Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 228: Chạy trốn



Hiện tại thần niệm của Thiên Vân rất cường đại, toàn bộ phóng thích, có thể quan sát tới 5000 mét xa. Hắn đã nhận ra, người phía trước là 2UoMh một ma tu, chẳng qua tu vi có chút yếu, cùng hắn không khác biệt nhiều. Tu vi yếu như vậy, thế mà cũng dám đi ra chặn đường hắn, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

"Ma môn tu sĩ từ khi nào lại lớn mật như vậy? Cũng dám xuất hiện tại nơi này, chặn đường bản đạo tử". Thiên Vân chằm chằm nhìn về phía đối phương, hừ lạnh quát.

Gã ma tu kia nghe vậy cũng chỉ cười nhạt, giương đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Thiên Vân, nói. "Ngươi chính là cái kia Thiên Vân?"

Thiên Vân hơi nhíu mày, rõ ràng đối phương biết rõ mình là ai, vậy mà vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ sợ xung quanh còn có một tồn tại khác đứng xem. Thiên Vân lần nữa đem thần niệm kiểm tra thật kĩ một hồi, có điều một chút mánh khóe cũng tìm không thấy. Trong lòng hắn lúc này có hơi bất an.

"Cũng không cần tìm, nơi này chỉ có ta và ngươi mà thôi. Ngươi nghĩ rằng, giết một con sâu kiến, phải cần tới các vị lão tổ ra tay hay sao?" Gã ma tu hiển nhiên đã phát giác Thiên Vân đang tiến hành điều tra xung quanh, cười nhạt nói.

Thiên Vân nghe y nói như vậy, lông mày càng cau chặt hơn, thầm nhủ. "Đối phương đã sớm biết ta là ai, lại không hề tỏ ra lo lắng, cũng không cùng người hợp lực vây công ta. Y lấy đâu ra tự tin lớn như thế? Đám ma tu này hiện tại cũng quá mức ngông cuồng rồi đi"

"Ngươi biết ta là ai? Chẳng nhẽ không sợ hay sao? Tu vi ngươi thấp như vậy, lấy tư cách gì mở miệng nói lời ngông cuồng như thế? Ta và ngươi, ai mới là sâu kiến, ngươi không thể tự phân biệt được hay sao?" Thiên Vân cũng chẳng thèm nghĩ ngợi nữa, cho dù bên cạnh có ma môn lão tổ nhìn chằm chằm, nhưng hắn có đủ tự tin một khi toàn lực chạy trốn, lão tổ cũng khó mà truy đuổi.

"Chỉ là một tên tu sĩ phàm gian, thế mà cũng giám mở miệng coi thường ta, vậy để xem ngươi có thể chống đỡ được ta mấy quyền". Gã ma tu lạnh nhạt nói một câu, thân ảnh trực tiếp biến mất, tốc độ nhanh tới khó mà tưởng tượng.

Thiên Vân thầm hô không tốt, vội vàng thi triển độn thuật, có điều hắn đã chậm, chỉ thấy một quyền ảnh đen kịt mang theo khủng bố khí tràng ập tới, thẳng hướng lồng ngực hắn mà vào.

Thiên Vân hấp một ngụm khí lạnh, biết rằng đã không thể tránh thoát, bèn vận chuyển Long Huyết Luyện Thể, hướng quyền ảnh kia đấm ra một kích.

Oành... Phốc... Phốc...

Quyền kình giao nhau, thân thể Thiên Vân chẳng khác gì diều đứt dây, thổ huyết bay ngược về sau, tạng phủ kịch liệt đau đớn. Thiên Vân còn chưa kịp ổn định lại thân hình, phía sau lưng lại có sát cơ ập đến. Hắn sắc mặt đại biến, cắn răng vận chuyển độn thuật, ổn định lại thân thể, vòng ra sau lưng đối thủ, Tinh Vẫn đao rời vỏ, chém về phía đối phương.

Thiên Vân còn tưởng đối phương sẽ làm ra phản kháng, có điều làm hắn khó mà tưởng tượng một màn xuất hiện, gã ma tu thế mà chỉ dùng hai đầu ngón tay, kẹp cứng Tinh Vẫn đao lại. Thiên Vân biến sắc, vận sức muốn rút đao. Có điều làm Thiên Vân giật mình chính là, cho dù hắn đã vận ra mười hai thành sức lực, vẫn không thể nhúc nhích thanh đao mảy may.

Thiên Vân nội tâm không khỏi lộp bộp, hiện tại hắn mới phát hiện, bản thân mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Vốn nghĩ đối phương chỉ là một con sâu kiến, tùy tiện giết liền tốt. Chẳng qua trong mắt đối phương, mình căn bản tư cách làm sâu kiến cũng không có cơ hội.

"Phàm gian tu sĩ, đạo tử cấp bậc cũng chỉ đến thế này thôi sao? So với đám người trên ba tòa linh sơn, ngươi ngay cả tư cách làm sâu kiến cũng không có". Gã ma tu nhàn nhạt mà cười, hai ngón tay buông lỏng một cái. Thiên Vân cùng Tinh Vẫn đao loạng choạng một hồi.

Thiên Vân biết hiện tại đã là nguy cơ sinh tử, không dám bảo lưu thực lực nữa, trực tiếp thi triển ra Luân Hồi đao pháp. "Đoạn Duyên"

Thiên Vân gầm lên một tiếng, vận sức chém ra một dải đao mang, thẳng hướng lồng ngực đối phương mà chém.

Gã ma tu mí mắt cũng chỉ hơi nhảy, thế mà một chút ảnh hưởng cũng không mang, tùy tiện cong ngón búng ra một cái. Cái búng tay này thế mà cũng ẩn chửa ảo diệu. Chỉ thấy một luồng kiếm khí ầm ầm phóng ra, thẳng hướng đao mang mà đi, khí tràng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Xoạt một tiếng, đao quang trực tiếp phá tan, kiếm khí thế đi không đổi, thẳng hướng trái tim Thiên Vân mà vào.

Thiên Vân sắc mặt đại biến, vội vàng chém ra một đao. "Tương Tư"

Đao vừa chém ra, một thân ảnh yểu điệu cũng theo đó đi ra, vung đao chém về đạo kiếm khí kia. Thiên Vân còn tưởng kiếm khí sẽ trực tiếp đổi chiều, thế nhưng không phải, thân ảnh Ngưng Hương trực tiếp nát bấy, Tinh Vẫn đao cũng bị trấn bay ra xa. Bởi vì thần hồn Thiên Vân cùng Tinh Vẫn đạo liên kết, hắn cũng chịu tổn thương không nhẹ, máu tươi phun ra ồng ộc.

"Ngươi! Quá yếu". Gã ma tu lạnh nhạt lắc đầu, một chỉ điểm ra, muốn đem Thiên Vân tiêu diệt.

Thiên Vân biết hiện tại đã không thể bảo lưu được nữa, đối phương quá mạnh, mạnh tới nỗi khó mà hình dung, nếu không tung ra đòn sát thủ, chỉ sợ mình sẽ thực sự vẫn lạc tại nơi này. Hắn gầm lên, pháp lực điên cuồng trút vào đao, thẳng hướng đối thủ chém ra. "Ảo Mộng Nhất Đao".

Đao vừa chém ra, trời đất bỗng dưng tối sầm. Đao quang vạch phá không gian, những nơi đi qua khe nứt không gian mở rộng, cùng với một kiếm Phá Hư của Thiên Tùng Tử so sánh, dị tượng chỉ hơn không kém.

"Ồ! Có ý tứ. Phong Quyển". Đối phương thấy đao quang khí thế đại thịnh xông tới, cũng chỉ ồ lên một tiếng, lại không hề hoảng sợ. Y cười nhạt, hai ngón tay chém ra một cái. Chỉ thấy thiên địa bỗng dưng nổi gió, thế gió vô cùng quỷ dị, lại lạnh lẽo thấu xương. Thiên Vân đứng ở phía đối diện, khi gió kia thổi qua, thân hình cũng không khỏi lạnh run.

"Không tốt!" Thiên Vân kinh hãi bật thốt.

Ảo Mộng Nhất Đao tưởng rằng sẽ làm đối phương sinh ra một điểm sợ hãi, có điều toàn bộ quá trình giao đấu, Thiên Vân đều bị đè ra mà đánh. Đối phương căn bản không hề sợ hãi, lúc này thi triển ra Ảo Mộng Nhất Đao, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Đao quang vừa rồi còn uy thế kinh người, hiện tại chẳng khác gì giấy rách, cuồng phong vừa thổi qua, trực tiếp tan thành mây khói.

Thiên Vân khóe miệng không khỏi co quắp, thầm nghĩ. "Biết vậy ta nên chém ra từ đầu mới phải"

Chẳng qua lúc này hối hận cũng đã chậm, cuồng phong sau khi đánh tan đao quang, thế đi không giảm, thẳng hướng thân thể thiên vân mà tới, kiếm khí cắt chém vang lên từng tiếng ngân vang.

Thiên Vân biết mình không thể chống lại cuồng phong này, gầm lên một tiếng, xuất ra đạo thụ hình chiếu. Chỉ thấy một gốc đạo thụ màu vàng cao cả ngàn trượng xuất hiện, to lớn vĩ ngạn chẳng khác gì trụ chống trời. Khí tức hủy thiên diệt địa phả vào mặt, tên ma tu kia hai mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc không thôi.

"Yên Diệt"

Thiên Vân đã không thèm giữ lại, tay phất nhẹ một cái, pháp lực cũng theo đó mà rút đi bảy phần.

Gã ma tu vẻ mặt trấn kinh, hắn biết đối thủ đã tung ra át chủ bài, nếu không cẩn thận bản thân cũng sẽ bị thương nặng. Hắn hừ lạnh một tiếng, thế mà cũng xuất ra đạo thụ hình chiếu. Đạo thụ này cùng đạo thụ của Thiên Vân có chút thấp hơn, thế nhưng khí tức tỏa ra căn bản không thể đánh đồng, mạnh tới khó mà tin được.

Thiên Vân nheo mắt nhìn lại, đạo thụ này chỉ có chín đoạn, phân chi cùng Thiên Vân không sai biệt, có tám cành mà thôi. Thiên Vân ngẩn ra, mí mắt không khỏi nhảy lên.

"Táng Thiên Chỉ"

Nói thì lâu, chẳng qua mọi chuyện xảy ra cũng thật nhanh, Thiên Vân vừa đánh ra Yên Diệt, đối phương cũng đã xuất ra một chỉ. Hai đại thần thông va chạm, trực tiếp nổ tung, khí lãng lan ra tứ phía, thân hình hai người không khỏi lảo đảo lui lại phía sau.

Thiên Vân hiện tại pháp lực đã xuống rất thấp, nếu ở lại chẳng khác nào đi chịu chết, hắn vội vàng lấy ra một ít đan dược, toàn bộ hấp thu hết. Nhất Thốn Thiên Lý vận chuyển, thân ảnh trực tiếp tan biến, tốc độ cực nhanh.

"Hừ! Ngươi chạy được sao?" Gã ma tu hừ lạnh một tiếng, lập tức hóa thành một đoàn khói đen, đuổi theo.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.