Bành Húc Thăng trả phòng khách sạn, chăm chỉ làm cả ví tiền lẫn trợ lý, đưa Tất Tiêu đến bệnh viện.
Trên đường đi, anh dùng điện thoại nhắn cho bạn trong hội sinh viên: Hôm nay tôi có chút việc, không tham gia tình nguyện được.
Tất Tiêu nhìn thấy liền nói: “Không phải cậu bảo sẽ bị đưa vào danh sách đen sao?”
Bành Húc Thăng cạn lời: “Nếu cậu bị sốc phản vệ, chắc ngày mai tôi bị lôi đầu lên tin tức xã hội luôn quá.”
Nói xong, anh quay lên bảo tài xế: “Bác tài, phiền bác chạy nhanh chút ạ.”
“Tôi hơi chóng mặt.” Tất Tiêu khẽ nói.
Tài xế vừa tăng tốc liền hỏi lại không chắc chắn: “Say xe hả?”
Bành Húc Thăng dùng mu bàn tay kiểm tra trán của Tất Tiêu, thấy hơi nóng. Có lẽ cơn chóng mặt là biến chứng từ dị ứng, anh thay cậu trả lời: “Cậu ấy không khỏe, đang trên đường tới bệnh viện, phiền bác chạy nhanh giúp.”
Tài xế lập tức đáp: “Được rồi.”
Tất Tiêu trông xanh xao, môi không còn chút máu, môi dưới bị cắn rách còn đóng lại một vết mài nhỏ. So với dáng vẻ uy phong hăng hái ngày thường, lúc này cậu trông yếu ớt và đáng thương đến lạ.
Trên người cậu có thêm một chiếc áo khoác mỏng của Bành Húc Thăng, hai tay luôn giấu trong túi áo vì quá ngứa, chỉ cần đưa ra ngoài là cậu không kiềm được mà gãi.
Giống như một con mèo, cậu nghiêng người dụi nhẹ vào Bành Húc Thăng, giọng rụt rè hỏi: “Này… tôi mượn chân cậu được không?”
Nghe vậy, thái dương của Bành Húc Thăng giật nhẹ, anh biết rõ ý của Tất Tiêu, nhưng chuyện tối qua giữa họ vẫn còn lởn vởn trong đầu khiến anh không tránh khỏi nghĩ đến những điều khác.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, chỉ đáp một chữ: “…Được.”
Tất Tiêu lập tức ngả ra ghế sau, gối đầu lên đùi Bành Húc Thăng.
Nếu không phải vì quá khó chịu, cậu tuyệt đối sẽ không để bản thân tỏ ra yếu thế như vậy trước mặt anh.
Nhưng tư thế này lại không được ổn lắm. Chỉ cần mở mắt, cậu sẽ thấy rõ đường nét cằm của Bành Húc Thăng, thậm chí ánh mắt nhìn xuống của anh cũng dễ dàng bắt gặp.
Không chịu nổi, cậu trở mình một cách chậm rãi, gương mặt nóng rát vì dị ứng áp lên lớp vải denim của chiếc quần.
Cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, vì tối qua chính tay cậu đã cởi nó ra.
“…”
Cậu không đúng lúc mà nhớ đến cảnh Bành Húc Thăng dùng một tay tháo thắt lưng.
Bành Húc Thăng cảm nhận được người trên đùi mình bỗng cứng đờ, liền cúi xuống hỏi:
Bành Húc Thăng tiếp lời: “…Nhắm mắt ngủ một lát đi?”
***
Khi họ đến bệnh viện thì trời đã sáng hẳn.
Đó là bệnh viện gần khách sạn nhất, họ đăng ký khám cấp cứu, Tất Tiêu đi trước vào khám, còn Bành Húc Thăng theo sau thanh toán.
Bác sĩ làm xét nghiệm dị ứng cho Tất Tiêu và xác nhận cậu bị dị ứng rượu, có lẽ vì lần đầu uống không nhiều nên triệu chứng mới xuất hiện muộn.
Nhưng bác sĩ vẫn khuyên cậu sau này không nên uống rượu, bởi nếu dị ứng nghiêm trọng có thể dẫn đến khó thở, hạ huyết áp, thậm chí ngất xỉu. Nếu giống như lần này, không điều trị kịp thời mà để qua đêm, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu chuyện này mà để Hồng Diệp biết, chắc chắn Tất Tiêu sẽ bị mắng suốt 20 năm.
