Hai người Thiên Vân nhoáng một cái đã đi tới động phủ, Tố Ngưng đã gặp qua Lý Hạo, hiện tại cũng bớt khẩn trương đi một chút. Thiên Vân thấy nàng thả lỏng, lúc này mới phất tay, mở ra cấm chế động phủ.
Màn sáng tán đi, cả hai chậm rãi bước đi vào. Bên trong động phủ vẫn vậy, một chút cái biến cũng không có. QdJ1y Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Thu Phượng lập tức từ vườn rau chạy tới, chưa thấy người đã thấy tiếng. "Ca ngươi trở lại rồi sao? Đi đường không mệt chứ?"
Thu Phương còn đang vui vẻ, đúng lúc này nhìn thấy bên cạnh ca ca có một nữ tử đứng khép nép, liền trợn mắt. Cả hai nữ nhân hướng về nhau đánh giá một phen, mất một lúc Thu Phượng mới hỏi nhỏ. "Ca ca, nàng là chị dâu của ta sao?"
Thiên Vân dở khóc dở cười, nàng nói nhỏ mà đứng cách xa cả vài mét, Tố Ngưng không nghe thấy mới lạ. Hắn nhịn cười, gật đầu đáp. "Nàng tên Tố Ngưng, sau này sẽ thay ta chăm sóc muội"
"A! Thu Phượng xin ra mắt chị dâu". Thu Phượng tuy rằng rất ít tiếp xúc với người ngoài, có điều nếu là người một nhà, nàng lại hoạt ngôn cực kỳ. Nghe Thiên Vân xác nhận, lúc này nàng liền chạy tới bên cạnh Tố Ngưng, cười nói.
"Ta... Ta tên Tố Ngưng, sau này muội cứ gọi ta tỷ tỷ là được rồi". Tố Ngưng ngượng ngùng đáp.
"Tốt, tốt". Thu Phượng lập tức gật đầu, vui mừng hớn hở, mang theo Tố Ngưng đi một vòng quanh động phủ.
Thiên Vân cũng không nói cái gì, bỏ mặc hai người tự quen thuộc lẫn nhau. Tính cách Thu Phượng rất tốt, hắn tin cả hai sẽ nhanh chóng quen thuộc.
Quả nhiên Thiên Vân đoán không sai, hai nàng này dạo quanh một vòng động phủ, sau đó bắt đầu thân thuộc lên. Nhất là khi Tố Ngưng lấy ra những thứ nàng mua cho Thu Phượng, cả hai càng là cao hứng không thôi, tòa động phủ nhất thời tràn ngập tiếng cười khanh khách.
Thiên Vân ngồi trong phòng luyện công, thỉnh thoảng nghe hai nàng cười nói, cũng vui vẻ hơn không ít.
Cứ như vậy, thời gian nhoáng cái đã đi qua hơn tháng. Thu Phượng cùng Tố Ngưng hiện tại chẳng khác gì chị em ruột, đi đâu cũng dính lấy nhau. Thiên Vân ngay cả thời gian ở chung một chỗ với Tố Ngưng cũng không có.
Thiên Vân chỉ biết cười khổ, có điều cũng không phản đối. Đối với hắn, cả hai có thể chung sống hòa thuận, vậy không còn gì tốt hơn. Một tháng này hắn ngoài việc bồi tiếp muội muội cùng đạo lữ, thời gian còn lại đều dành cho việc tu hành.
Hiện tại tốc độ tu luyện của hắn quá chậm, không phải hắn lười nhác, cũng không phải tài nguyên không đủ, mà vì hai gốc đạo thụ yêu cầu linh tính càng lúc càng nhiều. Nếu lấy tốc độ tu luyện hiện tại, ít nhất cũng phải mất ba năm mới có thể đột phá Phân Chi cảnh tám tầng.
Thiên Vân hiện tại xoắn xuýt vô cùng, cứ chiếu theo tốc độ tu luyện như này, chỉ sợ chuyển hóa hết tài nguyên, cũng chưa đủ để hắn bước vào Phân Chi cảnh chín tầng.
"Dự tính ban đầu là bước vào Phong Thân cảnh, lại tiến về ba tòa linh sơn. Thế nhưng với tốc tu luyện hiện tại, đến bao giờ mới đột phá Phong Thân đây?" Thiên Vân không tiếp tục tu luyện nữa, mà đi ra khỏi động phủ, một mình ngồi trên đỉnh núi, suy nghĩ xuất thần.
"Chiếu theo lượng linh tính cần để đột phá hiện nay, chỉ sợ muốn bước vào Phân Chi cảnh mười năm tầng, ít nhất cũng phải mất 50 năm. Đây là suy đoán khả quan nhất, nếu không có linh tính bù đắp, chỉ sợ thời gian sẽ càng kéo dài. Có lẽ ta nên tìm cách tiến vào Vạn Pháp Trì một lần nữa, hi vọng với tốc độ tu luyện bên trong, có thể giúp ta bước vào Phân Chi cảnh tầng tám". Thiên Vân trong lòng có tính toán, liền hướng về cống hiến đường bay đi.
Nhoáng một cái, Thiên Vân đã đi tới Cống Hiến Đường. Nhìn một vòng quanh đại sảnh, một mống đệ tử trẻ tuổi cũng không có. Hiện tại sơn môn đã phong bế, nhiệm vụ cống hiến đã không cần đi làm, rất ít người tiến về nơi này trao đổi vật phẩm. Thiên Vân ngồi bên bàn trà, đợi chờ một lúc, cuối cùng mới bắt gặp Triệu Lập từ trong cửa đá cất chứa đan dược đi ra. Hắn lập tức đứng dậy, hướng Triệu Lập chắp tay, nói. "Triệu quản sự khỏe không? Ta lần này tới, là muốn hướng ngài hỏi một chút chuyện"
"Ồ! Là Thiên Vân sư đệ ạ. Mời ngồi, mời ngồi". Triệu Lập hiển nhiên đã biết Thiên Vân làm ra đại sự, lúc này gặp lại, thế mà khách khí vô cùng.
Thiên Vân cũng không có phản đối, lập tức ngồi xuống, rót cho Triệu Lập một chén trà, lúc này mới nói. "Không giấu gì sư huynh, tiểu đệ lần này tới, là muốn hướng sư huynh thỉnh giáo một chút"
Triệu Lập uống một ngụm trà, lúc này mới nói. "Sư đệ có gì cứ hỏi, ta biết sẽ không giấu giếm"
"Là như vậy! Ta muốn tiến vào Vạn Pháp Trì tu luyện một chút, không biết sư huynh có biện pháp nào giúp ta hay chăng?" Thiên Vân chắp tay, nói ra mục đích mình tới nơi này.
"Chuyện này a! Nếu là đệ tử chân truyền bình thường, muốn đi vào Vạn Pháp Trì gần như là điều không thể. Có điều sư đệ thân là đạo tử, muốn tiến vào Vạn Pháp Trì cũng không phải không thể". Triệu Lập nghe vậy mỉm cười, lập tức trả lời.
Thiên Vân nghe vậy mắt không khỏi lóe sáng, chắp tay hướng Triệu Lập hỏi. "Sư huynh xin nói rõ một chút"
"Cái này cũng không có gì, với thân phận của sư đệ, chỉ cần ngươi góp đủ 100 vạn cống hiến, 20 điểm chiến công liền có thể đi vào. Có điều hiện tại sơn môn đã đóng lại, việc kiếm điểm cống hiến, có lẽ hơi khó khăn một chút". Triệu Lập trả lời.
Thiên Vân hơi sững người, lại nhớ tới bản thân giành được vị trí đứng đầu Long Phụng Tiên Bảng, lúc này mới lấy ra thân phận lệnh bài, nói. "Sư đệ lần này giành được vị trí thứ nhất, dựa theo quy củ có lẽ phải nhận được điểm cống hiến mới phải. Sư huynh! Có thể hay không kiểm tra giúp sư đệ một chút"
Triệu Lập lúc này mới ngẩn người, nhớ ra là có chuyện này, lập tức cầm tới lệnh bài, miệng lầm rầm chú ngữ một lúc.
Chú ngữ vừa ngừng, mặt lệnh bài liền phát sáng, một đạo ánh sáng xanh hiện ra. Trước mặt hai người xuất hiện một màn sáng, trên màn sáng ghi hàng loạt con số. "Sư đệ! Ngươi đoán không sai, quả nhiên điểm cống hiến của ngươi đã tăng lên không ít. Hiện tại điểm cống hiến của sư đệ là 190 vạn, điểm chiến công là 110 điểm"
Thiên Vân vui mừng quá đỗi, lập tức hướng Triệu Lập nói. "Không biết sư đệ cần phải làm gì để đổi lấy cơ hội tiến vào Vạn Pháp Trì?"
"Cần gì phải đi đâu a. Ta quản lý Cống Hiến Đường, chỉ cần ta phê duyệt là được rồi". Triệu Lập cười ha ha, lập tức đem lệnh bài khấu trừ đi 100 vạn cống hiến cùng 20 chiến công. Lại đánh vào trong một ít phù văn, rất nhanh lệnh bài đã trở về bình thường.
"Tốt rồi! Sư đệ chỉ cần cầm lấy lệnh bài này, tiến về Nghênh Vân Phong là được. Có điều sư đệ cũng nên chú ý một chút, Vạn Pháp Trì cho dù tốt, cũng không nên tiến vào quá nhiều lần. Nếu sư đệ bị cảm giác thực lực đề thăng quá nhanh chi phối, chỉ sợ sau này sẽ nảy sinh lười biếng, càng về sau tu vi sẽ càng biến chậm". Triệu Lập đưa trả lại lệnh bài cho Thiên Vân, ngữ trọng tâm trường nói.
Thiên Vân nghe vậy nhất thời giật mình, nhớ tới đoạn thời gian vừa rồi, quả thực mình có chút nóng vội. Lúc này mới hướng Triệu Lập chắp tay, cảm kích nói. "Triệu sư huynh nói không sai, tiểu đệ sẽ hết sức chú ý"
Triêu Lập nghe thế cũng chỉ gật đầu, cười nói. "Sư đệ đi đi thôi, chúc ngươi sớm ngày bước vào Phong Thân cảnh"
Thiên Vân cũng mỉm cười, quay lưng liền rời đi.
Lần nữa tới Nghênh Vân Phong, Thiên Vân tâm tình có chút phức tạp. Nếu không phải có Triệu Lập nhắc nhở, Thiên Vân suýt chút nữa đã phạm sai lầm. Trước kia hơn 15 năm hắn giậm chân tại chỗ cũng không lo lắng, hiện tại tu vi chỉ thả chậm một chút, lại có cảm giác bất an. Thiên Vân còn tưởng mình từng trải qua ngàn tỷ luân hồi, tâm tình nóng vội sớm đã biến mất. Nào ngờ trong lúc bất tri bất giác, hắn vậy mà xuất hiện sai lầm. Cũng may Triệu Lập cảnh báo kịp thời, nếu không có lẽ sớm muộn hắn sẽ nảy sinh tâm ma.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm