*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng suy nghĩ một chút, ngồi dậy, ôm lấy gối, nhìn hắn, “Ta nói ta là cháu chàng, nhưng không nói sẽ đưa bạc cho chàng mà, đừng có nghĩ sai. Nhưng, chàng cũng không thể có một đứa cháu lớn như ta nhỉ?”
“Đúng thế.” Triệu Tôn dựa đầu lại gần, mang theo khí thế mạnh mẽ, hai tay vòng quanh nàng, vậy nàng trong lồng ngực mình, “Gia cũng không cần cháu, chỉ thiếu tiền.” Hô hấp Hạ Sơ Thất gấp gáp hơn, khi bị hắn ôm lấy thì không phản kháng được đánh ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn hắn, “Tiền không có, nhưng mạng có một. Vất vả lắm ta mới có được vàng, nói gì cũng không cho chàng đâu.” Triệu Tôn chăm chú nhìn nàng hồi lâu, buông lỏng tay,2đột nhiên cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai nàng, “Gia không lấy vàng của nàng...” Hạ Sơ Thất giật mình, hưng phấn nói, “Có thật không?” “Đương nhiên.” Triệu Tôn không vội mà bổ sung, “Bởi vì nàng sắp thiếu gia một nghìn lượng vàng.”
“Một nghìn lượng, vàng?”
Hạ Sơ Thất hít sâu, đang muốn mắng hắn cướp của thì đã thấy hắn ngồi dậy, trên mặt là vẻ nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến càng hiện vẻ ung dung cao quý, tao nhã vô song. “Một nghìn lượng vàng, dựa vào cái gì?” Nàng ngẩng cao đầu hỏi. Triệu Tôn giơ tay xoa xoa đầu nàng như cún, rồi khẽ hôn lên gương mặt nàng, nghiêm túc hỏi: “Lan Đần có phải là đáng8giá ngàn vàng không? Sống chết của hắn, không đến nghìn lượng sao?”
Đáp án đương nhiên là chắc chắn rồi.
Trước đây Hạ Sơ Thất đến kinh sư với mục đích chính là tìm kiếm Lan Đần, người tốt với nàng nhất chính là Lan Đần, nàng cũng đã coi Lan Đần trở thành người thân không thể thiếu của nàng. Nếu như phải lựa chọn giữa Lan Đàn và một nghìn lượng vàng thì nàng sẽ chọn hắn.
Nhưng một nghìn lượng vàng nhiều ít ra sao chứ?
Theo quy đổi vật giá, một lượng vàng có thể đổi mười hai lượng bạc, nếu đổi một nghìn lượng vàng thành nhân dân tệ, tương đương với việc nàng mắc nợ Triệu Tôn ba trăm vạn nhân dân tệ, nàng có thể nhịn được sao? Trừ phi6nàng có thể chất chịu ngược.
“Còn cần suy nghĩ hả?” Ánh mắt Triệu Tốn để lộ vẻ chế nhạo “Hóa ra tình cảm của nàng và Lan Đần cũng chỉ thế thôi:, Hạ Sơ Thất nhìn thấy thì rất tức giận, cắn răng nghiến lợi, nhìn hắn chằm chằm. “Có phải chàng quá ác rồi không hả?” “Thân phận của Lan Đần, đủ xứng ngàn vàng.” Ý là, nếu như nàng mặc cả, sẽ làm thấp thân phận Lan Đần? Cứng rắn không được? Vậy thì đến mềm!
Hạ Sơ Thất biết mềm biết cứng, tỏ vẻ đau khổ, lết lết cái mông qua, tội nghiệp khoác tay hắn, than thở khóc lóc, “Gia, xin ngài thương xót, thông cảm cho đứa trẻ từ nhỏ không cha không mẹ như ta. Nhớ lại thuở ban3đầu, ta ở cô nhi viện ăn đói mặc rét, chịu bao khổ sở, lớn bằng này tuổi không có đàn ông, cũng không ai cưng chiều ta, yêu ta, thương tiếc ta, trôi qua những ngày người không ra người, quỷ không ra quỷ...”