Tất Tiêu cần ở lại để truyền dịch, Bành Húc Thăng cầm giúp cậu chai truyền, tìm một góc ít người để ngồi xuống.
Buổi sáng, bệnh viện dần đông người hơn, hai người họ đành ngồi sát vào nhau.
Bành Húc Thăng cầm điện thoại trả lời vài tin nhắn, trong đó có lời hỏi thăm của Trì Lệ Vi.
Thật ra tối qua anh không hề có ý định tố cáo Tất Tiêu, khi ấy anh đã tắt điện thoại rồi, chỉ là lúc đó đang bực mình nên muốn chọc tức cậu chút thôi.
Hai người đã lao vào làm một trận đấu tay đôi mãn nhãn, phần nhiều cũng là để trút bỏ cảm xúc dồn nén đã lâu. Nếu nghĩ kỹ lại, có lẽ họ đang gặp phải những khó khăn tương tự, cùng mang trong lòng sự giận dữ giống nhau. Nếu không đã chẳng dẫn đến việc dùng cách cực đoan như vậy để giải tỏa cho nhau.
Nói đến chuyện đó…
Bành Húc Thăng liếc nhìn người bên cạnh, phát hiện không biết từ khi nào Tất Tiêu đã ngủ thiếp đi.
Những vết mẩn đỏ nhạt trên da vẫn chưa biến mất, nhìn từ xa chỉ như hai vệt ửng hồng nhẹ.
Không hiểu sao, anh chợt nhớ đến hình ảnh Tất Tiêu bị mình đè dưới thân tối qua.
Anh ngạc nhiên nhận ra, hóa ra Tất Tiêu cũng biết đỏ mặt.
Hóa ra, mặt cậu đỏ lên trông như thế này đây.
Dù cậu đã cố gắng vùi mặt vào gối hay che bằng cánh tay, nhưng vẫn không tránh được những nụ hôn chạm khẽ, để rồi bị anh bắt gặp khoảnh khắc ấy.
Đêm khuya yên tĩnh, hơi thở dồn dập, những nụ hôn mãnh liệt, cảm giác xa lạ của làn da, và sự thăng hoa chưa từng có khi cả hai cùng đạt đến cao trào… Bành Húc Thăng nhận ra mình dường như đã có chút không thể dừng lại.
Móng tay anh ấn chặt vào lòng bàn tay, ép mình xua đi những ký ức mờ ám trong đầu.
Chỉ là một lần bồng bột mà thôi.
Bành Húc Thăng bỗng thấy nóng.
Anh nhìn thoáng qua góc nghiêng đang say ngủ của Tất Tiêu, rồi đứng dậy rời đi.
…
Tất Tiêu tựa lưng vào ghế, đầu gục gặc giữa không trung, ngủ được một lát, đầu cậu bỗng nghiêng đi, đập “cốp” vào thành ghế, làm chính mình tỉnh giấc.
Mơ màng mở mắt ra, cậu phát hiện xung quanh đã chật kín người, nhưng bóng dáng của Bành Húc Thăng thì không thấy đâu.
“Đi rồi sao?”
Tất Tiêu cố căng mắt nhìn quanh một lượt, vẫn chẳng thấy đâu.
“Chắc là đi rồi.”
Cậu nghĩ.
Có lẽ do đang bệnh, nhìn dòng người qua lại, từng cặp từng đôi, một góc nhỏ trong lòng cậu bất giác trỗi lên chút trống vắng. Không nhiều, chỉ chút xíu thôi. Giống như đang đi trên đường bằng phẳng, bỗng dưng bị vấp chân một cái.
Nói gì thì nói, lần này Bành Húc Thăng quả thật rất nghĩa khí.
Anh dám hủy buổi tình nguyện, liều cả việc bị đưa vào danh sách đen để đưa mình đi bệnh viện, còn trả giúp tiền thuốc men, nghĩ kỹ lại thì làm đến mức này đã là rất tử tế rồi.
Cậu còn có thể đòi hỏi gì hơn?
Cậu…
“Chết tiệt!”
Bành Húc Thăng đi rồi, lát nữa cậu biết làm sao về trường đây?
Cái cảm giác hụt hẫng vừa nhen nhóm kia ngay lập tức bị một quả chùy rơi từ trên trời giáng xuống, đập vỡ tan tành.
Đã làm đến mức này rồi, chẳng lẽ không thể làm người tốt đến cùng, đưa Phật tới tận Tây Thiên hay sao?
