miệng, lại vô cùng chắc chắn: "Cô ấy là thư ký của anh, tối qua Cảnh Tinh có việc gấp, cô ấy gọi anh qua xử lý."
Trình Vi Nguyệt ngây ra.
Triệu Hàn Trầm ấn đầu ngón tay vào cạnh đôi mắt đỏ hoe của cô, dịu giọng nói: "Không tin có thể hỏi Diệp Thành, anh có phải hay không có một thư ký, tên là Tống Tuyết."
Triệu Hàn Trầm cảm thấy như có người đang đè vào ngực mình, đến nỗi hít thở cũng khó khăn.
Anh ở trong đôi mắt trong veo của cô gái, khàn giọng nói: "Đương nhiên anh đều đã xử lý tốt."
Trình Vi Nguyệt nhớ tới bộ dạng vội vội vàng vàng ngày hôm qua của Triệu Hàn Trầm, không nhịn được mà cảm thấy, anh nhất định đã rất lo lắng, chuyện của tập đoàn hẳn là rất khó khăn.
Chính mình vẫn còn ở đây ghen tuông tranh cãi với anh, thật không phải là việc một người bạn gái nên làm.
Cô ôm chặt lấy Triệu Hàn Trầm, hôn lên mặt anh, giọng nói giống như được bọc trong mật, vô cùng ngọt ngào: "A Trầm, thật xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh."
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Triệu Hàn Trầm biết được cái gọi là cắn rứt lương tâm.
Trong đôi mắt thẳng thắn và trong sạch của Trình Vi Nguyệt, anh gần như là hội bất thành quân*.
*Hội bất thành nhân (quân lính tan rã): dùng để chỉ đội quân bị đánh tan tác, không thể thành một đội, được mô tả như một thất bại thảm hại trong chiến tranh.
Mình không hiểu ý của tác giả lắm nên giữ nguyên nha~
Anh chỉ có thể cười che đi cảm xúc thật, đưa tay gãi gãi chóp mũi Trình Vi Nguyệt, gương mặt tràn đầy cưng chiều.
Anh nói: "Thế nên là, Ninh Ninh phải tin tưởng anh, biết không?"
Anh cắn răng, hỏa khí bốc lên hừng hực, đến mức nụ cười có chút dữ tợn: "Châu Kinh Duy, anh đang đùa tôi sao? Tôi muốn biết nguyên nhân, là nguyên nhân gì khiến anh đã bỏ ra gần 100 triệu, bây giờ lại lựa chọn rút lui?"
Châu Kinh Duy đầu bên kia trầm mặc một lúc, sau đó không nói một lời cúp điện thoại.
Văn phòng luật sư Linh Thành cách phố Đinh Lan không xa, ở giữa cách một cây cầu lớn, còn có 20 phút đi đường cao tốc.
Văn phòng vừa mới mở chưa được bao lâu, nhưng nhân viên ở đây đều là tinh anh trong giới luật sư đã cùng Châu Kinh Duy lang bạt 3 năm ở phố Wall. Tùy tiện chọn ra một người, đều là nhân vật nổi tiếng trong giới luật và chính trị.
Mọi người đều đã quen nhìn thấy sóng to gió lớn, nhìn thấy Triệu Hàn Trầm hùng hùng hổ hổ bước vào cũng không có phản ứng gì, trong đó có một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, gương mặt nho nhã còn hảo tâm nói: "Phòng làm việc của luật sư Châu ở tầng bốn."
"Châu Kinh Duy, tôi không có hứng thú nghe." Triệu Hàn Trầm đi đến trước mặt anh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm anh: "Anh muốn làm cái gì? Tại sao không muốn tiếp tục hợp tác nữa? Là bởi vì tối hôm qua tôi rời đi trước sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Mèo Cưng Của Anh 2. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa 3. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Nấm Nhỏ Chỉ Muốn Ly Hôn Nuôi Bé Con 4. Pheromone Luôn Có Hình Dạng Yêu Anh =====================================
"Tối hôm qua?" Châu Kinh Duy đặt đĩa nhạc trong tay xuống, đỡ gọng kính, ngón áp út khẽ lướt qua lông mày, cười đến anh tuấn nhã nhặn: "Chuyện tối ngày hôm qua, tôi căn bản không hề để ý."