Ngô Chính sắc mặt tái nhợt, biết có lẽ mình đã bị Yến Nam Thiên lừa, răng bắt đầu va vào nhau, hai chân phát run.
Hơn mười phút đồng hồ sau, khôi lỗi kia lần nữa xuất hiện, theo sau nàng còn có một nữ tu. Nữ tu cùng với người được vẽ bên trong ngọc giản giống y như đúc, hiển nhiên là cùng một người.
"Đệ tử Phan Ngân Yên bái kiến U Mộng lão tổ". Nữ tu vừa tới, lập tức quỳ mọp dưới đất, hướng U Mộng Tiên Tử thỉnh an. Nàng này tu vi rất thấp, Luyện Khí kỳ 10 tầng, còn chưa có viên mãn đây. Ở một nơi như Thiên Quỳnh Cung, với tu vi yếu như vậy, nàng này cùng lắm là ngoại môn đệ tử, thậm chí tạp dịch cũng nên.
"Ngươi nhận ra những người này sao?" U Mộng Tiên Tử gật đầu, chỉ về đám người Thiên Vân mà hỏi.
Nữ tu vội vàng nhìn lên, rất nhanh liền đáp. "Nhận ra. Hôm trước đệ tử có phụ trách mang lên đồ ăn, cùng dọn dẹp nơi bọn họ ăn uống a"
Ngô Chính nghe tới đây hai chân mềm nhũn, xụi lơ xuống đất.
"Người sai ngươi tiến tới dọn dẹp, có phải là hắn hay không?" U Mộng Tiên Tử lại chỉ tay về phía Ngô Chính mà hỏi.
Nữ Tu lại lần nữa quay sang, rất nhanh liền gật đầu, đáp. "Đúng là vị tiền bối này. Lúc ta lau vết máu dính trên sàn, vị tiền bối này đã lấy đi, còn thưởng cho ta một ít linh thạch"
U Mộng Tiên Tử hai mắt hơi híp, cũng không hỏi gì thêm, lập tức phất tay. 7H6kS Khôi lỗi kia lần nữa mang theo nữ tu ra ngoài, cả quá trình diễn ra cũng thật nhanh, đám người Thiên vân còn chẳng kịp nói nửa lời.
"Ngô Chính! Ngươi biết tội của mình hay chưa?" U Mộng Tiên Tử linh áp lần nữa phóng xuất, trực tiếp đè lên người Ngô Chính.
"Đệ tử không biết gì cả, là do Yến Nam Thiên sai đệ tử đi làm. Lão Tổ, xin ngài hãy minh xét, ta thật sự không biết gì cả a". Ngô Chính vội vàng dập đầu, hắn cũng có chút ra sức, đám người Thiên Vân đứng bên cạnh, chỉ nghe từng tiếng bịch bịch. Cái trán Ngô Chính chỉ một chốc đã thấy máu, hiển nhiên y không dùng pháp lực đi chữa trị.
U Mộng Tiên Tử lạnh nhạt cười, lúc này mới nói. "Ta đã điều tra đình viện của Yến Nam Thiên, quả thực đã tìm ra không ít khí tức nguyền rủa. Hắn có thể dưới mí mắt ta làm việc này, hiển nhiên trong tay có không ít bí mật. Ta cũng đã truy tra qua, ngày hôm đó Yến Nam Thiên đã bỏ trốn, muốn đi tới đất liền. Có điều trong lúc phi hành, bị người dùng thần hồn công kích chém giết. Thiên Vân, ta nói không sai chứ?"
