Chẳng ai lại muốn chứng kiến kẻ thù không đội trời chung của mình thoải mái lượn lờ trước mặt trong tình trạng… trần truồng.
Bành Húc Thăng bước tới giữ tay cậu lại, cau mày nói: “Cậu nghĩ đây là nhà mình à?”
Tất Tiêu không vui, bực bội mà: “Nóng.”
So với trạng thái mơ mơ màng màng vừa nãy, bây giờ Tất Tiêu trông tỉnh táo hơn một chút, nhưng đầu óc vẫn chưa hoàn toàn theo kịp hành động. Cậu không phân biệt được đây là đâu, thời gian nào, và mình đang làm gì.
Nhìn dáng vẻ này chẳng khác nào một đứa trẻ mất trí.
Một khi chấp nhận thực tế này, Bành Húc Thăng bỗng dưng cảm thấy lòng trắc ẩn của mình dâng lên.
Anh mở một chai nước suối đưa cho Tất Tiêu: “Uống chút đi.”
Anh cũng uống rượu, cũng cảm thấy không dễ chịu nên chẳng muốn làm “nhân viên phục vụ miễn phí” cho vị công tử này. Sau một hồi nhẫn nhịn, anh thỏa hiệp: “Tôi đi hỏi nhân viên xem có không, không có thì thôi, cậu ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, không được cởi đồ nữa.”
Ngày thường, nếu Bành Húc Thăng dùng giọng điệu như vậy để ra lệnh, móng vuốt của Tất Tiêu đã vung lên từ lâu.
Nhưng Tất Tiêu lúc này lại ngoan ngoãn gật đầu, còn kéo quần lên chỉnh tề hơn một chút.
Bành Húc Thăng hài lòng cầm thẻ phòng rời đi, định tiện thể hỏi xem có trà giải rượu không.
Sau khi Bành Húc Thăng đi rồi, Tất Tiêu ngồi đờ người một lúc rồi từ từ bò dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, dòng nước làm tan đi phần nào cảm giác mơ hồ trong đầu.
Đầu vẫn còn nặng nề, cậu cúi người nôn khan vài lần vào bồn cầu nhưng chẳng phun ra được gì, nên quyết định đi vệ sinh luôn.
“Tất Tiêu?”
Khi Bành Húc Thăng đẩy cửa bước vào, quần của Tất Tiêu vẫn chưa kéo lên.
Nghe thấy tiếng gọi, Tất Tiêu quay đầu lại như một cái máy, ánh mắt cậu chạm phải Bành Húc Thăng trong một giây phút hỗn loạn như núi lở, núi lửa phun trào, gió giật mưa rơi.
Cả hai đồng thanh kêu lên: “Mẹ kiếp!”
Phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, khi Tất Tiêu kịp nhận thức được, cậu đã lao vào Bành Húc Thăng, cả hai quấn lấy nhau.
Một đối thủ quen thuộc, một khung cảnh quen thuộc, và những hành động quen thuộc, điều này khơi dậy ý chí chiến đấu và tinh thần hiếu thắng của Tất Tiêu.
“Bành Húc Thăng, cậu có vấn đề gì à?!”
Ban đầu Bành Húc Thăng còn chưa hiểu chuyện gì, nắm đấm sượt qua mặt làm anh nổi giận: “Tôi gọi cậu cả chục lần ngoài kia mà không thấy trả lời, tưởng cậu nằm chết trong này rồi chứ!”
Tất Tiêu đã bực bội cực độ, chẳng nghe lọt bất kỳ lý do nào.
Bây giờ đã tỉnh táo hơn hẳn so với khi nãy, cậu nhận ra rõ ràng Bành Húc Thăng là ai, nhanh chóng bật chế độ ghét cay ghét đắng thường ngày mỗi khi nhìn thấy anh.
“Cậu không biết gõ cửa à?!”
“Cậu là tiểu thư khuê các à? Nhìn một chút thì chết hay gì?”
