Thiên Vân được sắp xếp cho nghỉ lại, tại một gian phòng nhỏ trên lầu hai. Bên trong phòng bài trí rất không tệ, thậm chí có chút hơi xa hoa.
Thiên Vân từ trước tới nay vốn ưa sống đạm bạc, nay lại được tiếp đón trọng thị như vậy, cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cũng may nơi này bài trí rất không sai, lại có không ít thư tịch. Thiên Vân không chút do dự, lấy xuống một cuốn thư tịch, từ từ nghiên cứu.
Ba ngày cứ thế qua đi, Thiên Vân tuy luôn luôn yên lặng tìm hiểu thư tịch, có điều trong quá trình này, hắn vẫn không quên đề phòng cảnh giác. Quả nhiên không ít lần có thần thức đảo qua gian phòng của hắn, mặc cho hắn đã mở ra phòng ngự trận pháp. Điều này nói rõ, đối phương thần thức cực kỳ khủng bố, hơn nữa còn nắm rõ điểm mấu chốt của trận pháp nơi này.
Thiên Vân tuy rằng phiền muộn, lại không có cách nào ngăn cản thần thức truy tra. Hắn sợ nếu mình biểu hiện quá mức ưu tú, sẽ bị các vị cao tầng lưu tâm. Nếu họ chủ động cất nhắc thì không gì tốt hơn, thế nhưng để họ phản cảm, vậy Thiên Vân chỉ có nước chết mà thôi. Thiên Vân xưa nay làm việc luôn tính toán rất kĩ, quyết không dựa dẫm vào may rủi, cũng vì thế hắn mới làm như không biết gì cả, vẫn một mực đọc sách cho tới ngày thứ ba.
Phía cao tầng Nottingham cũng là vô cùng khó hiểu với cách hành xử của Thiên Vân. Theo họ nghĩ, Thiên Vân một mực muốn tham dự lần nghị sự bảy ngày, hiển nhiên phải có động cơ nào đó. Bởi vậy họ mới cẩn thận quan sát Thiên Vân một phen. Ai mà ngờ, ba ngày qua đi Thiên Vân ngay cả một động tĩnh nhỏ cũng chẳng thấy, một mực chuyên tâm đọc sách không ra khỏi cửa dù chỉ một bước.
Tuy rằng nghi hoặc không thôi, có điều bọn họ cũng chẳng mấy để tâm tới vấn đề này. Theo họ thấy, Thiên Vân dù sao tu vi vẫn còn yếu, cho dù có thể vượt cấp giết địch, cũng chẳng thể vượt qua một cái đại cảnh giới.
Bọn họ nghĩ không sai, Thiên Vân cho dù mạnh mẽ, cuối cùng vẫn chỉ là tu sĩ vừa đột phá Phong Thân mà thôi, muốn vượt qua một cái đại cảnh giới khiêu chiến, vậy chờ đợi hắn chính là cái chết. Nên nhớ người nơi này tu luyện chính là con đường cực hạn, lại am hiểu chiêm tinh. Nếu họ quyết tâm muốn giết người, vậy hắn chạy trời cũng không khỏi nắng.
Sáng sớm ngày thứ ba, gã trung niên nam tử kia cuối cùng cũng tới tìm Thiên Vân. Nhìn thần sắc của y, có vẻ như không được tốt cho lắm. Thái độ của y với Thiên Vân có chút câu lệ, hình như muốn nói gì đó lại thôi.
Thiên Vân thấy thế cũng không khỏi nhíu mày, sắc mặt hơi chìm xuống, mở miệng hỏi. "Hall tiên sinh, có vần đề gì ngươi cứ nói thẳng ra đi. Úp úp mở mở như vậy, không được tốt cho lắm đâu"
"Cái này! Không dám giấu các hạ. Ta vừa nghe chư vị viện chủ bàn bạc, hình như có ý bố trí ngươi lĩnh một chi tiểu đội 5 người. Chịu sự quản hạt chính của Alma Jones thống lĩnh. Có điều trong chi tiểu đội của ngươi, cũng có sắp đặt một tên hiệu úy khác, người này tên Merlin Edwards. Các vị viện chủ là muốn để hai người các ngươi chiếu ứng cho nhau, lát nữa đi tới phòng nghị sự, ngươi và hắn cũng nên chào hỏi một chút. Lần này không chỉ có các vị thống lĩnh được triệu tập, ngay cả các hiệu úy giống các hạ cũng tới". Người đàn ông trung niên họ Hall lúc này mới áy náy nói.
Thiên Vân vừa nghe trong tiểu đội cũng có thêm một gã hiệu úy, lập tức liền hiểu ngay. Đám người này chính là không yên tâm về hắn, muốn để một tu luyện giả khác đi bên cạnh tùy thời có thể nhìn hắn chằm chằm.
Thiên Vân nội tâm không khỏi dâng lên một trận ác hàn, hắn đã nhượng bộ như vậy, thế nhưng đám người này vẫn xem hắn như kẻ lạc loài. Nếu đã như thế Thiên Vân cũng chẳng cần phải hết lòng làm gì, hắn hiểu được cho dù mình có cố gắng đến đâu, nếu không giao ra tâm huyết của bản thân, hắn cũng chỉ là kẻ ngoại lai mà thôi.
"Nếu các vị viện chủ, các vị soái tướng đã có sắp xếp, vậy tại hạ cũng không dám cãi lời. Đi thôi, tại hạ cũng muốn nhìn xem vị hiệu úy tên Merlin Edwards này tài giỏi ra làm sao. Cũng muốn nhìn xem, cấp trên của ta là người thế nào". Thiên Vân nở một nụ cười nhạt, khí thế trên người bỗng dưng cải biến. Không còn giống như lúc vừa tới nơi đây, nho nhã mà lễ độ. Thay vào đó là cảm giác thâm trầm, là một loại khó lòng nắm bắt.
Người ở nơi này đã không chào đón Thiên Vân, vậy hắn cũng chẳng cần phải nhìn sắc mặt họ làm việc. Mục tiêu của hắn là giết quỷ vật, những việc khác hắn sẽ không quan tâm nữa. Hai ngày chìm trong thư quyển, Thiên Vân cũng tìm thấy một ít manh mối về vật liệu giúp hắn đẩy nhanh quá trình tu luyện Liễm Khí Thuật. Hiện tại chỉ cần bỏ thời gian đi sưu tầm, sớm thôi hắn sẽ có thể đột phá chướng ngại của thuật này.
Gã trung niên họ Hall thấy Thiên Vân khí thế thay đổi, lông mày có chút hơi nhíu. Lại nghĩ tới việc các vị cao tầng ép hắn phải đi vào khuôn khổ, y cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Theo y thấy, Thiên Vân cho dù thực lực mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để gây ra rắc rối gì. Không giao ra tâm huyết mà muốn trèo lên cao tầng, chuyện này căn bản không thể nào.
Mười bảy tầng lầu, số ít dành để cho các vị viện chủ, các vị tướng soái trở về thành nghỉ ngơi cùng bế quan, số còn lại dùng để phục vụ cho công việc.
Phòng nghị sự nằm ở lầu bảy, lúc Thiên Vân cùng người đàn ông họ Hall đi lên, cả tầng lầu không có một ai. Xem ra là chưa đến giờ tổ chức, Thiên Vân cũng không có quá để ý, hắn cùng gã trung niên nhân họ Hall nói với nhau mấy lời, sau đó liền tìm một cái ghế ngồi xuống.
Cả tầng lầu đều đã được cải tạo lại, chia ra làm hai gian phòng lớn. Phòng lớn nhất nằm bên tay trái theo vị trí cầu thang. Nơi này trang hoàng thành hội trường, mỗi lần tổ chức nghị sự đều diễn ra tại nơi này. Phòng bên phải được giao cho vị trung niên nhân họ Hall trông coi, nghe nói đây là nơi cất giữ những tư liệu về các lần tổ chức hội nghị trước kia.
Hội trường nghị sự được bố trí khá trật tự, vô số ghế tựa được sắp xếp thành bốn hàng. Trước mỗi hàng đặt một chiếc bàn dài màu đỏ. Không biết những chiếc bàn này được làm từ loại gỗ gì, vậy mà linh khí rất nồng, cũng tán dật một chút linh tính.
Thiên Vân vốn có thể ngồi ở hàng ghế thứ ba, tương đương với cấp bậc thống lĩnh. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể ngồi ở hàng ghế thứ tư, dù sao hắn vẫn chưa chính thức trở thành thống lĩnh.
Đợi khoảng một canh giờ sau, hội trường nghị sự mới lục tục có người đến. Người đến phần lớn là Đại Kỵ Sĩ, Đại Pháp Sư cấp bậc, rất ít Ma Pháp Sư cùng Kỵ Sĩ cấp bậc. Thiên Vân nhắm mắt dưỡng thần một hồi, bỗng bên người có một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Ngươi là Bellamy tiên sinh?" Giọng nói này là của một nam tử, giọng điệu không mặn không nhạt. Rất bình đạm nhưng lại làm cho người ta có cảm giác xa cách, không muốn cùng ngươi làm bạn. Kiểu người có thể nói ra giọng điệu này, nếu không phải tuyệt đỉnh thiên tài, cũng là hạng người thực lực vượt trội, luôn luôn tự tin vào chính mình, nghĩ rằng mình ưu việt hơn kẻ đối diện.
Thiên Vân nghe vậy, lúc này mới mở mắt ra, quét nhìn người vừa hỏi chuyện mình một cái. Người này là một nam tử trẻ tuổi, nhìn mặt chỉ khoảng 25, 26. Người này mặt mũi thường thường, ánh mắt sắc lạnh, đi bên cạnh y còn có một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Nếu nói nàng CiFXD này là thiên sứ, có lẽ cũng không ai dám nói lời phản đối. Thiên Vân sau khí nhìn rõ mặt hai người, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nhạt, thầm nghĩ. "Thì ra là các ngươi, nếu ta đoán không sai, tên thanh niên có khuôn mặt anh tuấn tên Amory kia đã chết rồi đi"
Đúng vậy, hai người này một người là Merlin, người còn lại chẳng phải Keva, lần trước chạy tới hòn đảo nơi có con biến dị Kappa cư ngụ, muốn đem khóm Mộng Yểm Liên Hoa mang đi hay sao?
Thiên Vân còn nghĩ cả ba người đã bị con quái một mẻ hốt gọn, thật không ngờ chỉ có tên Amory kia là người nằm xuống. Thiên Vân dám chắc đây là dự mưu, chỉ có điều không biết là do Merlin làm, hay cả hắn cùng Keva hợp tác đi làm đây.
"Xin chào! Ta là Bellamy, xin hỏi các ngươi là?" Thiên Vân mặc dù đã biết lại cố ý tỏ vẻ không biết, hướng hai người cười hỏi.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm