Là chị gái của Yoonshin, không đời nào cô ta không biết em trai mình thẳng thắn và đứng đắn như thế nào. Nếu như vậy thì Sehun không phải là gia sư giỏi cũng chẳng phải một bảo mẫu tốt cho Yoonshin.
"Làm sao để sống sót... Đó có phải là điều kiện duy nhất không?"
"Còn một điều nữa— cùng với điều kiện cậu bé đó làm việc dưới chướng của cậu, cô ấy còn muốn cậu giao cho cậu ấy xử lý một số vụ án công trong vài tháng cho đến khi cậu nhóc đó quen với việc thực tập tại một công ty lớn. Cô ấy nói rằng cậu ấy sẽ không quen với những files của chúng ta."
"Cô ta thực sự biết rất rõ về em trai mình. Điều đó khiến tôi càng nghi ngờ hơn về lý do tại sao cô ta lại gửi tên nhóc đó cho tôi."
"Cô ấy thực sự biết được thực lực của cậu. Mỗi đối tác của công ty cũng cần hoàn thành số giờ hoạt động tối thiểu cho các vụ án công nữa. Cậu chưa hoàn thành một giờ nào, vì vậy điều này sẽ tốt cho cậu. Với trọng tâm là tư vấn pháp lý miễn phí và các hồ sơ công (pro bono files), cậu có thể dành thời gian của mình cho cậu nhóc đó. Tỷ lệ thắng kiện của luật sư Do khá tốt, tên của cậu có thể được ghi nhận vào hồ sơ, và cậu Do có thể làm những công việc hợp pháp và tư vấn cho phiên tòa nữa."
"Tôi có thể quyên góp tiền hàng năm. Tại sao tôi cần phải bận tâm đến việc tình nguyện cho những vụ án công?"
Mihee nhún vai. "Không may cho cậu rồi, đó là quy tắc nội bộ của công ty. Qualis rex, talis grex.2 Cậu không biết à?"
"Vậy thay đổi quy tắc này cho tôi."
"Ngay cả khi các quy tắc này được thay đổi, thì cậu vẫn cần phải làm điều này mà thôi. Làm ơn đó việc cậu làm sẽ có lợi cho tất cả mọi người. Vụ tái cấu trúc gần đây của cậu đã thay thế nhiều nhân viên hơn dự kiến, vì vậy báo chí phản ứng rất tệ. Cậu cần tạo ấn tượng với công chúng rằng Doguk đang xem xét lại nội bộ và ăn năn hối lỗi."
Sehun muốn hỏi liệu họ có thực sự cần phải đi xa đến mức này chỉ để tuyển dụng Do Yoonshin hay không. Tất nhiên theo quan điểm của Mihee thì điều này nghe cũng đủ thuyết phục rồi. Nhưng thật sự thì Sehun không cảm thấy gắn bó với Doguk. Hắn ta có thể tạo ra kết quả tốt như vậy ở bất kỳ công ty nào. Hắn ta cũng có thể bỏ việc nếu có điều gì đó làm hắn cảm thấy không muốn làm nữa.
Nhưng có một điều đã ngăn Sehun khỏi ý định đó. Sehun vẫn mắc nợ tiền bối Mihee, người đã tài trợ cho cậu về mặt tài chính trong suốt quá trình học tập.
Sehun ghét bị vướng vào những thứ như:lòng trung thành, tình bạn hay mắc nợ với những kẻ khác. Cảm xúc là một dạng của sự yếu đuối. Nếu anh ta nghe theo yêu cầu bây giờ của Mihee, thì hắn ta cảm thấy như mình có thể giải quyết tất cả các khoản nợ trong quá khứ và đưa mối quan hệ của họ trở về con số không.
"Mô tả công việc của tôi không bao gồm việc phục vụ một ông chủ trẻ. Chị hãy đề xuất một thỏa thuận hợp lý với tôi rồi tôi sẽ xem xét," Sehun nói.
"Tăng cổ tức của cậu thì thế nào? Cậu sẽ không thất vọng đâu," Mihee đề nghị.
"Chị định giải quyết chuyện này bằng tiền hả? Chị không biết việc chăm sóc một đứa trẻ khó khăn như thế nào đâu."
Mihee nổi cơn thịnh nộ. "Cậu là người có thu nhập cao nhất của công ty luật này rồi đó. Hầu hết mọi thứ đều có lợi cho cậu còn gì. Tôi đã phải thương lượng rất nhiều với cha tôi để thuyết phục ông ấy tăng cổ tức của cậu đấy. Cậu biết đấy, danh hiệu đối tác không miễn phí đâu. Đó là một danh hiệu rất đắt giá dành cho việc đầu tư vào công ty."
"Tôi không có ý định đào mỏ thế đâu. Chị không cảm thấy xấu hổ vì đã làm lớn chuyện về vấn đề tiền của tôi sao? Quên cổ tức đi. Công ty cũng cần phải hoạt động và trả lương cho nhân viên nữa đấy."
"Vậy thì cậu muốn gì?"
"Tự do làm những gì tôi muốn và không một ai trong công ty có quyền can thiệp vào bất cứ việc gì của tôi."
Mihee lưỡng lự, rồi liên tục siết lấy đôi bàn tay khô khốc của mình. Tay cô bắt đầu đổ mồ hôi. Cô không biết Sehun sẽ sử dụng điều kiện trừu tượng này như thế nào, nhưng tận sâu bên trong, cô biết rõ hơn ai hết rằng anh sẽ tận dụng tối đa những lợi ích từ đặc quyền này..
"Nếu tôi đồng ý với yêu cầu của cậu, tôi sẽ bị cậu nắm trong lòng bàn tay phải không?"
"Đàm phán sinh ra là dành cho những kẻ có thứ gì đó để mất. Cố gắng dò xét tôi sẽ không giúp được gì cho chị đâu."
"Tên khốn này."
Như thể đã chờ đợi câu trả lời này, hắn ta ngay lập tức trả lời:
"Chị thua nhé."
Hắn ta bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi Mihee nhanh chóng xua tay. "Được rồi tôi hiểu rồi. Nhưng 'tất cả' phải được diễn giải cụ thể ra, vì vậy..."
"Tôi có thể gửi cho cậu các chi tiết bằng văn bản."
Mihee bực bội nhìn Sehun trước khi cô búng ngón tay, không còn lựa chọn nào khác. Cô đã đoán trước rằng Sehun sẽ không chịu nhúc nhích nếu không có điều kiện nào gây sốc, nên cô cũng không quá ngạc nhiên với tình huống này. Là bên thua trong cuộc đàm phán, cô cố gắng giữ bình tĩnh rồi hít một hơi thật sâu. Sehun quan sát cô một cách cẩn thận, sau đó nói một cách điềm tĩnh,
"Tôi sẽ kiểm tra cậu ta trước, sau đó nếu tôi nghĩ cậu ta hữa dụng thì tôi sẽ dạy tên nhóc đó từng thứ một. Xét cho cùng, tôi luôn cũng vẫn luôn cần nguồn nhân lực xuất sắc."
"Đừng chỉ nhét cậu ấy vào một núi pro bono files. Hãy để cậu bé đó làm việc với một số case trong nhóm của cậu đi. Tôi sẽ gửi hợp đồng sớm."
Sehun bác bỏ, nói với Mihee là không cần. "Không, đừng gửi chúng qua đây. Vợ của con trai tập đoàn Soohan đã chọn tôi, vì vậy nếu tôi từ chối thì Do Yoonshin không có lý do gì để tiếp tục làm việc ở đây. Tôi muốn theo dõi cậu ta trong vài tháng trước đã, sau đó chúng ta có thể nói về điều này một lần nữa. Lúc đấy hãng viết hợp đồng chính thức. Giờ thì chỉ cần trả đủ lương tháng cho cậu ta là được rồi."
"Cậu không thể làm điều đó khi cậu đang bắt cậu ấy làm việc được."
"Tôi chọn khách hàng của riêng mình. Nhưng giám đốc Do đã ngẫu nhiên chọn tôi ra trong một đám đông, vì vậy tôi cảm thấy hơi khó chịu khi bị đối xử như thế. Tôi chịu đựng điều này bởi vì tôi mắc nợ cậu thôi. Không thương lượng gì nữa đâu."
"Sehun."
"Chị có muốn tôi nghỉ việc không? Nếu muốn thì báo tôi ngay và luôn. Nói tôi dọn ra khỏi căn hộ, hoàn trả các khoản đầu tư và thu lại tiền hoa hồng của tôi. Tôi có thể làm điều này chỉ trong một ngày." Sehun không bao giờ nói 2 lời, nếu hắn đã muốn làm thì nhất định hắn sẽ làm, luôn giữ lời.
Nếu hắn đã lớn tiếng nói về yêu cầu của mình như thế thì Mihee không còn cách nào khác là phải nhường bước. "Hãy nhẹ nhàng với cậu nhóc ấy. Cậu ta là hậu bối từng học tại trường cũ của chúng ta và là con trai của giáo sư Do, người mà cả hai chúng ta đều kính trọng đấy."
"Tôi nghĩ tôn trọng người khác là điều vô nghĩa nên tôi thường không làm. Tuy nhiên, đó là một câu chuyện khác nếu đó là về việc tôn trọng tôi."
"Ông ấy là người lớn đáng kính duy nhất mà chúng ta biết. Việc ông qua đời trong khi đang cố gắng bảo vệ những nạn nhân phải chịu điều kiện làm việc cực kỳ tồi tệ đã quét đi toàn bộ tài sản của thầy. Chúng ta có thể giàu có hơn thầy về mặt vật chất, nhưng thầy ấy đã làm những việc mà cả đời tôi và cậu cũng không thể làm được. Ít nhất thì chúng ta hãy rũ bỏ một món nợ trong lòng theo cách này đi."
"Tôi vừa thanh lý khoản nợ duy nhất mà tôi có rồi. Tôi không còn nghĩa vụ với bất cứ ai. Cô có thể đi giải quyết các khoản nợ của mình bao nhiêu tùy thích, luật sư Song ".
(-_- đúng là cứng đầu - nhưng mà một người tài giỏi như này cực phù hợp với con dai Yoonshin của chúng ta)