Hai người vừa đánh vừa mắng, lôi kéo nhau từ cửa phòng vệ sinh lao đến tận giường.
Tất Tiêu lại vung nắm đấm: “Cậu đúng là không làm nên trò trống gì!”
“Tất Tiêu, cậu phát điên gì thế hả?!”
“Ai bảo cậu đáng bị đánh!”
Tất Tiêu đè Bành Húc Thăng xuống giường, nhưng chưa đầy hai giây đã bị anh nắm chặt cổ tay, lật ngược tình thế, đè lại phía dưới.
Tất Tiêu không mặc áo, còn áo của Bành Húc Thăng thì bị kéo lệch, cả hai thở hổn hển, cơ thể bốc nhiệt, mồ hôi ròng ròng từ trán chảy xuống.
Hồi lớp 6 tiểu học, họ cũng từng đánh nhau như thế này, nhưng giờ chẳng nhớ nổi lý do khi ấy là gì.
Lúc đó Bành Húc Thăng chưa dậy thì xong, bị Tất Tiêu cao hơn nửa cái đầu dễ dàng đè xuống, khiến anh tức đến đỏ bừng mặt.
Sau kỳ nghỉ hè năm đó, Bành Húc Thăng liền đăng ký học Taekwondo.
Nhận ra không thể thắng, Tất Tiêu nhổ một bãi nước bọt: “Đồ điên!”
Cơn men vừa dịu đi bỗng trào lên lần nữa, khiến Bành Húc Thăng cảm thấy cơ thể nóng bức, cơn giận như đang sôi sục trong người.
Tất Tiêu liền ngẩng lên, cắn mạnh vào vai anh một cái.
Bả vai Bành Húc Thăng đau điếng: “Chết tiệt!”
“Tất Tiêu, cậu là chó à?!”
“Cắn cậu đấy, thì sao?!” Tất Tiêu đạp anh ra, lăn người thoát khỏi sự kìm kẹp.
Bành Húc Thăng ôm vai, cởi áo ra, để lộ dấu răng mờ đỏ trên da.
Cơn say lại quật ngã sức lực của Tất Tiêu khiến cậu bủn rủn, nằm nép vào góc giường nhìn Bành Húc Thăng đầy cảnh giác, đề phòng anh ra tay thêm lần nữa.
Nhưng trước khi Bành Húc Thăng kịp hành động, điện thoại đặt trên bàn vang lên.
Bành Húc Thăng đứng dậy, bước tới nghe máy.
Chỉ nghe anh nói với đầu dây bên kia: “Vâng, đúng, cậu ấy đang ở chỗ con.”
Anh liếc nhìn Tất Tiêu một cách đầy ẩn ý.
Linh tính mách bảo Tất Tiêu: Không ổn rồi!
“Chưa quay lại trường, lát nữa con sẽ về, nhưng cậu ấy uống khá nhiều—”
Không đợi anh nói hết câu, Tất Tiêu đã lập tức lao tới, dù không giật được điện thoại nhưng vẫn thành công hất văng nó xuống đất, chặn đứng lời “tố cáo”.
Tất Tiêu cúi xuống định nhặt điện thoại, nhưng Bành Húc Thăng lập tức đá nó xuống gầm giường.
Điện thoại lúc này không còn quan trọng nữa.
Cả hai lại lao vào nhau, lần này lại lăn lộn lên giường.
Cuộc gọi ấy kéo Tất Tiêu trở về thực tại.
Cậu nhớ tới ánh mắt khó chịu của Hồng Diệp khi nhắc đến Bành Húc Thăng, cả cái vẻ đắc ý của anh mỗi khi giành được thứ mình muốn.
Thù mới hận cũ dồn lại, như lửa đổ thêm dầu.
“Tôi đã muốn đập cậu từ lâu rồi!”
“Cứ thử xem!”
