Anh bây giờ mới nhớ ra, anh để cô một mình ở lại quán ăn với Châu Kinh Duy, cũng không biết cô có thể đối phó được không.
Anh và Châu Kinh Duy quen biết nhiều năm, tên này luôn là giấu dao trong nụ cười, là khó đối phó nhất.
Anh nghĩ như vậy, lấy điện thoại muốn gọi cho Trình Vi Nguyệt, nhưng ngay lập tức nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, đều là đến từ cô.
Khi anh đang do dự không biết có nên gọi lại không, Kiều Tịnh Tuyết phía sau đột nhiên ôm chầm lấy anh.
Giọng nói của cô rất nhẹ, tựa như đang thở dài: “A Trầm."
Triệu Hàn Trầm tắt điện thoại, cúi đầu nhìn xuống hai cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy anh của người phụ nữ: “Tịnh Tuyết, em đã kết hôn rồi, không thể ôm anh như thế này."
Cô gái phía sau thở nhẹ hơn, sau đó tự nhiên buông tay ra.
Cô đi đến trước mặt Triệu Hàn Trầm, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, môi hồng răng trắng, đôi mắt lấp lánh, cô nói: “Anh cũng không nên coi người khác là thế thân của em, A Trầm, buông tay cô ấy thôi, em vừa nhìn thấy tên cô ấy rồi, tên Ninh Ninh?”
Triệu Hàn Trầm nhíu mày.
Nhưng nói đến cùng, là anh có lỗi với Kiều Tịnh Tuyết. Cho dù lời của cô có chút mạo phạm, anh cũng không nổi giận.
Lần đầu tiên Triệu Hàn Trầm gặp Trình Vi Nguyệt, cô gái nhỏ duyên dáng đứng tại bữa tiệc được tổ chức cho mình, chiếc váy màu trắng, đôi môi màu đỏ anh đào, giữa hai hàng lông mày tuyệt sắc câu nhân, nhưng lại sách sẽ đến không nhiễm một hạt bụi.
Cô giống Kiều Tịnh Tuyết, đều có ngũ quan kinh diễm, nhưng lại hoàn toàn không giống.
Anh chỉ là cho mình một lí do, một lí do để yên tâm giữ cô lại bên mình.
Sau lưng Triệu Hàn Trầm đổ một tầng mồ hôi, anh hậu tri hậu giác phát hiện ra, anh chưa bao giờ coi Trình Vi Nguyệt là thế thân của Kiều Tịnh Tuyết.
Trình Vi Nguyệt chính là Trình Vi Nguyệt, người có thể làm anh tức giận muốn chết, nhưng như cũ vẫn muốn giữ cô ở bên mình.
Anh hơi siết chặt ngón tay, nhìn gương mặt của Kiều Tịnh Tuyết, thành thật nói: “Nhưng cô ấy và em không giống nhau.”
Thế là ở huyền quan mờ tối tĩnh lặng, biểu tình trên mặt Kiều Tịnh Tuyết dần đông cứng, hóa đá.
Anh đang định đi đến thành phố khác công tác, trước khi đi ma xui quỷ khiến lại muốn đến gặp cô.
Có lẽ là…..có chút nhớ.
Trình Vi Nguyệt vừa ngồi xuống, đã bị anh ôm vào lòng.
Triệu Hàn Trầm sờ hai cái tai thỏ phía sau bộ đồ ngủ của cô, trong mắt mang theo ý cười: “Trẻ con.”
Trình Vi Nguyệt chỉ cảm thấy ngại ngùng, cô nhìn khuôn mặt yêu nghiệt anh tuấn của anh, tim đập nhanh.
“Là mẹ em mua." Cô nhỏ giọng biện giải.
Không biết Triệu Hàn Trầm có nghe thấy không, chỉ hỏi: “Tối hôm qua sau khi anh rời đi, Châu Kinh Duy có khiến em khó chịu không?”
Trình Vi Nguyệt lập tức cau mày.
Cô không vui nhìn Triệu Hàn Trầm nói: “Châu Kinh Duy là một người rất thân sĩ, rất tôn trọng phụ nữ, không có như anh nói đâu.”. Truyện Tiên Hiệp
Triệu Hàn Trầm cười nhạo một tiếng, trong lòng thầm mắng Châu Kinh Duy đúng là biết diễn.
Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có anh nhìn ra người đàn ông đó là con sói đội lốt cừu.
“Tóm lại, bụng dạ anh ta rất sâu, không phải là người tốt gì hết.”
Trình Vi Nguyệt đối với việc tối hôm qua Triệu Hàn Trầm rời đi, sau đó không có chút tin tức gì, thực sự rất tức giận, nghe xong nhịn không nổi mắng anh: “Vậy anh thì sao? Người tên Tuyết của anh là người tốt nào? Người tốt gì mà bảy tám giờ tối gọi bạn trai của người khác đi!”