Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 227: Ma tu chặn đường



Từ Thức cũng không vội đáp ứng ngay, mà muốn cùng nàng Giáng Hương tìm hiểu một phen. Thu Phượng vốn thông minh từ nhỏ, học một hiểu mười, lại sống với người tu tiên từ sớm, kiến thức đủ để áp đảo Từ Thức. Cái gì cầm, kỳ, thư, họa nàng đều tinh thông hết. Từ Thức thấy nàng thông minh, học vấn uyên bác, cũng sinh lòng yêu mến, một năm qua đi, cả hai cuối cùng đã nên duyên vợ chồng.

Sau khi hai người tổ chức hôn lễ, Thiên Vân lập tức mở ra đại trận, từ đây Cô Sơn một năm bằng với nhân gian 50 năm. Nếu không phải người tu tiên, sẽ chẳng thể nhìn ra vấn đề gì.

Một năm này, Thiên Vân cuối cùng cũng đem gốc đạo thụ màu lam, đột phá tầng thứ tám. Hắn lần nữa làm liều, thử thôi diễn Bách Luyện Bảo Thể. Làm hắn khổ sở chính là, Bách Luyện Bảo Thể cũng giống Hạ Thi Phệ Linh Kinh, đều hạ thấp cảnh giới xuống chỉ còn chín tầng.

Thiên Vân tuyệt vọng không thôi, cuối cùng lựa chọn bỏ lại, không có tu luyện công pháp cải tiến, mà vẫn tiếp tục con đường trước nay. Thiên Vân hiện tại thực lực mạnh như vậy, chủ yếu nhờ vào bản thân đạo thụ vượt xa người thường. Nếu đem cả hai gốc đạo thụ hạ xuống chín tầng, chỉ sợ tu vi sẽ giảm mạnh, thậm chí có nguy cơ mất mạng.

Ngày hôm đó, Thiên Vân lần nữa đi tới chỗ tiểu muội, hướng nàng và muội phu nhắn nhủ một phen.

Ba người ngồi trước bàn đá làm từ ngọc thạch, dõi mắt nhìn mây mù xa xa. Thu Phượng một bên rót trà, miệng hỏi. "Ca! Huynh gọi hai ta tới, là có chuyện gì sao?"

Từ Thức cũng rất tò mò, người anh vợ này hiếm khi tìm tới hai vợ chồng hắn, không biết hôm nay cố ý cho gọi là muốn làm gì đây.

"Cũng không có gì, ta dự tính ra ngoài một đoạn thời gian, chắc khoảng vài ba tháng sẽ trở lại, tới báo với các ngươi một tiếng mà thôi". Thiên Vân mỉm cười lắc đầu, lời nói bên trong, chỉ có Thu Phượng mới hiểu. Hai ba tháng ở nơi này, đồng nghĩa với ở ngoại giới gần chục năm lâu. Từ Thức bởi vì bị ảo trận che mắt, không rõ nguồn cơn, thế nhưng Thu Phượng lại biết rõ, hai ba tháng có bao nhiêu lâu.

"Ha ha, chỉ là vài ba tháng thời gian thôi mà, huynh có cần phải ra vẻ nghiêm trọng như vậy hay không?" Từ Thức nghe Thiên Vân nói như vậy, không khỏi cười ha hả.

"Cũng không có gì, tại ta sợ muội muội sẽ bị ngươi gây bất lợi đây". Thiên Vân chỉ mỉm cười, trêu chọc một phen.

"Ta nào dám, ah8hU nàng dù sao cũng là tiên nữ, ta chỉ là người phàm mà thôi". Từ Thức vẫn nghĩ rằng nương tử của mình cũng là tiên nhân, trước nay luôn nghe theo lời Thu Phượng nói.

"Ca! Huynh muốn đi tới ba tòa linh sơn kia sao?" Thu Phượng biểu tình có chút ngưng trọng, hỏi.

Thiên Vân gật đầu, mở miệng đáp. "Tu vi của ta rất lâu không tiến, lúc này không đi chỉ sợ vĩnh viễn sẽ chẳng thể đột phá. Hai người các ngươi cũng tranh thủ, sớm ngày sinh cho ta một đứa cháu, đợi đến khi ta trở lại, còn muốn bế bồng một phen đây"

"Đại ca cũng thật biết nói đùa, sinh con phải qua chín tháng mười ngày. Làm sao có thể trong vòng vài ba tháng nói sinh liền sinh". Từ Thức nghe vậy còn tưởng Thiên Vân nói đùa, ha ha cười nói.

"Ngươi quên chúng ta là tiên a, vài ba tháng thời gian, chỉ sợ con của ngươi đã lớn bằng ngươi rồi". Thiên Vân cười hắc hắc, không cho là đúng đáp.

Từ Thức lúc này mới ngây ra, nhớ tới nơi này là tiên sơn, liền gật đầu nói. "Ta quả thực đãng trí. Tốt! Nhận lời chúc của đại ca, phu thê chúng ta nhất định sẽ chịu khó phấn đấu"

"Phu quân! Ngươi nói cái gì vậy". Thu Phượng ở một bên nghe vậy, không khỏi đỏ mặt, ngón tay véo mạnh cho họ Từ một cái.

"Tốt! Tốt! Việc ta muốn nói đã nói, hai người các ngươi cũng không cần quá để tâm. Vài tháng sau ta sẽ trở lại, nơi này cảnh đẹp như vậy, hai ngươi cũng nên đi thăm thú một chút tốt". Thiên Vân nói xong liền biến mất không một vết tích.

Từ Thức vẫn biết người sống tại đây toàn là tiên nhân, nhưng khi nhìn thấy những môn thuật pháp như vậy, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Ngày hôm sau, Thiên Vân cùng Tố Ngưng tay trong tay, sóng vai phiêu phù bên ngoài Cô Sơn, mặc cho gió biển phần phật thổi.

Thiên Vân trầm tư mất một hồi lâu, lúc này mới hướng đạo lữ của mình nhắn nhủ. "Ta lần này tiến về ba tòa linh sơn, ít nhất cũng phải mất mười năm mới trở lại, việc nhà chỉ có thể giao lại cho nàng. Sau này nếu nàng có công việc phải rời đi, tốt nhất nên thông tri với cô cô, bảo người sắp xếp một ít tu sĩ tới trông coi hòn đảo"

Tố Ngưng thấy đạo lữ biểu tình có chút ngưng trọng, không khỏi phì cười. "Chàng là lo lắng Tiểu Phượng sẽ xảy ra vẫn đề gì đi? Yên tâm! Ta sẽ tự có sắp xếp. Nàng dù sao cũng chỉ là phàm nhân, tu sĩ một khi muốn gây bất lợi cho nàng, sẽ lây dính nhân quả cùng nghiệp lực. Nếu không phải kẻ điên, tất nhiên sẽ không đánh chủ ý lên người nàng"

Thiên Vân cũng biết tỷ lệ Thu Phượng bị tu sĩ nhòm ngó sẽ rất thấp. Không nói bản thân hắn kẻ thù rất ít, Thu Phượng lại là phàm nhân, chỉ có kẻ phát rồ mới muốn tìm cách gây bất lợi cho nàng. Thế nhưng ai bảo nàng là em gái hắn đây, bỏ nàng ở lại hắn vẫn có chút không an tâm. Có điều hiện tại rất tốt, bên cạnh có Tố Ngưng thay mình bảo vệ, Nguyên Anh trung kỳ phía dưới, chỉ sợ đã không người nào dám tự ý tiến tới nơi này.

Thấy thu xếp đã không sai biệt lắm, lúc này Thiên Vân mới thở ra một hơi, hướng cái trán Tố Ngưng hôn một cái. Thâm tình nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng mới nói. "Lần tới trở lại, ta sẽ không thua kém nàng bao nhiêu đâu, cố gắng tu luyện cho tốt"

Tố Ngưng nghe vậy, không khỏi phì cười, cũng vòng tay ôm lấy hắn một cái. "Chàng nhớ phải chú ý an toàn, ta biết chàng thực lực mạnh, có điều đám ma vật kia cũng không phải dễ trêu đâu"

Thiên Vân ôm lấy nàng, gật đầu nói. "Ta biết! Nàng cũng trở về đi"

Nói xong hai người liền tách nhau ra, mỉm cười gật đầu một cái, Thiên Vân liền bước ra một bước. Bước chân chỉ đạp ra một thốn, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy đâu, lần nữa xuất hiện, đã ở ngoài 5000 mét xa.

Tố Ngưng thấy đạo lữ đã đi, cũng không có quá lo lắng, lập tức bay về tòa lầu cao nhất, khoanh chân tĩnh tu. Nàng muốn tăng lên tu vi, thẳng tiến giả anh cảnh giới.

Thiên Vân thân là đạo tử, thân phận cực cao, hiện tại chỉ cần tiến về một trong ba tòa linh sơn, đưa ra lệnh bài liền có thể đi vào tu hành. Hắn vừa phi hành vừa nhìn địa đồ, thân hình mỗi lúc một cất cao.

Ba tòa linh sơn, quanh năm phiêu phù tại nhất trọng thiên. Nghe nói thế giới này có tất cả chín tầng trời, ngoại trừ nhất trọng thiên, những tầng trời khác đều là chiến trường. Tu sĩ của ba tòa linh sơn cùng thiên ngoại ma vật, quanh năm lưu tại nơi này chém giết.

Thiên Vân cũng nghe nói, sau khi nghe tin đại kiếp sắp đến, đám ma vật kia đều đã điên cuồng, bắt đầu toàn lực xâm nhập nhân gian. Ba tòa linh sơn cũng bởi vì vậy, thực lực hao tổn không ít. Cũng không biết đám ma vật này mạnh mẽ thế nào, nếu chúng thực lực khủng bố như vậy, tại sao không thể tiến vào nơi này, mà luôn luôn bị ba tòa linh sơn cầm chân tại chín tầng trời.

Trong ba tòa linh sơn, Thái Hoàng sơn nằm gần Đại Việt nhất. Nó ngự trị trên tầng trời, là giao điểm của ba nước Đại Chu, Đại Việt cùng Viêm Quốc. Khoảng cách từ đảo xa tiến về nơi này cũng mất khá nhiều thời gian, lại phải vượt qua cương phong trên trời, hao tốn pháp lực không phải là nhỏ.

Thiên Vân hiện tại pháp lực rất hùng hậu, cũng không quá quan tâm tới vấn đề tiêu hao, cứ như vậy một đường bay nhanh. Chỉ cần không sử dụng Nhất Thốn Thiên Lý đi đường, hắn không hề lo lắng việc bản thân sẽ tiêu hao sạch linh lực.

Bay được ba ngày thời gian, đúng lúc này hai đầu lông mày Thiên Vân có chút nheo lại. Trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh màu đen, hai tay chắp sau lưng mà đứng, toàn thân hắc bào, đôi đồng tử đỏ như máu chằm chằm nhìn vào hắn.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.