Bỏ cậu lại mà chạy mất, rốt cuộc là chuyện gì đây? Đi trước chẳng lẽ không thể nói một tiếng à?
Tất Tiêu liếc nhìn chai truyền, phát hiện sắp hết nước, cần phải đổi chai mới.
Cậu hậm hực đứng lên, xách cái giỏ thuốc đi tìm y tá.
Bệnh viện đông nghẹt người, Tất Tiêu chật vật lắm mới chen qua được đám đông.
Sau khi đổi xong chai truyền, quay lại chỗ ngồi, cậu phát hiện ghế của mình đã bị ai đó chiếm mất.
Và người đó không ai khác — chính là Bành Húc Thăng.
Tất Tiêu: “?”
Cậu chớp mắt mấy lần để xác nhận mình không nhìn nhầm, cũng không phải ảo giác.
Bành Húc Thăng cũng vừa nhìn thấy cậu, lập tức đứng lên, hai người mắt chạm mắt, ánh mắt Tất Tiêu đầy thắc mắc và khó hiểu.
Cậu bước tới trước mặt Bành Húc Thăng, còn chưa kịp hỏi đã bị anh giành trước: “Cậu là bệnh nhân thương tật yếu đuối, chạy loạn đi đâu thế?”
Tất Tiêu bối rối: “Tôi đi đổi chai truyền.”
Bành Húc Thăng: “Không thể đợi tôi về rồi hẵng đi à?”
Tất Tiêu: “?”
Bành Húc Thăng nhìn biểu cảm của cậu, suy nghĩ một chút: “Cậu tưởng tôi bỏ về sao?”
Tất Tiêu: “Chứ còn gì nữa?”
Bành Húc Thăng giơ một túi nhựa trắng lên, nói: “Tôi đi mua bữa sáng.”
Anh thậm chí còn tính toán thời gian, kịp quay lại trước khi Tất Tiêu phải đổi chai truyền, nhưng vừa về đã không thấy người đâu.
Tất Tiêu lặng người.
Hóa ra cậu đã hiểu lầm Bành Húc Thăng sao?
Không chỉ không bỏ mặc cậu, anh còn đi mua bữa sáng?
Bành Húc Thăng dường như đọc được suy nghĩ của cậu, tranh thủ chế giễu: “Nếu không phải tôi ở đây đợi cậu, vừa khéo gặp lại, thì hôm nay chắc chúng ta không chạm mặt nhau nữa. Tôi học theo tinh thần Lôi Phong, làm việc tốt không để lại tên, mà trong mắt cậu lại thành kẻ vô tình lạnh lùng.”
Tất Tiêu: “…”
Cậu không cãi lại được, bởi những gì Bành Húc Thăng nói khá hợp lý.
Đúng là cậu đã nghĩ như vậy thật.
“Thôi được rồi, tôi xin lỗi, được chưa? Đúng là do tôi hiểu lầm cậu.” Tất Tiêu cố gắng nói một cách chân thành.
Cậu trước nay luôn nghĩ gì nói nấy, có gì cũng thẳng thắn. Dù đối phương là ai, kể cả Bành Húc Thăng, nếu cậu sai, cậu sẽ xin lỗi. Chỉ là, khi người đó là Bành Húc Thăng, cảm giác này có chút lạ lẫm… và khá ngượng ngùng, nên cậu phải chuẩn bị tâm lý một lúc lâu.
Bành Húc Thăng tỏ ra khá bất ngờ, dường như không ngờ được một câu xin lỗi từ Tất Tiêu lại thẳng thắn và bất ngờ như vậy.
Thấy Bành Húc Thăng im lặng, Tất Tiêu ngồi xuống cạnh anh, gượng gạo đổi chủ đề: “Cậu mua ở đâu? Mua gì vậy?”
Bành Húc Thăng đáp: “Mua ở cổng bệnh viện, có bánh mì, bánh bao và sữa đậu nành. Cậu có muốn ăn không?”
Tất Tiêu lập tức gật đầu: “Ăn chứ.”
Dù không đói cũng phải nể mặt người ta chứ.
Nếu Bành Húc Thăng về nhà, chắc giờ đã có thể ung dung ăn ngon uống ngon, không cần ngồi đây chịu khổ với cậu.
Dù anh không nói nhưng Tất Tiêu cũng hiểu bữa sáng này là chuẩn bị cho cậu.
Xa nhà, tự làm khổ mình đến mức nhập viện, có người đi cùng, mua đồ ăn sáng, bảo không cảm động thì là nói dối, nhất là khi người đó lại là Bành Húc Thăng.
Ấn tượng của Tất Tiêu về Bành Húc Thăng đã thay đổi hoàn toàn.
Cộng thêm trận đánh tối qua coi như đã xóa sạch ân oán, Tất Tiêu quyết định nâng vị trí của Bành Húc Thăng trong lòng mình, từ “kẻ thù không đội trời chung”… lên thành “bạn qua đường”!
Sau khi truyền xong, Tất Tiêu có thể xuất viện, nhưng về nhà phải uống thuốc đúng giờ.
Bành Húc Thăng gọi xe đưa cậu về trường, điện thoại của Tất Tiêu đã được Trì Lệ Vi gửi đến phòng bảo vệ trường, cậu cần qua đó lấy.
Lấy điện thoại xong, Tất Tiêu trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đều có mặt, hỏi cậu tối qua sao không về. Tất Tiêu lấp liếm trả lời rằng đi cùng bạn học mừng sinh nhật, chơi hơi muộn nên tiện thể ở ngoài qua đêm.
Buổi chiều cậu ngủ liền ba tiếng, lúc tỉnh dậy trời đã sẩm tối.
Cậu còn đang mơ màng, bất ngờ kéo rèm giường ra, động tác làm các bạn cùng phòng giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn.
Tất Tiêu dụi mắt, hơi ngại ngùng:
“Xin lỗi, làm phiền mọi người học bài à?”
Nhưng khi cúi xuống nhìn, cậu phát hiện có người đang chơi game, có người xem anime, có người lướt video ngắn — chẳng ai học hành cả.
“Ê, Tất Tiêu!” Một cậu bạn gọi cậu.
“Sao thế?”
“Ship đồ ăn của cậu tớ tiện tay lấy lên rồi, để trên bàn đấy.”
Tất Tiêu: “?”
Cả buổi chiều cậu ngủ say, làm gì có gọi ship đồ ăn?
Một bạn khác giải thích: “Lúc nãy điện thoại cậu reo mãi mà gọi cậu không tỉnh, thấy sáng nay cậu trông không khỏe nên bọn tôi để cậu ngủ.”
Tất Tiêu lật người xuống giường: “Tôi đâu có gọi đồ gì đâu?”
“Trông giống bánh kem thì phải.”
“Có khi nào ai đó nhớ nhầm ngày sinh nhật của cậu không?”
“Ai gửi thế?”
Mấy cậu bạn xúm lại, mặt đầy tò mò.
Lúc này Tất Tiêu mới hiểu tại sao lúc cậu tỉnh dậy, mọi người lại hóng hớt như thế.
Cậu mở hộp đồ ăn ra.
Quả nhiên là một chiếc bánh kem nhỏ cỡ 4 inch, trang trí giản dị với lớp trên cùng là việt quất và nho xanh, còn có cả bảng “Chúc mừng sinh nhật”. Nhưng ai lại tặng bánh kem cho cậu? Không lẽ gửi nhầm người?
“Ê, hay là cô gái nào đó thầm thích cậu tặng?”
“Thầm thích anh Tất mà còn nhầm cả ngày sinh nhật á?”
“Tối qua Tất Tiêu không về ký túc đúng không?”
“Cũng có lý.”
“Xem ra người này rất hiểu rõ hành tung của anh Tất đấy!”
Ba cậu bạn ngồi sau làm một màn “bình luận trực tiếp” đầy sôi nổi.
Tất Tiêu tháo dây ruy băng, lấy ra tấm thiệp đính kèm, tấm thiệp có hình hoa hồng rất tinh tế.
Cậu mở ra, đập vào mắt là những dòng chữ mạnh mẽ, rõ ràng.
Tiền xe + ăn uống + rượu + khách sạn + viện phí + bánh kem, tổng cộng 1304.6 tệ. Chuyển khoản qua wechat nhé.
Phía dưới còn có ghi chú kèm theo, liệt kê từng khoản chi tiết.
Tất Tiêu: “…”
Các bạn cùng phòng háo hức: “Gì thế? Thư tình à?”
Tất Tiêu nhìn chằm chằm chiếc bánh, im lặng hồi lâu rồi đáp: “Thư đòi nợ.”