Lục Triết dường như là lấy hết can đảm của mình để nói ra lời này, có thể là hắn đã đoán trước được kết quả như thế nào, nhưng thà nói ra còn tốt hơn để trong lòng, lỡ như mọi chuyện thành công thì sao?
Hắn đã tự an ủi mình như vậy.
"Hả?"
Bạch Lộ hơi nghiêng đầu, ngây ngây ngốc ngốc đứng im một chỗ, giống như những gì hắn vừa nói đều chỉ là do cậu nghe nhầm.
Bạch Lộ đứng quay lưng với hắn nên hắn không thể biết được biểu cảm cậu lúc này.
"Tại sao lại thích tớ?"
Lục Triết hơi ngạc nhiên, sau đó hắn nói:
"Tớ không biết mình tại sao lại thích cậu nữa."
"Tớ luôn xem cậu là bạn."
"Tớ biết!"
Bạch Lộ mím mím môi, không biết nên nói gì nữa.
"Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không? Tớ chỉ không muốn mình sau này phải hối hận thôi, dù cho cậu đồng ý hay không đồng ý tớ đều không thay đổi quyết định của mình hôm nay."
"Ừm!"
Bạch Lộ trở về trường, hít sâu một hơi điều tiết lại tâm trạng mình để tốt hơn, ban nãy Lục Triết đã nói với cậu rất nhiều rất nhiều chuyện, từ việc hắn thích cậu từ khi nào hay vì sao lại đột ngột chuyển ra nước ngoài. Bạch Lộ cũng không nói việc cậu đã có người mình thích hay chưa, chỉ khuyên hắn nên tìm người khác tốt hơn cậu, trên thế giới này nhiều người như vậy, có thể đến một lúc nào đó hắn sẽ tìm được định mệnh của mình trong số hàng vạn người ngoài kia thì sao?
Đột nhiên có tin nhắn nhảy lên trên màn hình điện thoại, là của Tần An Phong, nhắc mới nhớ, hình như cũng lâu rồi cậu không có gặp y cùng Ôn Dịch Nam, không biết hai người kia sao rồi.
Mấy ngày trước nghe Ôn Dịch Nam nói cậu phải về nước gặp ba mẹ, sẽ quay lại sau, mà Tần An Phong ngay sau đó cũng mất tích luôn.
'Nghe nói Diệc Minh cầu hôn cậu rồi?'
"Đúng vậy!"
'Có lãng mạn không? Có 999 đóa hoa hồng không? Có nến trải dài đường đi không?'
"Bạn trai? Anh có bạn trai khi nào vậy? Đã đến giai đoạn ra mắt người nhà rồi sao?"
Bạch Lộ trợn mắt nhìn cái người đang cười trong màn hình điện thoại.
'Để tôi cho cậu xem bạn trai của mình.'
Nói rồi, Tần An Phong nghiêng camera sang một bên liền thấy ngay một cậu trai đang trùm chăn che mặt, người kia đẩy tay anh qua, ngay lập tức liền loạn thành một đoàn.
'An Phong, anh đừng quay em.'
'Ha ha... đều là bạn bè, em ngại cái gì?'
Bạch Lộ trừng mắt, mặc dù cậu không thấy được mặt của cậu trai kia, nhưng chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ để cậu nhận ra chủ nhân của nó là ai. Bạch Lộ cầm điện thoại phi ngay ra ngoài phòng khách, Giản Diệc Minh đang ngồi trên sô pha đọc sách, thấy cậu liền mỉm cười.