Ôi, nhìn bốn con mèo con nhỏ nhắn thật đáng yêu a.
Ban đầu cậu còn sợ Tiểu Ái đi lung tung sau đó mang thai con của mèo nhà người ta, nhưng đến lúc sinh rồi cậu mới thầm thở phào một hơi, may quá.
Bạch Lộ ngồi xổm trước ổ mèo nhìn đám mèo con đang bú sữa, cười đến vui vẻ.
Tiểu Đậu đi qua đi lại xung quanh, thỉnh thoảng lại ngóng vào xem tình hình, đáng lẽ bình thường giờ này nó phải ra ban công nằm phơi nắng, nhưng có vẻ như vì nó đã lên chức ba rồi nên không còn lười nữa.
Thầy hiệu trưởng cũng không ngạc nhiên, nhìn anh khẽ nhíu mày.
"Ôi, sao nhìn vị này quen như vậy, hình như là..."
"Mười một năm trước có một đám học sinh từng làm vỡ bình hoa thầy thích nhất, sau đó bị phạt quỳ trước văn phòng."
Giản Diệc Minh vừa nói tới đây, thầy hiệu trưởng như nhớ ra chuyện gì đó tức khắc bật cười, vỗ vỗ vai anh.
"Thì ra là tiểu Giản sao? Không ngờ đã trưởng thành như vậy rồi. Nhớ lại chuyện trước đây, phải công nhận trong số năm người, chỉ có em là nghiêm túc nhất. Các em hiện giờ còn liên lạc với nhau không?"
"Dạ, An Phong mấy tháng trước đã về nước, bọn em có gặp nhau."
Đi lòng vòng một hồi, cậu không chú ý đường liền đâm trúng một người.
"Xin lỗi!"
"Không sao đâu!"
Người kia mỉm cười nhẹ xua tay, dường như cả hai đều nghe thấy giọng đối phương có chút quen tai, đến khi ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra.
Anh làm sao có thể không để ý được chứ, người khác ở trước mặt anh dám công khai nhìn bạn trai nhỏ của anh như vậy, không tức giận mới lạ.
Trên đường trở về trường, cả hai đều im lặng không nói gì, thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lục Triết liền lên tiếng trước, hắn hỏi: