*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, nàng chạy nhanh như gió. Phía sau, người nào đó cúi đầu thì thào, “Ai, học thông minh rồi!”
Hạ Sơ Thất mãi mới có được một thỏi vàng, nhưng trong nháy mắt nàng đã thành một “con nợ”, hơn nữa còn là một “con nợ lớn”, đêm hôm đó nàng còn gặp ác mộng nữa... Nàng hận quá! Nàng hỏi Triệu Tôn: “Chàng không thể coi đó là làm việc tốt được sao?” Triệu Tôn trả lời nàng: “Làm việc tốt có được vàng không?” Tức thật! Nàng lại hỏi Triệu Tôn: “Quan hệ của hai ta tốt như vậy, còn hôn môi rồi, chàng không thể nể mặt ta được à?” Triệu Tôn trả lời nàng: “Bạc của người bình thường, gia có thèm lấy đâu. Lấy của nàng là2do gia thương nàng.” Phát điên! Nàng còn hỏi Triệu Tôn: “Chàng mà làm thế thì khi nào ta mới có thể kiếm được nhiều tiền để mua nhà nuôi giai trẻ, đi lên đỉnh chóp của cuộc đời đây?”
Triệu Tôn trả lời nàng: “Gia có tiền, có nhà, càng được yêu thích hơn giai trẻ, năng đi theo gia là đã đi trên đỉnh cao cuộc đời rồi. Yên tâm, mặc dù là nợ thì nàng cũng chỉ nợ mình gia.” Nàng buồn bực lắm! Nàng hỏi Triệu Tôn: “Vậy lúc nào mới có thể đổi thành ta ức hiếp chàng?” Triệu Tôn trả lời nàng: “Vạn vật trên đời luôn âm dương tương khắc. Phu là trời, thế là đất, từ nhỏ gia đã ở trên nàng.” Hai chữ “phu thê”8khiến nàng giật mình tỉnh lại. Đồng thời nàng cũng nghĩ thông suốt. Được rồi, nợ thì nợ, nhưng dù sao hắn cũng phải cho nàng gặp được Lan Đần chứ nhỉ? Tiếc là nàng không gặp được Lan Đần. Sau đó nàng đã hỏi mấy lần nhưng Triệu Tôn lại không nói nhiều. Từ lời của hắn, Hạ Sơ Thất có thể đoán ra được mục đích của hắn.
Tình cảnh trước mắt của Lan Đần rất gượng gạo, đặc biệt vào thời điểm mấu chốt với trữ vị. Lan Đần bị Ninh Vương giấu đi, càng an toàn hơn việc bộc lộ thân phận của hắn. Ninh Vương cần thân phận của Lan Đần để đối phó với Triệu Miền Trạch, sớm muộn gì y cũng sẽ đưa Lan Đần tới trước6mặt lão Hoàng đế. Triệu Tồn không ra tay bây giờ, đương nhiên là có dự định của hắn.
Vì một nghìn lượng vàng của mình, nàng lựa chọn tin tưởng Triệu Tổn. Chỉ cần Lan Đần an toàn, vậy là tốt rồi.
Đương nhiên, nàng từ chỗ Triệu Tôn cũng xác định được thân phận của Lan Đần. Hắn chính là đích Trưởng tôn Triệu Miên Hoàn chết năm tám tuổi. Hóa ra trước khi mẫu phi Triệu Miền Trạch được lên chính thì cũng chỉ là một tiểu thiếp của Thái tử gia, thế tử kết tóc chân chính của Triệu Chá là mẹ ruột của Lan Đần, tiếc là mệnh bà không tốt, sau khi sinh Lan Đần mấy năm thì chết. Sau đó, tiểu thiếp được lên chính, rất nhiều người3ở ngoài không biết đến sự tồn tại của vợ cả.
Nàng có chút căm ghét mà nghĩ: Có nghĩa là Đông Phương A Mộc Nhĩ là Thái tử phi thứ ba? Hạ Sơ Thất rất muốn phỏng vấn Triệu Tôn xem hắn có ý kiến gì không. Nhưng mà nàng là một người có tiết tháo, không lật tẩy người khác. Thực ra, nàng càng muốn hỏi A Mộc Nhĩ rằng, làm chủ mẫu duy nhất của phủ Tấn Vương, cùng Triệu Tôn ân ái đến bạc đầu tốt hơn, hay là gả cho Thái tử gia kiêu ngạo của Đại Yến, nhưng cả đời không có tính phúc tốt hơn? Tiếc là hôm nay không có cơ hội. Nàng bị mất một động của thì rất buồn bực. Cảm giác giống như5mỗi lần vất vả kiếm được chìa khóa vàng thì mỗi lần lại bị đổi khóa vậy. Sau khi một mình ở trong phòng ói máu, cộng thêm đấm ngực dậm chân thét gào hai ngày thì chuyện nàng nên làm vẫn sẽ làm, tâm tình lại được chữa khỏi lần nữa, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tính toán của người nào đó lại thoáng thất vọng.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Đông cũng đều phải xe tới đón nàng.
Theo số lần nàng ra vào Đông cung tăng lên, lời đồn ở phố trên xóm dưới cũng nhiều hơn.
Có người nói, quan lương, trong phủ Tấn Vương quả thật là một thần y vô song, bệnh kéo dài của Thái tử gia không thái y nào có cách, nhưng hắn chữa mấy ngày đã có khởi sắc. Xem ra Thái tử gia có thể lành bệnh trong những ngày sắp tới, đây là phúc của Đại Yên.
Cũng có người nói, quan lương y của phủ Tần Vương được Tấn Vương điện hạ cưng chiều cũng là vì y thuật vô song của hắn. Tần Vương nhiều năm chinh chiến, sức khỏe không tốt, nếu không nhờ vị quân lương y này thì lần trước đã chết trên đường hành quân rồi. Cho nên, cưng chiều là giả, không rời xa được y thuật của hắn mới là thật.
Còn có người nói...
Nói gì cũng có, mà cũng kệ họ nói gì thì bệnh của Thái tử gia đúng là có khởi sắc. Vì thế, mỗi lần Hạ Sơ Thất tới Đông cung, ngoài việc đưa Lý Mạc theo thì Triệu Tôn còn phái Nhị Quỷ theo bên cạnh nàng. Nhị Quỷ đi theo làm rối loạn kế hoạch ban đầu của Hạ Sơ Thất, có y ở đây, nàng và Lý Mạc nói hay làm gì cũng không tiện. Thế nhưng, cũng vì có Nhị Quỷ tồn tại mà nàng đoán được một chuyện: nàng không an toàn.
Bệnh của Thái tử gia tốt lên thì cái mạng nhỏ của nàng sẽ bị uy hiếp. Bao nhiêu người ngóng trông Thái tử chết, bản thân trở thành người có thể bước lên trữ vị. Hôm nay nàng lại muốn cứu người sống, người ta chẳng muốn làm thịt nàng sao?
Người sợ nổi tiếng, heo sợ tăng trọng! Nàng như đi bên mép vực sâu. Nhưng chuyện này rất tốt cho thanh danh của nàng. Hôm nay ở phủ Ứng thiên, Sở Thất không chỉ từ một tên vô danh trở thành một nhân vật có y thuật cao minh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà còn truyền ra các phủ thành khác, cũng được một vài người sắp chết cầu đi cứu. “Sở thần y” không chỉ có y thuật tốt mà còn là người tốt, chỉ cần là người tìm đến nàng, nàng đều chữa bệnh. Đương nhiên, nếu là người có tiền, nàng tất nhiên sẽ cướp một khoản, nếu người ta không có tiền thì nàng cũng có thể cấp tiền thuốc men.
Hai ngày đó, nàng buôn bán rất tốt, sạp thuốc còn đặt ra cả ở cửa chính phủ Tấn Vương. Danh tiếng cũng nổi không ngừng, quả thực là rực cháy cả Ứng Thiên, chiếu sáng bầu trời hoàng thành. Có bạc vào túi, nàng rất thoải mái. Nhưng chưa tới hai ngày Triệu Tôn đã không chịu được, phái người tịch thu sạp hàng của nàng, còn tăng cường thủ vệ ở cửa phủ Tấn Vương, không cho bất kỳ ai thông truyền cho nàng nữa. Kể từ đó, “Sở thần y” chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất trong tầm nhìn của dân chúng. Mà cửa phủ Tấn Vương được canh gác sâm nghiêm như thế, không ai dám tới cửa cầu y.
Mãi mới tìm được cửa kiếm tiền, nhưng lại bị Triệu Tôn phá hỏng lần nữa. Có người nói vào đêm quầy hàng bị dẹp, lúc nàng xoa bóp cho hắn trong viện Thừa Đức đã từng xảy ra chuyện đổ máu khiển tiếng kêu vang vọng khắp nơi.
