Nhất Mộng Như Sơ

Chương 10: Phiên ngoại 2



Hôm nay Ôn Túc được nghỉ, cũng không thượng triều, mặt trời mùa hè đã sớm mọc, chiếu lên vách cửa sổ, Ôn Túc dậy sớm, đã đọc sách nửa canh giờ, còn dạy Triều Vinh viết nửa canh giờ, ăn sáng cùng cha nương, để Triều Vinh ở lại với gia gia nãi nãi của nàng.

Khi hắn trở về phòng, người ở trên giường còn chưa tỉnh, chăn trùm qua đầu, một đôi chân tùy tiện lộ ra bên ngoài.

Ôn Túc đi tới, nhẹ nhàng kéo chăn ra, tóc nàng sớm đã loạn xạ, trên mặt còn mơ mơ màng màng, hắn ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vén tóc lên mặt nàng, hai má người đang còn mơ màng phiếm hồng, khóe mắt cong lộ ra chút ý cười, hơi há miệng, có lẽ vì hô hấp không thông.

Nàng giống như mọc ra từ trong lòng hắn, ngắm thế nào cũng không thấy đủ, Ôn Túc cúi đầu hôn lên vầng trán đầy đặn của nàng.

“Bảo Ngân, nên rời giường rồi, ăn no rồi ngủ tiếp.” Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, nàng đưa tay bám vào vai hắn, cằm an vị đặt lên cổ thon dài của hắn cọ cọ.

“Ta còn muốn ngủ một lát!” Nàng lẩm bẩm.

“Nên ăn sáng đã, ăn no rồi ngủ, được không?” Hắn lại kiên nhẫn dỗ dành.

Bảo Ngân lắc đầu, ôm chặt hắn hơn.

Ôn Túc không còn cách nào, tính tình hắn cũng không tốt, không biết vì sao, khi đối mặt với nàng lại có thể sinh ra vô số kiên nhẫn.

Hắn cứ như vậy mà mặc cho nàng dựa vào, ước chừng trôi qua nửa khắc đồng hồ, nàng rốt cuộc cũng khó khăn mở mắt, ngáp một cái thật lớn, trong mắt rớm nước mắt, quỳ gối trước mắt hắn, ngẩng đầu hôn lên nếp gấp trên khóe môi hắn.

Nàng mò mẫm xuống giường, Ôn Túc đã rót nước rửa mặt cho nàng, không nóng không lạnh, nàng rửa mặt đ.ánh răng, ngồi trên ghế nhìn hắn, hắn cầm lấy lược, buộc tóc cho nàng thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn.

“Ôn thượng thư, đêm qua ta mơ thấy một giấc mộng, trong mộng chàng nói với ta xuân dược ngày đó là do chàng tự mình hạ, chàng nói giấc mộng có phải thật hay không?” Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không có ý tốt.

Động tác trên tay hắn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục buộc tóc cho nàng.

“Mặc dù không phải ta tự mình làm, ít nhất ta cũng là đồng lõa, ngày đó ta tới nhà Tống các lão tham gia yến hội, trong triều có người không phục ta, muốn hạ dược làm cho ta xấu mặt, chuyện này ta sớm đã biết được, chỉ là chưa từng vạch trần, uống mất một nửa ly rượu hạ dược kia, thiết nghĩ nếu nàng mặc kệ ta, ta cũng không đến mức c.hết ngay.”

Hắn nói không nhanh không chậm, Bảo Ngân cười thành tiếng, chuyện này nếu không phải bệ hạ lỡ miệng nói ra, có lẽ cả đời này nàng cũng không nghĩ ra.

“Ai mà không biết ta muốn cưới nàng? Chỉ có nàng, hôn ta liền chạy, ta không dùng chút âm mưu nhỏ, hiện giờ e là còn độc thân!”

Hắn cũng thấp giọng nở nụ cười, thanh âm thuần hậu dễ nghe.

Ở tuổi hắn còn chưa kịp thích một cô nương, vì cứu người trong nhà, vì Đại Khánh, không thể không ủy thân cho người khác, sự kiêu ngạo của hắn, cốt cách của hắn bị giày vò cho nát bấy.