Hai người để trần nửa thân trên, lại tiếp tục lao vào đánh nhau, những lần va chạm là không thể tránh khỏi.
Không rõ có phải do cồn hay không, nhưng khi Bành Húc Thăng vô tình chạm vào ngực Tất Tiêu, cậu bỗng căng thẳng cứng đờ, cảm giác như có một dòng điện chạy qua người.
Bành Húc Thăng cũng nhận ra, khựng lại trong giây lát.
Cả hai đều đã uống rượu, sức lực cạn kiệt rất nhanh.
Hơi men bắt đầu phát huy tác dụng khiến Tất Tiêu cảm thấy thiếu oxy, mắt bắt đầu hoa lên.
Tất Tiêu thoáng không trụ được, Bành Húc Thăng bèn chiếm thế thượng phong.
Bành Húc Thăng giữ chặt eo cậu, trả đũa bằng cách cắn một cái lên cằm.
Tất Tiêu chẳng còn sức phản kháng, chỉ khẽ “ưm” một tiếng.
Thấy người dưới thân không thoải mái vùng vẫy, nhưng sau đó lại nằm im, Bành Húc Thăng hỏi: “Cậu làm sao đấy?”
Tất Tiêu không trả lời, chỉ khó chịu quay mặt đi.
Bành Húc Thăng giảm bớt lực, đưa tay lên trán cậu kiểm tra — không sốt.
Ban đầu anh còn tưởng Tất Tiêu giả vờ, nhưng một lúc sau, Tất Tiêu uể oải nhấc tay lên che mắt, thì thào: “Đừng… ồn.”
Khuôn mặt Tất Tiêu đỏ ửng, không biết vì rượu hay vì tức giận.
Đây là lần đầu Bành Húc Thăng nhìn cậu ở khoảng cách gần đến vậy, gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt.
Khuôn mặt Tất Tiêu mang nét đẹp thanh tú, trái ngược với tính cách gai góc. Từ nhỏ đến lớn ngũ quan của cậu đều rất hài hòa. Hồi bé Tất Tiêu còn hơi mũm mĩm, gương mặt lúc đó mềm mại hơn nhiều.
Bành Húc Thăng nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, để lộ đôi mắt đào hoa sáng ngời, dưới ảnh hưởng của rượu, chúng hơi ướt át, như dòng suối phản chiếu ánh sao.
Mồ hôi ướt đẫm cơ thể, nhưng cảm giác nóng rực bên trong vẫn không hề thuyên giảm.
Như có ma xui quỷ khiến, anh cúi xuống, hôn lên đôi mắt trong veo không tì vết ấy.
Từ đôi mắt, đến sống mũi, rồi xuống môi.
Bành Húc Thăng cắn đến rách môi Tất Tiêu.
Tất Tiêu khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, cả hai giật mình tỉnh táo lại, đầu óc như có tiếng ong ong.
“…”
Không ai nói gì, nhưng ánh mắt cả hai đều toát lên vẻ sửng sốt: “Cái quái gì vậy?!”
Tất Tiêu vẫn thấy choáng váng, liếc nhìn tình cảnh hiện tại, sửng sốt hét lên: “Cậu động dục à?!”
Giọng cậu khàn đi sau trận la hét vừa rồi, chẳng còn chút uy lực nào.
Thôi bỏ đi.
Bành Húc Thăng nhìn cậu, trong đầu bỗng vang lên một suy nghĩ điên rồ.
Đôi môi tái nhợt của Tất Tiêu giờ điểm thêm sắc đỏ nổi bật.
Là mình cắn đấy.
Thôi thì cứ kệ đi.
Bành Húc Thăng nghĩ.
Hôn một cái thì đã sao?
Và thế là anh cúi xuống hôn thêm lần nữa.
“Ưm!”
