Nhất Mộng Như Sơ

Chương 9: Phiên ngoại 1



1

Lúc trước Tuệ Nương muốn gả vào Ôn gia, phụ thân không cho, phụ thân chỉ là quan thất phẩm, cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, tuy trong nhà nghèo khó, nhưng lại đối đãi nàng như châu như bảo, lão phu nhân Ôn gia đích thân tới, mẫu thân không dám đáp ứng, nói muốn chờ phụ thân trở về thương nghị.

Phụ thân trở về biết chuyện, chỉ nói tất nhiên là không chọn nhị lang Ôn gia, nhưng Ôn thượng thư quá mức thâm sâu khó lường, hiện giờ nhìn rực rỡ gấm hoa, sau này không biết sẽ như thế nào.

Nhị lang Ôn gia là thám hoa lang, ngày đó cưỡi ngựa diễu hành nàng cũng đi xem, câu “ôn nhuận như ngọc” phỏng chừng là dùng để nói hắn? Người như vậy, nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Mấy ngày sau Ôn thượng thư vì hôn sự của đệ đệ mà đích thân tới, hắn nói chuyện với phụ thân nửa ngày, phụ thân vậy mà lại đáp ứng.

Sau này nàng mới biết, Ôn thượng thư nói bắt đầu từ thế hệ hắn, nhi lang Ôn gia không nạp thiếp, cho dù không sinh con, không có thừa tự cũng dứt khoát không nạp thiếp.

Gả đến Ôn gia, Tuệ Nương mới biết cuộc sống sau khi lập gia thất cũng có thể sống thoải mái tự tại, công bà đều là người hiền hòa, cũng không mài giũa người khác, cũng không lập ra quy củ gì, trưởng huynh tuy là đại quan nhị phẩm, ngoại trừ ít nói, đối với cha nương hiếu thuận, đối với đệ muội hữu ái, tiểu cô tuy gả hoàng thất, lại đơn thuần đáng yêu, tam đệ thật thà, còn nhị lang tất nhiên không cần phải nói.

*Công bà: Cha mẹ chồng.

Chỉ là khi nhắc đến Bảo Ngân trong nhà, a nương và Bảo Châu sẽ luôn rơi nước mắt, Tuệ Nương biết, Bảo Ngân này cũng không phải là thân sinh của Ôn gia.

Biện Kinh cách kinh thành cũng không xa, huống chi chuyện của Ôn gia, luôn làm cho người ta tò mò, bởi vì trưởng huynh đẩy lùi hôn sự của Tống các lão gia, trong kinh dần có lời đồn.

Trưởng huynh có một tức phụ nuôi trong nhà từ nhỏ, khi Ôn gia gặp nạn, là nàng trải qua muôn vàn khó khăn để nuôi Bảo Châu lớn lên, còn chăm sóc cha nương huynh trưởng trong lao ngục, đến khi bọn họ xuất ngục, cũng là nàng thuê nhà, ra ngoài làm sinh kế nuôi cả nhà già trẻ, lúc trước Ôn gia gặp nạn, không có một thân thích nào đứng ra giúp đỡ, nghe nói lúc trưởng huynh làm thượng thư, năm đó nhà thuê ở ngõ Đường Hoa đều bị người chen lấn chật ních.

Đều là tới cầu quan, hai lão nhân gia đều tức đến bệnh, về sau là Bảo Ngân mắng bọn họ bỏ đi, đoạn nàng mắng người kia, đều được các tiên sinh thuyết thư ghi chép lại, khi đó nàng còn là khuê nữ, cha nói, nếu cô nương họ Trần kia thật sự là tức phụ mà Ôn gia nuôi cho thượng thư, thì người của Ôn gia kia sau này nhất định sẽ không chịu nổi thiệt thòi.

Nhị lang kể rất nhiều chuyện của nàng, Tuệ Nương vừa bội phục vừa hâm mộ.

Mỗi lần nhắc đến Bảo Ngân, chỉ có trưởng huynh không nói câu nào, hắn ít nói, lại lạnh lùng, công cha lần nào cũng cảm thán, ngày đó lúc lên kinh đáng lẽ nên trói nàng lại, mặc dù nàng không muốn làm trưởng tức của Ôn gia, cũng nên để ông ấy và a nương tính cho nàng mối hôn sự tốt, nên là đại cô nãi nãi danh chính ngôn thuận của Ôn gia.

Trưởng huynh cau mày nói dung mạo nàng xấu xí như vậy, gả đến nhà ai? Cứ nuôi ở Ôn gia đi.

Khi hắn nói như vậy, khóe miệng liền nhếch lên nụ cười, người vốn đã lạnh lùng, liền có nhân tính.

Bảo Châu liền vừa khóc vừa mắng hắn, “Trưởng huynh nói bậy, a tỷ sao có thể xấu được? Huynh mới xấu đấy!”

Có lẽ cũng chỉ có nàng dám nói như vậy với trưởng huynh của nàng, nghe nói trưởng công chúa đã c.hết kia có muôn vàn mỹ nam trong phủ, duy chỉ có đối với hắn là thật lòng thật ý, thậm chí nàng còn từng nói nếu sau này có thể đăng cơ, hắn sẽ là hoàng phu.

Có thể thấy được dung mạo của hắn đẹp đến cỡ nào, cả Đại Khánh cũng không có người nào so sánh được với hắn.

Trưởng huynh vậy mà lại cười càng xán lạn, hỏi Bảo Châu nàng đẹp ở chỗ nào?

Bộ dạng như vậy rõ ràng chính là chờ người bên ngoài khen nàng.

Bảo Châu vặn cổ nói, “A tỷ có nước da trắng, muội chưa từng thấy qua cô nương nào trắng hơn tỷ ấy, tỷ ấy thích cười, khi cười rộ lên đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, răng cũng trắng, câu “môi hồng răng trắng” chính là dành cho tỷ ấy, tóc của tỷ ấy vừa mượt vừa dài, lang quân đến cửa hàng ăn cơm thấy tỷ ấy cười liền đỏ mặt, huynh nói xem, tỷ ấy có đẹp không?”

A nương liền nói, “Bảo Châu nói không sai chút nào, chưa từng thấy qua cô nương nào thích cười hơn nó, tính tình vừa điềm đạm, vừa ân cần, đợi nó đến kinh thành, nếu gặp mặt một lần, không biết lang quân muốn cưới nó nhiều đến thế nào?”

Cứ thế đến tận hai năm sau, nàng thực sự trở về.

Nàng khoác trên mình một chiếc áo choàng đỏ thắm, trên đầu đội mũ lông cáo trắng, lúc đi bộ bước đi rất rộng, thoạt nhìn cực kỳ tiêu sái tự tại, quả thật đúng như lời Bảo Châu nói, khi cười mắt sẽ cong, hai má có thịt, trắng đến chói mắt, nàng không nói, ai có thể nhìn ra nàng đã hai mươi lăm tuổi?

Trong nhà đều nói nàng đã đen đi, không biết khi nàng không đen sẽ trắng đến mức nào?

Tính tình của nàng thật sự là cực tốt, không kén chọn cái gì, còn nói chuyện thú vị, hiểu biết rộng, nói chuyện với nàng tới mấy ngày cũng không thấy phiền, mấu chốt còn là một tay nấu ăn giỏi.

Bảo Châu thích tết bím tóc, thành thân rồi cũng chưa từng thay đổi, thì ra là học theo Bảo Ngân.

Nàng cũng như vậy, mái tóc dày đen nhánh, tết thành một bím tóc, khi xoay người bím tóc vung lên, không biết đẹp đến nhường nào.

Từ khi nàng trở về, trưởng huynh ngày nào cũng về nhà sớm, ngày thường bọn họ tụ tập trong phòng a nương nói chuyện, trưởng huynh rất ít tham gia, hắn rất bận rộn, hằng ngày không biết bao nhiêu bái thiếp được đưa vào phủ? Phần lớn thời gian hắn đều ngủ ở bên ngoài.

Nhưng từ khi Bảo Ngân trở về, sau khi hắn về nhà lại không gặp khách, người khác mời cũng không ra ngoài.

Trưởng huynh dường như rất thích chọc Bảo Ngân, nàng thì ngửa đầu không phục mà chống trả, trưởng huynh liền nhìn nàng cười, trong đôi mắt kia, tất cả đều là nàng.

Trong nhà ai cũng biết trưởng huynh muốn cưới nàng, chỉ có nàng không biết.

Có một ngày, họ đứng ở hành lang nói chuyện cả nửa ngày, nàng ngửa đầu nói, trưởng huynh cúi đầu nghe, ngẫu nhiên trả lời một hai câu, lúc nàng vui thì nở nụ cười giòn giã, lúc không vui thì nghiêng đầu trừng mắt với trưởng huynh, trưởng huynh đưa tay xoa đầu nàng, nàng lập tức vui vẻ lại, đôi mắt kia sáng lấp lánh như chứa đựng vì sao.

Nhị lang nhìn nàng, không bao lâu sau liền rơi lệ.

Hắn nói, Tuệ Nương, nàng xem, họ xứng đôi đến nhường nào? Chỉ có muội ấy hiểu trưởng huynh chịu uỷ khuất như thế nào, ngày đó nếu không nhờ có Bảo Ngân, a nương có thể sẽ c.hết, nếu a nương c.hết, chúng ta làm sao có thể tiếp tục sống? Thời điểm trưởng huynh khó khăn nhất, là Bảo Ngân hỗ trợ chúng ta tiến về phía trước, muội ấy từng nói chuyện với trưởng huynh về cốt cách, trưởng huynh nói nếu không nhờ muội ấy, huynh ấy đã c.hết từ lâu rồi.

Sau đó trưởng huynh cưới nàng, các cô nương, nương tử trong kinh thành ai mà không hâm mộ? Không phải hâm mộ nàng gả cho thượng thư, là hâm mộ cách trưởng huynh đối đãi với nàng.

Nàng gả đến Ôn gia, Ôn gia vừa là phu gia, vừa là nương gia của nàng, đối với cha nương thì nàng làm nũng, còn khi dạy dỗ Bảo Châu, nàng không nhẹ giọng cũng không nương tay, mặc dù nàng không làm việc nhà, người trong nhà cũng không có ai bất kính với nàng, không có ai là không che chở nàng.

Trưởng huynh đối đãi với nàng, hơn cả tính mạng.

Chải tóc họa mi, ôm nàng hôn nàng, chẳng bao giờ tránh người khác, đôi mắt hoa đào kia, chẳng thể nào qua mắt được người khác.

Sau bao nhiêu năm, nàng vẫn cười rộ lên như lần đầu gặp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.