Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 183: Nguyên Anh chi bí



Nghịch tu cùng Thuận tu, không thể cứ dựa vào ý kiến chủ quan để phán định đúng sai.

Tuy rằng Nghịch tu cảnh giới Trúc Cơ chủ yếu xây dựng đạo đài, vững chắc nền móng, không chú ý vào khả năng đốn ngộ thuật pháp. Thế nhưng, bọn họ lại có thể men theo gót tiền nhân đi trước, học tập những thuật pháp được lưu truyền lại. Những tu sĩ đời trước rất nhiều người tài cao, cho dù không cần cảm ngộ, vẫn có thể sáng tạo ra thuật pháp cùng thần thông. Thậm chí những thần thông thuật pháp này, còn trực chỉ thiên địa pháp tắc, khủng bố tuyệt luân. Nếu nói về khuyết thiếu, có lẽ bọn họ không thể giống như Thuận tu, thuật pháp đa dạng, rất ít khi thấy người ta sử dụng chung một loại thuật pháp. Tất nhiên những pháp thuật cơ bản như Hỏa Cầu Thuật, Băng Nhận Thuật không nên đề cập.

Những tiền bối đi trước một khi tọa hóa, thường sẽ để lại một ít truyền thừa tại động phủ. Những tu sĩ đời sau nếu ngộ nhập động phủ của tiền bối, cơ duyên tốt thu được thuật pháp, sẽ không còn gì tốt hơn. Nghịch Tu coi việc đào móc động phủ tiền nhân là một loại khảo nghiệm, tuy rằng bên trong cơ duyên rất nhiều, thế nhưng bẫy rập cũng không ít.

Các cổ tu sĩ Thuận tu thì khác, bọn họ rất hiếm khi để lại truyền thừa j4NKL trong động phủ. Hai bên quan niệm sai biệt. Tu sĩ Thuận tu tọa hóa, họ sẽ coi động phủ như một nấm mồ, không ai muốn nơi mình an nghỉ bị người đào lên cả. Chính vì thế, trước khi tọa hóa, những cổ tu sĩ này thường trao lại toàn bộ truyền thừa của mình trở lại tông môn. Chỉ có tán tu, hoặc một ít tu sĩ trên đường gặp nạn, biết không thể qua khỏi mới để lại truyền thừa trong động phủ mà thôi.

Rất lâu trước đây, việc xâm nhập động phủ của tiền nhân trong giới tu tiên Thuận tu là chuyện thương thiên hại lý, quyết không thể tha thứ. Thậm chí nếu bị phát hiện cố ý xông vào, có thể bị cả tu tiên giới hợp sức vây giết.

Chẳng qua thời thế thay đổi, Nghịch tu uy thế càng ngày càng lớn, rất nhiều quốc gia trước đây là vùng đất của Thuận Tu, nay đã đổi sang con đường khác. Chiến tranh xảy ra liên miên, các động phủ của cổ tu sĩ Thuận tu bị Nghịch tu xông phá. Nếu trong động phủ không có truyền thừa thì họ hủy đi di vật, thân xác. Nếu có để lại truyền thừa, cũng sẽ bị khoáng sạch sẽ.

Nghịch tu thu được những truyền thừa này, càng ngày lại càng mạnh. Còn về phần Thuận tu, cứ mỗi ngày một yếu thế.

Những năm này, tư tưởng của Thuận tu đã cải biến, tuy rằng rất tôn kính tiền nhân, có điều nếu gặp được động phủ, bọn họ cũng sẽ xông vào. Nếu chỉ có xương cốt, thi hài, tu sĩ sẽ bái ba bái rồi đi ra. Nhưng nếu phát hiện có truyền thừa, vậy bọn họ cũng sẽ mang đi. Không có cách, nếu để Nghịch tu lấy đi, hậu quả sẽ càng bi thảm.

Năm tháng chảy dài, mỗi thời đại một cách nghĩ. Cho dù trong thâm tâm vẫn luôn tôn kính tiền nhân, nhưng lại không thể để người khác tới nhà đào mồ mả cổ nhân lên được. Từ đó Thuận tu mới có thể vực dậy, cùng Nghịch tu tạo thế cân bằng, thậm chí nhiều lúc phát triển hơn một ít.