Khi hắn vô tri vô giác, nàng xuất hiện, xuất hiện một cách bất ngờ tự nhiên mà không kịp đề phòng.

Nàng mang theo Bảo Châu, trải qua cuộc sống cũng không được tốt lắm, nhưng khi nàng gặp hắn, lần nào cũng cười, lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, dường như chỉ cần nàng muốn thì ngày đó hắn sẽ chạy về phía nàng.

Hắn nhìn nàng nấu cơm, nghe nàng nói chuyện, lại cảm thấy mình cũng là người có sau này, còn có sau này, cắn răng cũng phải chịu đựng.

Nàng nhanh mồm nhanh miệng, lại có lá gan to, trên đời này không có chuyện nào có thể làm khó được nàng, duy chỉ có chuyện về hắn, nàng dường như luôn nghĩ không ra.

Hắn vì nàng mà từ chối hôn sự, nàng lại muốn gả cho người khác, hắn làm sao có thể nhịn được?

Hai năm trôi qua không dài không ngắn, hắn chờ được, chỉ là ai ngờ nàng lại tin vào âm mưu nho nhỏ kia chứ?

“Bảo Ngân, nàng không tức giận sao?” Hắn buộc tóc cho nàng, đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng cười tủm tỉm, rõ ràng là tư thái đắc ý.

“Tại sao phải tức giận? Chàng làm như vậy chẳng qua là vì muốn cưới ta, đã là vì ta, tất nhiên là ta cực kỳ vui, giống như bất luận chàng cao bao nhiêu, khi nhìn ta vẫn sẽ cúi đầu, chàng thích ta, ta rất vui.”

Nàng ngẩng đầu hôn lên môi hắn, hắn đưa tay siết chặt eo nàng, từ từ nhắm mắt lại, trên đời này không ai có thể hiểu hắn như nàng.

Lúc họ ra cửa thì đã qua giờ ăn sáng, giờ cơm trưa cũng sắp đến, Triều Vinh đá cầu trong sân, nhìn thấy cha nương nàng, dùng giọng sữa nói: “Cha, cha cứ làm hư a nương đi! Có tức phụ nhà ai ngủ đến trưa mới dậy chứ?”

Nàng sinh ra giống cha nàng, tuổi còn nhỏ, tuy tròn trịa, nhưng lại là một mỹ nhân, chỉ có nàng và cha nàng giống nhau, không thích cười.

Bảo Ngân nghe Triều Vinh nói xong, trên mặt không hề xấu hổ, ngồi xổm trước mặt Triều Vinh, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt mũm mĩm của nàng.

“Con còn nhỏ, đương nhiên không hiểu được chỗ tốt của ngủ nướng, a nương ngủ nhiều hơn cha con, có phải thoạt nhìn trông có vẻ trẻ hơn hắn hay không?

“Rõ ràng là cha đẹp hơn một chút.”

“Triều Vinh à, đừng tưởng rằng ỷ vào gia gia nãi nãi thì cái gì con cũng dám nói với a nương, a nương của con còn rất trẻ, trẻ đẹp hơn cha con rất nhiều.”

“Cha con lừa người mà người cũng tin? A nương, người đã ba mươi tuổi rồi, nên lớn lên rồi.” Triều Vinh nghiêm túc giơ tay sờ đầu a nương nàng, sau đó tiếp tục đá cầu.

Bảo Ngân hé răng mấp máy hồi lâu, lại không tìm ra một câu để phản bác.

“Nàng tất nhiên là người trẻ đẹp nhất trên đời này, ai cũng không bằng nàng.” Ôn Túc cười dỗ dành nàng.

Nàng gật đầu, nàng tin tất cả những gì hắn nói, bởi vì nàng biết, nàng ở trong lòng hắn chính là như vậy.

Năm tháng dài đằng đẵng, nàng đã có được những thứ tốt nhất, còn có cái gì mà không hài lòng đây?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.