"A! Tiểu tử này cuối cùng cũng Phân Chi rồi nha". Mạc Phục Cừu nghe vậy không khỏi cười. Mạc Phục Cừu cười, trên mặt lại không hề biểu lộ thứ gì, không vui vẻ, cũng không khó chịu, nhìn bằng mắt rất khó phát giác ông ta đang nghĩ gì.
"Sư đệ còn canh cánh trong lòng chuyện của Kiếm Vô Ngân hay sao? Vân Hạc Tử đã tính qua, đúng là kẻ này đã bị người đoạt xá, ngươi cũng không nên tính toán với tiểu bối mới phải". Thiên Tùng Tử thở dài nói.
"Sư huynh hiểu lầm, ta thật không có tính toán tên nhóc này nha. Hắn đã giúp Đại Việt chúng ta một chuyện lớn, nếu ta chấp nhặt với hắn, chẳng hóa ra ta không bằng một đứa trẻ hay sao?" Mạc Phục Cừu cười lắc đầu, vẫn bộ mặt kia, không buồn không vui.
"Ài! Sư đệ, ngươi luyện Vô Tình Thiên Công cũng mới 200 năm đi, tại sao ta càng ngày càng khó phán đoán cách nghĩ của ngươi". Nghiêm Tuyệt Thiên lúc này cũng không khỏi lắc đầu, cười khổ nói.
Mạc Phục Cừu vẫn giữ trên môi nụ cười, gật đầu nói. "Môn công pháp này tuy rằng mạnh mẽ, có điều nó càng ngày càng khiến ta khó khăn trong việc biểu lộ cảm xúc. Ta cũng chỉ có thể làm bộ mặt như vậy, nếu không chỉ sợ sẽ dọa cho đám tiểu bối ngã ngồi mất"
"Sư đệ suy nghĩ được như vậy, sư huynh an tâm rồi". Thiên Tùng Tử mỉm cười gật đầu, lại nhìn về đoàn người đang có mặt trong đại điện, nói.
"Các ngươi cũng đã biết, sắp tới tu chân giới sẽ xuất hiện tai kiếp. Nếu như chúng ta thua, chỉ sợ tinh cầu này sẽ bị phá hủy, tất cả đều sẽ chết. Lần này ta tập hợp tất cả lại, muốn thông báo cho các ngươi một ít chuyện. Đầu tiên, Lạc Diệp Tiên Tông sẽ đóng cửa trăm năm. Trong khoảng thời gian này, không chiêu thu đệ tử mới, trừ khi đó là hạng người thiên tài. Tiếp theo là vấn đề thi đấu chọn ra Thánh Tử, Thánh Nữ, sẽ không tổ chức nữa". Thiên Tùng Tử chậm rãi đưa ra những quyết sách mới.
Đám đệ tử chân truyền nghe thông báo đầu tiên, cũng không ai có dị nghị gì. Thế nhưng vừa nghe tới việc thi đấu tuyển chọn Thánh Tử, Thánh Nữ bị hủy bỏ, cả đám không khỏi biến sắc, vẻ mặt khẩn trương cực kỳ.
Nghiêm Trấn nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày. Hắn đường đường là thánh tử, hơn nữa trải qua ba lần thi đấu, vị trí này vẫn chưa từng thay đổi. Hiện tại hắn đã chỉ thiếu một chút nữa, liền có thể bước vào Phong Thân cảnh trung kỳ, hắn càng muốn trấn áp đám sư đệ, sư muội giữ vững vị trí dẫn đầu. Thời điểm này Thiên Tùng Tử lại nói không tổ chức thi đấu nữa, vậy vị trí thánh tử của hắn, chẳng phải sẽ có người không phục hay sao?
Nghiên Tuyệt Thiên thấy cháu trai vẻ mặt khó coi, lúc này mới cười nói. "Yên tâm đi, tuy rằng tông môn không tổ chức thi đấu, có điều Đại Việt sẽ tổ chức"
Đám người nghe vậy không khỏi nghi hoặc, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một trận.
"Tất cả các tông phái trong lãnh thổ Đại Việt đã thống nhất, tổ chức một cuộc thi đấu, tên gọi Long Phụng Tiên Bảng. Tất cả các tông phái, chỉ cần là chân truyền đệ tử đều có thể tham gia. Người có thể tiến vào mười vị trí đầu, sẽ được tiến về tổ miếu, bái tế Long Quân. Nếu may mắn có thể được Long Quân chúc phúc, chẳng những khí vận tăng tiến, thậm chí có khả năng bước ra một bước, đạp vào cảnh giới càng cao". Thiên Tùng Tử vuốt chòm râu, cười nói.
Đám đệ tử chân truyền nghe vậy, mắt đột nhiên sáng lên, bọn họ đã từng nghe qua tổ miếu. Nơi này chẳng phải nơi các tu sĩ Đại Việt, thờ cúng hai người Long Quân cùng Âu Cơ hay sao.
"Còn chưa hết, chỉ cần tiến vào ba vị trí đầu, các ngươi sẽ có cơ hội nhận được rất nhiều thứ tốt. Cũng được xem như ba vị đạo tử của Đại Việt, từ nay được toàn bộ tu tiên giới Đại Việt cung phụng, có thể tùy tiện tiến về bất kỳ môn phái nào tìm hiểu tiên pháp". Nghiêm Tuyệt Thiên lúc này mới đưa ra miếng bánh lớn nhất.
Đám chân truyền đệ tử lúc này không khỏi hấp khí, vẻ mặt càng là mừng như điên, bắt đầu ước ao lên.
"Lần này Đại Việt chúng ta nắm giữ thông tin nhiều nhất, các nước khác muốn thu được tình báo, bắt buộc phải đưa ra một cái giá lớn. Mà người có công lao lớn nhất, hiển nhiên là tiểu tử Thiên Vân kia. Lý Hạo, nếu Thiên Vân đang bận đốn ngộ thuật pháp, vậy ngươi đi lên, thay hắn tiếp nhận ban thưởng đi". Thiên Tùng Tử mỉm cười, nói một ít lời, sau đó gọi Lý Hạo tiến lên.
Lý Hạo nghe được Thiên Vân lập công lớn, vẻ mặt không khỏi tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, so với người được ban thưởng càng muốn phấn chấn. Các vị mạch chủ thấy thế chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trong lòng tuy có tiếc hận, chẳng qua loại tâm tình này rất nhanh liền tan biến.
Dù sao Thiên Vân cũng là người của Lạc Diệp Tiên Tông, bọn họ tuy tiếc vì không thể thay Lý Hạo tiến lên, có điều cũng không đến mức nảy sinh ghen ghét. Thế giới này đang ở tình trạng nước sôi lửa bỏng, đấu đá nhau đồng nghĩa với tự sát. Thời điểm hiện tại, càng phải đoàn kết nhất trí mới phải.
Thiên Tùng Tử phất tay, một chiếc nhẫn trữ vật lập tức bay tới trước mặt Lý Hạo. "Trong này có một thanh cực phẩm Linh Khí, thiết kế giống với thanh đao lần trước tiểu tử kia đưa tới. Hơn nữa đao này phù văn chưa được khắc toàn bộ, nếu sau này tiểu tử kia có thành tựu, lại khắc ấn một chút cấm trận đi vào liền sẽ trở thành pháp bảo. Tuy hiện tại nó chỉ là cực phẩm Linh Khí, có điều so sánh với Pháp Bảo bậc thấp, cũng không thua kém bao nhiêu. Nghe nói tên tiểu tử này phương diện trận pháp là một thiên tài, sau này việc khắc ấn phù chắc cũng không làm khó được hz9S2 hắn đi"
"Đúng thế, tiểu tử này phương diện trận pháp học một hiểu mười, quả thực là một mầm mống tốt". Lý Hạo vội vàng chắp tay, cung kính đáp.
"Tốt! Bên trong còn có 10 vạn linh thạch thượng phẩm, 100 vạn linh thạch trung phẩm, ngươi trở về đưa cho tiểu tử kia là được. Hắn đã lập công lớn cho tu tiên giới Đại Việt, những thứ này không thể không cho". Thiên Tùng Tử gật đầu, nói xong liền phất tay, ý bảo Lý Hạo có thể về chỗ ngồi.
Chư vị mạch chủ cũng các vị trưởng lão cũng là hít một ngụm khí lạnh, dù sao phần thưởng Thiên Tùng Tử phát cho Thiên Vân cũng quá nhiều, chỉ sợ một tu sĩ Phong Thân cảnh hậu kỳ cũng chưa tích góp được nhiều như thế.
Đám cao tầng còn như thế, huống chi đám đệ tử chân truyền, đa số đều hít vào một ngụm khí, ánh mắt không khỏi đỏ lên.
"Tốt rồi! Việc cần nói ta cũng đã nói. Hiện tại ta cần phải tiến về Phiêu Tuyết Sơn, chuyện trong tông làm phiền hai vị sư đệ rồi". Thiên Tùng Tử lúc này mới đứng dậy, hướng hai vị sư đệ đồng môn nói.
"Sư huynh! Liệu lần này Đại Chu có nhả ra hay không?". Mạc Phục Cừu truyền âm hướng Thiên Tùng Tử hỏi.
"Không nhả cũng phải nhả, tình báo của chúng ta đưa tin trở lại, bên phía Đại Chu số lượng người thần bí còn nhiều hơn Đại Việt cả chục lần, nếu không nhả, vậy cứ để bọn họ tự tìm". Thiên Tùng Tử nhàn nhạt nói, ánh mắt lại sắc bén như lợi kiếm.
Mạc Phục Cừu nghe vậy cũng chỉ gật đầu, hướng Thiên Tùng Tử nói. "Sư huynh cẩn thận một chút, cho dù hiện tại các nước đã hòa hoãn, có điều làm đề phòng vẫn là phải làm"
"Sư đệ an tâm, ngươi cùng Tuyệt Thiên phải giúp ta trông coi tông môn, đừng để bất kỳ một kẻ khả nghi nào lọt vào trong tông". Thiên Tùng Tử nói xong, liền biến mất, trong không gian chỉ còn lại một ít hoa đỏ.
Hai người Nghiêm Tuyệt Thiên lúc này cùng gật đầu, sau đó phất tay nói. "Sư huynh đã giao trách nhiệm, các ngươi cứ thế mà làm, hiện tại tất cả có thể lui xuống"
Tông chủ, chư vị mạch chủ cùng trưởng lão lập tức đứng dậy, cung kính bái một cái, sau đó liền nối đuôi nhau rời đi.
Đám chân truyền đệ tử cũng không chậm, vội vã cúi đầu hướng hai vị lão tổ bái một cái, theo sau trưởng bối nhà mình đi ra ngoài.
"Lần này chúng ta phải đoạt lại Vụ Giao đảo. Đại Chu cướp biển, cướp đảo của chúng ta lâu như vậy, nếu lần này còn không chịu nhả, cũng đừng trách chúng ta vô tình". Nghiêm Tuyệt Thiên đợi cho đám đệ tử đi hết, lúc này mới hừ lạnh nói.
"Chỉ mong là thế". Mạc Phục Cừu gật đầu.
Hai người hàn huyên một chút, sau đó không lâu liền rời đi.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