Thiên Quỳnh Cung đi theo con đường Nghịch tu, Trúc Cơ tuy không thể sáng tạo thuật pháp, thế nhưng bọn họ có thể theo dấu tiền nhân, bởi vậy không thể nói ai yếu hơn ai.

Nam Cung Tố Tố rất mạnh, tuy chỉ vừa bước vào Phong Thân cảnh trung kỳ, nhưng cũng có thể đánh với Tố Ngưng một trận. Tất nhiên Tố Ngưng chưa có dùng hết sức, mỗi lần nàng ra tay, chủ yếu muốn phá giải thuật pháp cùng thần thông của Nam Cung Tố Tố mà thôi, không hề có ý đả thương đối phương.

"Khai Dương"

Nam Cung Tố Tố hét lớn một tiếng, pháp lực điên cuồng tuôn ra, theo đầu ngón tay nàng bắn lên cao. Chỉ thấy một vầng mặt trời đỏ chói xuất hiện, tuy không thể so sánh với vầng thái dương trên cao, nhưng mặt trời nhỏ này, sức nóng cũng kinh khủng không kém.

Tố Ngưng chỉ cảm thấy da dẻ có chút khô héo, con mắt nheo lại, hừ lạnh quát. "Nếu Nam Cung muội muội cũng chỉ có thế, vậy trận đấu này nên kết thúc đi thôi"

Nói xong nàng cong ngón búng ra một cái. Theo cái búng tay này, chỉ thấy hai con cá chép một đen một trắng lao ra, thẳng hướng mặt trời mà đi. Hai con cá chép này nhìn vô cùng bé nhỏ, so sánh với vầng mặt trời trên cao, nó chẳng khác gì con kiến hôi. Có điều nếu tinh ý sẽ thấy, hai con cá này quanh thân ẩn giấu ảo diệu, tựa như đã đụng chạm tới một thứ gì đó vượt ra ngoài thần thông, thuật pháp thông thường.

"Âm Dương Song Ngư?" Thiên Tùng Tử hơi giật mình, quay sang nhìn Minh Hàn Tiên Tử.

"Không sai, nàng trong một lần ngộ nhập động phủ, đã đụng chạm tới loại ảo diệu này. Thế nên ta mới nói, tỉ lệ thành Nguyên Anh của nàng rất cao". Minh Hàn Tiên Từ gật đầu, cười nói.

"Khó trách. Kim Đan thành anh, bắt buộc phải trải qua phong kiếp tẩy lễ. Sau khi ngưng thành anh, lại phải trải qua một ngày đêm cho thái âm, thái dương chiếu vào. Nàng chỉ dùng Kim Đan cảnh đã mon men tìm hiểu âm dương chi đạo, quả thực tỉ lệ thành Nguyên Anh tăng lên không ít". Hỏa Ma Tử cũng gật đầu, không thể không khen một câu.

Tu sĩ Kim Đan muốn bước vào Nguyên Anh, bắt buộc phải trải qua cương phong gột rửa, lột xác thành anh. Lúc này Nguyên Anh vô hình vô chất, yếu ớt cực kỳ. Sau đó Nguyên Anh phải trải qua nguyệt quang tẩy rửa, độ được lần nguyệt quang này. Nguyên Anh sẽ cứng cáp hơn, lúc này có thể gọi nó là âm thần. Sau khi độ một lần nguyệt quang tẩy rửa, sẽ tiếp tục độ một lần dương quang chiếu vào. Độ qua lần dương quang chiếu vào thành công, Nguyên Anh có thể gọi là dương thần. Từ nay âm dương hợp nhất, Nguyên Anh xuất khiếu ngao du, không còn sợ cương phong cùng ánh sáng mặt trời cùng mặt trăng nữa.

Trước kia Nguyên Anh được chia làm hai cảnh giới, chính là Âm Thần cùng Dương Thần. Về sau con đường Nghịch Tu dần hoàn thiện, hai cảnh giới nhỏ này chỉ cần độ kiếp một lần liền thành, từ đó hình thành cách gọi Nguyên Anh cảnh.

Dương Thần cùng Âm Thần đại diện cho âm dương hai mặt. Tố Ngưng hiện tại đã đụng chạm vào ngưỡng cửa này, chẳng khác nào nàng đã nắm chắc năm thành khả năng đột phá Nguyên Anh. Chỉ cần dưới phong kiếp nàng không chết, Âm Thần cùng Dương Thần đối với nàng căn bản chỉ là chơi đùa mà thôi.

Trên lôi đài, hai con cá lao thẳng về phía mặt trời. Mặt trời tưởng rằng mạnh mẽ không bì nổi, nào ngờ bị hai con cá cắn nuốt hết, cứ như vậy triệt tiêu. Hai con cá lần nữa quay đầu, thẳng hướng Nam Cung Tố Tố mà đi. Thấy hai con cá đã đến trước người, Nam Cung Tố Tố chỉ có thể thở dài, nói một tiếng. "Ta thua"

Thiên Vân thấy vậy cũng không tỏ ra bất ngờ, Tố Ngưng khí vận kinh khủng cỡ nào, nếu nàng không có một ít át chủ bài, ai mà tin.

"Đa tạ muội muội rồi". Tố Ngưng mỉm cười, triệt tiêu thần thông.

Nam Cung Tố Tố gật đầu, cũng không nói gì thêm, thân hình bồng bềnh bay lên, trở lại đài quan chiến của Hỏa Vân Phái.

Đám người trên khán đài lúc này không khỏi nghi hoặc, dù sao bọn họ kiến thức còn rất hạn hẹp, hiểu không được cái gì là âm dương ảo diệu. Một ít người hiếu ra vấn đề, lại không muốn cùng những người khác có quá nhiều đàm luận. Thế là hình thành hai thái cực, một bên nhốn nháo hỏi thăm, một bên lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Lúc này đây, trên lôi đài ba người Thiên Vân nhàn nhã mà đứng, những người còn lại thì đang phân vân nên chọn người nào để khiêu chiến.

Thiên Vân đã giành chiến thắng hai tràng, thực lực thế nào, mọi người đã có phán đoán. Nhưng hai người Yến Nam Thiên cùng Tố Ngưng cũng rất mạnh. Mỗi người chỉ có ba lượt khiêu chiến, bọn họ không muốn mình mất đi quyền lợi.

Đúng lúc này phía dưới có hai thân ảnh bay lên, một người rơi vào lôi đài bên trái, một người khác bay tới lôi đài chính giữa.

Thiên Vân nheo mắt nhìn, người phía trước một thân áo bào đỏ như lửa, trên trán có một dấu ấn hỏa diễm. Người này lại không phải Hoàng Tôn Thiên, còn ai.

Bên phía Tố Ngưng, người muốn đấu với nàng, lại chính là Thiên Kiếm Tông đại đệ tử, Kiếm Vô Tình.

"Vân huynh đệ, có vẻ ngươi rất chắc chắn sẽ thắng ta a? Ta đứng trước mặt ngươi, ngươi vẫn còn có thời gian nhìn sang lôi đài khác đây?". Hoàng Tôn Thiên mỉm cười hỏi.

Thiên Vân nghe vậy mới thu lại tầm mắt, hướng Hoàng Tôn Thiên ôm quyền, lại nói. "Nào có cái gì chắc chắn với không chắc chắn. Tôn Thiên huynh đường đường là Hỏa Vân phái thánh tử, làm sao có thể nói thắng liền thắng đây"

"Vân huynh cũng không cần khiêm tốn, ta biết ngươi rất mạnh. Chẳng qua ta rất muốn lãnh giáo một chút, xem đao của Vân huynh nhanh, hay thần thông của ta mạnh đây". Hoàng Tôn Thiên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Được! Xin mời Tôn Thiên huynh xuất thủ đi". Thiên Vân gật đầu, hướng Hoàng Tôn Thiên làm thủ thế xin mời.

Hoàng Tôn Thiên hai mắt híp lại, cũng không nói thêm cái gì, thân ảnh bước về sau một bước.

Trong mắt Thiên Vân, cái bước lùi này vậy mà chứa vô tận ảo diệu, thân ảnh Hoàng Tôn Thiên thế mà đột nhiên biến mất, ngẩng đấu nhìn lên, đã thấy hắn ở tít trên cao, khoảng cách vậy mà kéo ra gần 500 mét.

"Bỉ Ngạn Phần Thiên"

Một câu nói ra, pháp lực theo đầu ngón tay Hoàng Tôn Thiên điên cuồng rút ra, chỉ thấy một đóa bỉ ngạn hoa kiều diễm hiện hình. Hoa này sức nóng kinh người, đốt trời nấu biển, Thiên Vân chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên chóng mặt, khó chịu không thôi.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.