Thiên Vân lúc này mới hiểu, thì ra U Mộng Tiên Tử sớm đã điều tra rõ mọi việc. Nàng là ngại mặt mũi, không muốn khui ra việc Yến Nam Thiên là người ma môn, thế nên mới tìm tới đám người, muốn một lần giải quyết tất cả. Thiên Vân hiểu ý của nàng, lập tức chắp tay nói. "Vãn bối bản thân thần hồn rất mạnh, lại tu tập qua một ít chiêm tinh thuật toán. Chính vì có những thứ này, lúc Yến Nam Thiên thi triển chú sát, vãn bối mới may mắn giữ được cái mạng, cũng phản sát thành công. Là vãn bối sợ bị trách phạt, không dám nói rõ sự thật, xin tiền bối lượng thứ"
U Mộng Tiên Tử nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng ngời, nhìn về phía Thiên Vân, càng là thưởng thức không thôi. Nàng gật đầu nói. "Ngươi thân là đạo tử, đi tới bất kỳ tông môn nào đều ngang hàng với thánh tử, thánh nữ. Yến Nam Thiên bụng dạ hẹp hòi, lại dám cả gan tính toán đạo tử, chết chưa hết tội. Ngươi có thể may mắn thoát chết, đã là ông trời phù hộ, không có gì đáng trách"
Thiên Vân biết trận phong ba này coi như qua, vội vàng chắp tay hướng U Mộng Tiên Tử nói. "Vãn bối cũng chỉ là may mắn mà thôi, nếu đã không có việc gì, vậy ta cùng các vị sư đệ xin đi trước"
Thiên Vân cùng đám sư đệ đang muốn xoay người rời đi, lúc này U Mộng Tiên Tử lại mở miệng. "Những người khác cứ đi về trước, ngươi ở lại đây, ta còn có việc muốn trao đổi với ngươi"
Thiên Vân khóe miệng co quắp một đợt, thầm nghĩ. "Lại có chuyện gì nữa đây? Chẳng phải ta đã được minh oan rồi hay sao?"
Nghĩ thì nghĩ như vậy, có điều Thiên Vân cũng không dám nói, lập tức hướng các vị sư đệ ôm quyền. Đám người cũng hướng Thiên Vân chắp tay, lại hướng U Mộng nói lời từ biệt, vội vã chuồn thẳng.
"Ngô Chính! Ngươi cùng Yến Nam Thiên rắp tâm hãm hại đạo tử, phải chăng là muốn chia rẽ Vụ Giao Đảo cùng đất liền, một lần nữa trở lại Đại Chu?" U Mộng Tiên Tử không để ý tới Thiên Vân nữa, mà quay sang hỏi Ngô Chính, ánh mắt nàng lúc này vô cùng băng giá, sát khí ẩn hiện.
Ngô Chính mồ hôi tuôn như mưa, cái đầu không ngừng đập mạnh, miệng nói. "Là do Yến Nam Thiên chủ mưu, đệ tử chỉ làm theo lời hắn nói mà thôi. Xin lão tổ tha cho đệ tử một mạng, ta nguyện ý bế quan trăm năm, không hai trăm năm. Xin lão tổ tha cho đệ tử một mạng"
"Vụ Giao Đảo mất bao nhiêu công sức mới thoát ly Đại Chu, trở về với cố thổ. Các ngươi câu kết làm bậy, nếu đạo tử thật sự vì chuyện này mà chết, người có mười cái mạng cũng không đủ giết. Hiện tại Yến Nam Thiên đã chết, vậy mạng của ngươi, cứ để đạo tử quyết định đi". U Mộng Tiên Tử nói đến đây liền ngừng lại, quay sang nhìn Thiên vân.
"Thiên Vân sư huynh! Không, đạo tử, xin ngài hãy tha cho ta một mạng. Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Là do Yến Nam Thiên một mực nhớ nhung Tố Ngưng thánh nữ, việc này ta cũng chỉ là người bị hại mà thôi". Ngô Chính nghe U Mộng Tiên Tử nói vậy, lập tức quay sang dập đầu với Thiên Vân, cái trán không ngừng bịch bịch đập lên sàn.
Thiên Vân híp mắt nhìn y, nếu không phải do hắn tu luyện Thiên Diễn Thuật, chỉ sợ đã bị vẻ ngoài thành khẩn của y lừa. Có điều đáng tiếc, Thiên Vân làm sao không tính ra, kẻ này là đang nói dối. Trong đầu Ngô Chính lúc này, chỉ sợ đang mang họ hàng tám đời Thiên Vân ra thăm hỏi. Cái gọi là biết lỗi, cái gọi là nhận sai chỉ là thủ đoạn che mắt mà thôi.
