Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 197: Nhân vô thập toàn



Hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, lúc này Thiên Vân mới nện bước tiến vào bên trong.

Vạn Pháp Trì vẫn như xưa, có điều thủ vệ tu sĩ lần này cùng lần trước không giống.

Vị thủ vệ này toàn thân thanh sam, tóc mai điểm bạc, khuôn mặt không có nếp nhăn, khí tức rất mạnh, ẩn ẩn đã có Phong Thân cảnh viên mãn thực lực. Vị thủ vệ này nghe được tiếng bước chân tiến về, lập tức từ trong nhập định tỉnh lại, nhíu mày quan sát người tới là ai.

Thiên Vân thấy thủ vệ đã tỉnh lại, lập tức chắp tay chào. "Đệ tử Thiên Vân..."

Thiên Vân còn chưa kịp nói hết câu, vị thủ vệ kia đã cắt ngang, không chút khách khí nói. "Bớt nói mấy lời thừa thãi, lệnh bài thân phận đâu? Lấy ra ta kiểm tra một chút"

Thiên Vân vẻ mặt mộng bức, đây là lần đầu tiên hắn gặp kiểu người như này. Hắn luống cuống lấy ra lệnh bài, đưa tới cho vị thủ vệ này xem.

Vị thủ vệ không nói không rằng, đón lấy lệnh bài, thần thức quét qua một chút.

Thiên Vân để ý, sau khi quét qua lệnh bài này, vị thủ vệ có chút nhíu mày, còn hừ lạnh một tiếng. Thiên Vân trái tim không khỏi đập nhanh, còn tưởng xảy ra vấn đề gì, đúng lúc này vị thủ vệ ngẩng đầu lên nói.

"Cho dù ngươi là đạo tử, thế nhưng cũng đừng có lạm dụng Vạn Pháp Trì. Ngươi mới tiến vào không lâu, lại lần nữa đi vào, chắc chắn thu hoạch sẽ không quá nhiều. Ta khuyên ngươi nên đợi vài năm thời gian, sau đó trở lại một lần nữa. Đến khi đó, cơ thể ngươi sẽ quên đi cảm giác đột phá thần tốc, lần nữa hấp thu thần thủy, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh một chút"

Thiên Vân hơi giật mình, hắn cũng không ngờ lại có thuyết pháp này, chẳng phải đám người Nghiêm Trấn vẫn thường xuyên tới nơi này hay sao?

"Ta nghe nói Nghiêm Trấn sư huynh cùng Vân Hà sư tỷ vẫn thường xuyên tới nơi này, vì sao lại không ai nhắc nhở bọn họ?" Thiên Vân không giấu được sự nghi ngờ, chắp tay hỏi.

"Ngươi biết Nghiêm Trấn tu ra Kiếm Ý chứ?" Vị thủ vệ không trả lời ngay, mà hỏi.

"Biết! Trong chuyến đi Hoàng Sa lần này, hắn còn thỉ triển một vài lần đây". Thiên Vân gật đầu trả lời.

"Kiếm Ý cùng bản thân tu sĩ vốn là một thể, Nghiêm Trấn lợi dụng đặc tính này, dùng Kiếm Ý hấp thu thần thủy, tăng cao tu vi. Hắn chỉ cần ngồi trên bờ, lại để Kiếm Ý dung nhập vào Vạn Pháp Trì, thông qua sự tăng lên của Kiếm Ý, bản thân tu vi của hắn sẽ theo đó tăng lên". Vị thủ vệ lúc này mới mở miệng giải thích.

Thiên Vân giật mình, không khỏi ngẩn ngơ. Hắn cho rằng Kiếm Ý có thể tăng cao thực lực tu tiên giả đã đủ nghịch thiên, nào ngờ vẫn còn chỗ tốt như vậy.

"Xin hỏi tiền bối, Vân Hà tông chủ lại vì sao có thể nhiều lần tiến vào Vạn Pháp Trì?" Thiên Vân không giấu được tò mò, tiếp tục hỏi.

"Nàng tu luyện Trảm Tam Căn, có thể trong thời gian ngắn phong bế đi Tinh, Khí, Thần của bản thân. Chính vì thế, thân thể của nàng mỗi lần tiến vào Vạn Pháp Trì, sẽ giống như lần đầu tiên, không gặp hạn chế. Nếu ngươi cũng muốn giống bọn họ, có thể thử tu luyện ra Đao Ý hoặc Trảm Tam Căn". Vị thủ vệ không mặn không nhạt, từ đầu chí cuối giải thích toàn bộ.

Thiên Vân lần này triệt để ngây dại, hắn thật không ngờ Nghiêm Trấn cùng Vân Hà lại có thể dùng những loại thủ đoạn này mưu lợi. Hắn lúc này không khỏi xoắn xuýt, phải chăng mình cũng nên luyện một chút Đao Ý, hoặc tu luyện Trảm Tam Căn. Có điều, rất nhanh Thiên Vân đã gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Tốc độ tu luyện của hắn lúc này đã đủ chậm, nếu tiếp tục bỏ công sức học những môn thuật pháp khác, chỉ sợ chưa học thành tài đã chết già.

Lại suy nghĩ một chút, cân nhắc xem có nên tiến vào Vạn Pháp Trì lúc này hay không. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thiên Vân cắn răng, hướng vị thủ vệ kia ôm quyền chắp tay nói. "Vãn bối sắp tới muốn đi xa, chỉ sợ không thể đợi được lâu như vậy. Thiên Vân chỉ có thể phụ ý tốt của tiền bối rồi"

Vị thủ vệ cũng không nói cái gì, đem một mặt lệnh bài màu trắng đưa cho Thiên Vân, sau đó liền phất tay, ý bảo hắn có thể đi.

Thiên Vân đón lấy lệnh bài, không khỏi cười khổ. Hắn có thể cảm nhận được, vị tiền bối này tỏ ra thất vọng. Có điều Thiên Vân đã làm ra quyết định, sẽ không lần nữa đổi ý. Hắn rảo bước tiến vào trận pháp màn sáng, thân ảnh nhoáng cái liền biến mất.

"Ài! Người trẻ tuổi này đối nhân xử thế đúng là không sai, có điều tính tình vẫn còn quá háo thắng. Sau này chỉ sợ khó có thể thành tài. Hiện tại hắn đã có tu vi Phân Chi cảnh bảy tầng, nếu đợi một đoạn thời gian lại tiến vào, thấp nhất cũng phải đột phá được hai cái tiểu cảnh giới. Đáng tiếc, kẻ này quá không hiểu chuyện, lần này đi vào, cố lắm cũng chỉ đột phá được một cái tiểu cảnh giới mà thôi". Vị thủ vệ lắc đầu lẩm bẩm, nhìn theo bóng dáng Thiên Vân, có chút tiếc hận.

Thiên Vân nào biết vị thủ vệ kia nghĩ gì về mình, có điều cho dù biết YMYm6 hắn cũng sẽ không để ý. Mỗi người có một con đường thuộc về mình, không thể cứ đi theo vết chân người khác, nghe theo lời khuyên người khác, cuối cùng bỏ qua chính kiến của mình. Làm như vậy, cuối cùng ngươi sẽ không còn là ngươi nữa. Lời khuyên của một người, chỉ là tham chiếu để hiểu biết hơn, tránh đi những chướng ngại nguy hiểm mà thôi. Thế giới ngoài kia có biết bao người thành công? Biết bao người tài giỏi? Rất nhiều người trong số họ lựa chọn chia sẻ, đưa cho người khác lời khuyên. Thế nhưng trong số những người học hỏi, những người nghe khuyên bảo, có mấy ai có thể thành công như họ?

Có thể có, cũng có thể không. Nhưng dám chắc một điều, người đi phía sau sẽ không bao giờ bằng người đi phía trước. Mỗi một con đường sẽ chỉ có một người giỏi nhất, mà người giỏi nhất chính là người đi tiên phong. Tất nhiên, người phía sau có thể vượt lên nếu người đi phía trước ngã xuống.