Chớp mắt đã đến mười lăm tháng Giêng.
Hôm nay mười lăm, Hạ Sơ Thất không tới Đông cung. Mười sáu tháng Giêng, xe ngựa Đông cung lại tới đón.
Trong buồng sưởi của Đông cung, Thái tử gia Triệu Phá dựa ở đầu giường, được Hoàng công cộng đỡ uống xong một chén thuốc đậm đặc, lại lau mặt cho xong mới mỉm cười xoay đầu dịu dàng nhìn Hạ Sơ Thất, “Sở y quan thật vất vả, hai hôm nay bổn cung đã khoan khoái nhiều rồi.”
Hạ Sơ Thất ngồi trên ghế trước giường, nhìn khuôn mặt y đã có tinh thần hơn, lại nhìn cánh tay gầy gò của y, miễn cưỡng nở nụ cười, ăn ngay nói thật, “Thái tử điện hạ, hạ quan không dám kể công, chứng bệnh giang mai này có thể trị hết được không thì còn sớm để nói. Trước mắt có thể thấy là thuốc đã chữa đúng bệnh, rất có hy vọng chữa khỏi. Hạ quan không dám lừa gạt điện hạ, theo tình huống trước mắt của ngài, chỉ uống thuốc thổi thì đợt trị liệu sẽ kéo rất dài. Có thể trị tận gốc không tái phát hay không đều không dám xác định, điện hạ nên chuẩn bị tâm lý mới phải.”
“Bổn cung biết.”
Mấy ngày nay, Triệu Chá không còn nói linh tinh như lần đầu thấy nàng nữa, tuy rằng lúc thấy nàng thường xuyên sẽ thất thần, nhưng không còn đề cập đến trọng tâm câu chuyện “nàng có phải Hạ Sở” hay không nữa. Đa phần y sẽ như một trưởng bối hiền lành, nhìn nàng dịu dàng.
“Sở y quan có hứng thú đến Đông cũng không?” Triệu Chá đột nhiên hỏi một câu khiển Hạ Sơ Thất hơi sửng sốt. Nếu như nàng không dính dáng gì đến Triệu Tôn, nàng nhất định sẽ đồng ý lời mời của Thái tử gia. Phải biết rằng, vào được Đông cung chính là mong muốn của nàng, vào được Đông cung mới có lợi cho việc sửa lại án sai của Ngụy quốc công. Tiếc là hôm nay nàng nào còn đi được nữa? Nàng lắc đầu cười, “Được điện hạ để mắt, hạ quan xin cảm ơn. Nhưng Tấn Vương điện hạ có ơn tri ngộ với hạ quan, Sở Thất không thể cầu quá cao xa như thế.” Sở y quan...” Triệu Chá không ngờ nàng sẽ từ chối, y hơi giật mình, vừa định nói thì lại họ mạnh. Hoàng công công vội vàng cẩm ống nhổ qua, đến khi y ổn định hô hấp mới ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn còn ấm áp trên gương mặt da bọc xương, “Ngươi có chuyện gì không tiện nói sao?”
“Hả? Có gì bất tiện cơ?” Hạ Sơ Thất không hiểu hỏi.
Triệu Chá suy nghĩ một chút, dường như rất để ý đến tâm tình của nàng, lời nói có ẩn ý, “Chuyện của ngươi và lão Thập Cửu, bổn cung cũng nghe nói một ít, nếu ngươi không tiện mở miệng thì bổn cung có thể giúp người suy nghĩ một vài cách để muốn ngươi từ tay lão Thập Cửu...”
Hạ Sơ Thất hiểu ra. Hóa ra Thái tử gia nghĩ nàng là người bình thường, làm “luyến sủng” của Triệu Tôn thì rất đáng tiếc. Tính tình Triệu Tôn khó chung đụng, Thái tử gia cảm thấy nàng chịu tủi, nhớ ơn cứu mạng của nàng, muốn ra mặt giúp nàng? Đây là chuyện tốt, có nghĩa là quan hệ đã có tiến bộ. Trong lòng nàng âm thầm vui vẻ một lát, nhưng trên nét mặt vẫn là vẻ không dám làm càn.
“Đa tạ Thái tử điện hạ, nhưng thực sự không cần”.
Triệu Chá hiển nhiên không tin lý do của nàng, y nhíu chặt mày.
“Ngươi không cần sợ lão Thập Cửu, bổn cung là đại ca của hắn nên hắn vẫn phải cho ta chút thể diện.”