Thiên Vân nhếch miệng cười, lại không có vạch trần, chắp tay hướng U Mộng Tiên Tử nói. "Ngô Chính dù sao cũng là Phong Thân cảnh tu sĩ, nếu biết cải tà quy chính, có lẽ sẽ góp không ít sức lực cho Đại Việt. Sắp tới vãn bối có ý định ra ngoài ma luyện, không bằng đánh vào người y vài đạo cấm chế, sau này sẽ cùng ta ở chung một chỗ, ta tin bản thân sẽ cảm hóa được y"
U Mộng Tiên Tử nghe thế thì ngẩn ra, có chút khó hiểu, không biết trong đầu Thiên Vân đang suy tính cái gì.
Ngô Chính nghe Thiên vân nói như vậy, tuy rằng hơi nghi ngờ, có điều nếu còn sống, vẫn tốt hơn là chết. Hắn vội vàng hướng Thiên Vân nói lời cảm tạ. "Đa tạ đạo tử đã tha chết cho ta, từ nay về sau, ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài"
U Mộng Tiên Tử tuy rằng không hiểu Thiên Vân nghĩ gì, nhưng nếu hắn đã nói vậy, nàng cũng chẳng buồn bận tâm nữa. Nàng hướng về phía Ngô Chính, nói. "Bớt ở đây làm chuyện vô bổ, lấy ra mệnh hồn của ngươi"
Ngô Chính có chút chần chừ, cuối cùng đành cắn răng, hướng cái trán điểm một cái, một đạo thần hồn màu vàng lập tức bị kéo ra.
Mệnh hồn của tu sĩ là thứ vô cùng trân quý, một khi bị bóp nát, thần hồn cũng nổ tung, từ đây biến mất khỏi thế gian. Một khi bị tu sĩ khác bắt được thần hồn, vậy ngươi vĩnh viễn chỉ có thể sống trong kiếp nô bộc. Thế nhưng hiện tại Ngô Chính không có cách, nếu không xuất ra mệnh hồn, hắn cũng sẽ chết.
Ngô Chính hai tay dâng lên đoàn mệnh hồn, vẻ mặt đắng ngắt.
"Thiên Vân, người giữ lấy mệnh hồn của y, nếu sau này y dám phản kháng, cứ việc bóp nát là được". U Mộng Tiên Tử hướng Thiên Vân nói, vẻ mặt không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Thiên vân gật đầu, đem đoàn thần hồn thu vào, lại đem nó phong cấm trong một chiếc bình.
"Tốt rồi, từ nay Ngô Chính sẽ là nô bộc của ngươi". U Mộng Tiên Tử đến lúc này mới thở ra một hơi.
"Vậy vãn bối có thể đi được chưa?" Thiên Vân chắp tay hỏi lần nữa.
"Chưa được. Ngô Chính, ngươi tạm thời đi ra ngoài, ta còn có việc muốn nói với đạo tử". U Mộng vẫn chưa cho Thiên Vân rời đi, mà hướng sang Ngô Chính phân phó.
Ngô Chính hiện tại rầu rĩ như cha mẹ chết, vâng dạ một tiếng, sau đó uể oải đi ra ngoài. Có điều Thiên Vân nhận ra, tên này nội tâm vậy mà không hề giống bề ngoài, nhìn thì vô cùng rầu rĩ, thế nhưng trong thâm tâm hắn lại đang vui vẻ. Loại tâm tình này rất kì lạ, tựa như hắn không sợ mệnh hồn bị người nắm đi. Nếu không phải Thiên Vân có Thiên Diễn Thuật, chỉ sợ cũng chẳng thể nào phát giác.
Biết được việc này, Thiên Vân cũng chỉ cười nhạt. Chỉ cần rời đi Thiên Quỳnh Cung, hắn có trăm ngàn cách khiến Ngô Chính sống không bằng chết. Cái gì mệnh hồn, cái gì tính toán, đối với hắn chỉ là trò trẻ con mà thôi. Nếu Ngô Chính dám làm ra phản kháng, vậy Thiên Vân không ngại đem thần hồn hắn toàn bộ thu lấy, ngày đêm tra tấn một phen.
Đợi Ngô Chính rời khỏi, lúc này U Mộng Tiên Tử mới hơi đổi tư thế, hai chân bắt chéo, phất tay một cái, cửa lớn liền đóng chặt, một ít cấm chế theo đó xuất hiện.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