Thiên Vân dù biết vị thủ vệ kia là có ý tốt, nhưng hắn vẫn phải bước tiếp con đường mình đã chọn. Nếu hắn lựa chọn lưu lại Lạc Diệp Tiên Tông vài năm, vậy sau này tốc độ tu luyện của hắn sẽ càng chậm. Chi bằng lúc này chớp lấy thời cơ, sau đó ra ngoài lịch luyện một phen, biết đâu tu vi sẽ càng tiến nhanh.

Cũng bởi vì Thiên Vân dứt khoát như vậy, khi đại kiếp tiến đến, hắn mới có đủ thực lực bảo vệ chính mình, bảo vệ người thân.

Tạm không nói tới chuyện tương lai. Lúc này Thiên Vân đang đứng bên bờ Vạn Pháp Trì, lần nữa ngắm nhìn bốn đầu tứ linh miệng phun thần thủy.

Bản thân Thiên Vân hiện tại cũng mang khí vận, so sánh với những thiên kiêu khác, không hề thấp hơn chút nào. Lúc này trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ to gan, dùng Thiên Diễn Thuật, tính toán một chút ao nước này tiền căn hậu quả. Cho dù biết ý tưởng của mình rất điên rồ, có điều Thiên Vân cũng chẳng phải chưa từng điên rồ qua. Nếu lần điên cuồng này đổi lấy cho mình một trận tạo hóa, vậy điên cuồng cũng đáng. Hắn tự đặt ra giới hạn cho mình, nếu thọ nguyên giảm quá mười năm, hắn sẽ bỏ qua.

Thiên Vân hít một hơi thật sâu, bàn tay trái giơ lên, bắt đầu vận chuyển Thiên Diễn Thuật. Chỉ thấy cái trán Thiên Vân phù văn lập lòe, dấu ấn hình trăng khuyết theo đó hiện ra. Thiên Vân ánh mắt đánh giá toàn bộ hồ nước, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Hắn có thể cảm nhận được, thọ nguyên của mình đang trôi đi nhanh chóng. Lúc này đây, một cái tích tắc sẽ tương đương với một ngày thời gian, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tầm mắt Thiên Vân từ từ nhòe đi, lúc nhìn rõ, chỉ thấy trước mắt là vô số điểm sáng lập lòe. Những điểm sáng này càng lúc càng ảm đạm, thậm chí còn xuất hiện những hạt bụi bặm.

Thiên Vân ngưng thần quan sát một chút, tay phải bắt lấy một điểm sáng. Điểm sáng rơi vào tay, trong óc hắn lóe lên một trận hình ảnh. Hình ảnh này ghi lại cảnh một vị nữ tu sĩ tiến vào Vạn Pháp Trì tu luyện. Nheo mắt nhìn kĩ một chút, Thiên Vân suýt chút nữa không thể tự kiềm chế. Người này vậy mà lại là Vân Hà tông chủ, hắn lập tức nhắm mắt, gạt bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Có điều đúng lúc này Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận suy yếu, hắn giật mình phát hiện, tuổi thọ bản thân vậy mà đã trôi đi bảy năm. Thiên Vân biết nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ giới hạn mười năm sẽ bị vượt qua. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cắn răng, bắt lấy một hạt bụi bặm.

Trong đầu lần nữa xuất hiện một hình ảnh. Hình ảnh này ghi lại cảnh tượng một ông lão. Ông lão này râu tóc bạc phơ, hai mắt sáng quắc. Ông ta đang ngồi trên mặt hồ, miệng lẩm nhẩm mấy từ gì đó. Thiên Vân ngưng thần nghe kĩ, lúc này mới lờ mờ hiểu được. "Con người vốn không hoàn mĩ, thế giới vốn không hoàn mĩ, phiến trời đất này cũng không hoàn mĩ. Vậy tại sao tu sĩ lại truy cầu hoàn mĩ?"

Nghe hết được những câu nói này, hai mắt Thiên Vân liền tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.