Nụ hôn của họ cũng giống như cách họ tranh đấu hằng ngày — đầy thách thức và không ai chịu lép vế. Nhưng vì đây là lần đầu nên cả hai chẳng có tí kỹ thuật nào, chỉ biết cắn rồi hút, như muốn đoạt hết không khí trong miệng đối phương.
“Cậu thật đáng ghét.”
Trong hơi thở gấp gáp, Tất Tiêu đưa ra một lời nhận xét chẳng mấy sát thương.
Bành Húc Thăng không trả lời, chỉ tiếp tục hôn cậu, lần này là dọc theo xương quai xanh.
Dù đầu óc vẫn quay cuồng, cơ thể rã rời, nhưng lý trí của Tất Tiêu vẫn còn sót lại chút ít, cậu cố đẩy anh ra: “Cậu điên rồi à… Ưm!”
Lại bị cắn mạnh thêm lần nữa!
Bành Húc Thăng chạm nhẹ vào người cậu, giọng khàn đặc: “Cậu cũng có phản ứng mà, giúp nhau một chút thôi.”
Tất Tiêu: “?”
Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì hơi nóng đã nhấn chìm toàn bộ lý trí.
Họ chắc hẳn là đã say rồi.
Cũng có thể là điên rồi.
“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Tất Tiêu không hài lòng, cắn một cái lên vai còn lại của Bành Húc Thăng.
Nghe giọng cứ như đang ấm ức lắm.
Bành Húc Thăng cắn nhẹ vào vành tai cậu, mơ màng đáp: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Chẳng vui chút nào… Ư, cậu nhẹ thôi!”
…
…
Tất Tiêu bị tiếng chuông báo thức của Bành Húc Thăng làm tỉnh giấc.
Rèm cửa tối qua chỉ kéo một nửa, nên trong phòng nửa sáng nửa tối.
Tất Tiêu che mắt, từ trong chăn đá một cú vào người Bành Húc Thăng: “Đi mà tắt cái báo thức chết tiệt của cậu đi.”
Tối qua họ náo loạn cả đêm, xong việc mỗi người đi tắm, tỉnh táo lại một chút rồi ai nằm phần giường nấy ngủ.
Tất Tiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bành Húc Thăng trở mình, lười nhác nói: “Nó ở dưới gầm giường.” Nhưng anh không hề nhúc nhích.
Tất Tiêu không chịu nổi tiếng chuông, cảm giác khắp người ngứa ngáy, đành tự mình bò xuống giường, cậu mò mẫm dưới gầm giường một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại của Bành Húc Thăng.
Cậu tắt báo thức, nhìn giờ — mới 6 giờ sáng.
Bực mình, cậu hùng hổ quay lại giường, vung tay tát một cái vào Bành Húc Thăng: “Cuối tuần mà cậu đặt báo thức 6 giờ làm cái gì?!”
Bành Húc Thăng mở mắt ra, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hình như tôi đăng ký làm dự án tình nguyện ở trường.”
Tất Tiêu gãi mặt, lườm một cái: “Phòng này tối qua có muỗi à?” Cậu vừa nói vừa gãi cánh tay.
Bành Húc Thăng vừa nhìn điện thoại vừa đáp: “Không có, tôi đâu có bị đốt.”
Tất Tiêu liếc anh một cái: “Cậu không định đi làm tình nguyện thật đấy chứ?”
“Đã đăng ký rồi, sao mà không đi được? Không đi sẽ bị đưa vào danh sách đen.” Bành Húc Thăng cũng ngồi dậy, “Từ đây về trường mất nửa tiếng, dọc đường ăn sáng nữa là vừa kịp.”
“Thế tôi thì sao?” Tất Tiêu chợt nhớ ra mình không có điện thoại.
Bành Húc Thăng đáp tỉnh bơ: “Cậu đi cùng tôi.”
“…” Cậu còn định ngủ bù thêm một chút nữa cơ mà.
Tất Tiêu cảm thấy toàn thân khó chịu, đầu hơi đau: “Ngứa quá, sao ngứa thế này?”