“A Thất?” Hắn ngắt lời nàng, nhướng mày nói, “Một nghìn lượng hoàng kim có phải ít quá không?” Hạ Sơ Thất vội vàng im lặng, lắc đầu. Nhìn tên trước mắt cứ bắt nàng phải nợ hắn, nàng suy nghĩ một lúc rồi chấp nhận, “Được rồi, một nghìn lượng thì một nghìn lượng. Thế nhưng không thể đưa không một nghìn lượng vàng thế được. Chàng nói cho ta biết, Lan vẫn đang ở đâu? Bây giờ ta chỉ muốn gặp hắn thôi.” “Không thể gặp.” Giọng nói5hắn rất hờ hững, mang theo vẻ lười biếng thiếu đòn. “Vì sao?” Hạ Sơ Thất tức giận nhảy lên, muốn bùng nổ. “Tự nghĩ đi.” Triệu Tôn lạnh nhạt nói.
“Có ai bắt nạt người như chàng không? Ta đưa một nghìn lượng vàng cho chàng mà còn không cho gặp người?” “Một nghìn lượng đâu? Gia có thể thấy không?” Triệu Tôn hỏi ngược lại. Tổ sư nhà hắn! Hạ Sơ Thất nghiến răng, biển tức giận thành sức lực ăn thịt người. Nàng hét lớn một tiếng, bổ nhào đến, đôi mắt đỏ như lửa, “Triệu Tôn, tên khốn kiếp này! Không phải là muốn lấy thân mình ông đây gán nợ sao? Được, bây giờ ta sẽ cho chàng, chàng lập tức giao Lan Đần ra đây cho ta!”.
Không nói hai lời, nàng lập tức nhào qua cởi áo ngủ Triệu Tôn, tức giận đã khiến nàng quên đi sự rụt rè phái nữ, hai má tức giận đỏ bừng, đôi mắt hồng lên vì tức, nàng nào muốn làm chuyện kia chứ, mà càng giống như muốn liều
mạng với hắn thì có. Nàng gặm miệng hắn lung tung, đôi tay lại càng làm cản trên người hắn. “Sở Thất.” Triệu Tôn khiển trách nàng, bất đắc dĩ phản kháng, “Đừng như vậy!” Cô nương đang tức giận xù lông, nào có để ý hắn? “Đừng cái gì? Biết sợ rồi à? Ông đây sẽ làm như vậy!” Nàng hung dữ như con cọp mẹ, không khách khí mà hét lên, giằng co cái áo ngủ của Triệu Tôn. Ngươi kéo qua, ta kéo lại, hình ảnh rất buồn cười.
“Thả ra!”
“Không thả!”
“Thả không?”
“Cởi hay không?”
Tục ngữ nói rất hay, nam nữ khác biệt. Cái khác biệt không chỉ là tính cách, mà ngay cả việc chăn gối cũng thế. Một cô nương nếu như thích nam nhân nào đó thì không phải đẩy ngã hắn, mà đa số chỉ là tỏ ra mặt, cầm tay, hôn môi, nói chuyện cuộc đời và lý tưởng trước hoa dưới trăng. Mà đàn ông lại khác, nếu đã có chút tình cảm với cô gái nào thì sao lại không muốn chuyện chăn gối chứ?
Trong phương diện ấy thì đó là thiên tính của đàn ông. Vì thế, tuy Sở Thất nhìn như tùy hứng sờ soạng nhưng nàng không hề nghĩ đến phương diện kia. Còn Triệu Tôn thì khác, hắn là đàn ông, bị nàng quyến rũ gặm cắn như vậy, máu trên người đều tụ xuống dưới, cả người cũng phấn khởi.
“Còn không buông tay, gia sẽ...”
“Thì làm sao? Hừ! Dù sao tiền ta nợ chàng cũng không trả nổi. Một nghìn lượng vàng, dù chàng bán ta cũng không đủ đâu. Ta nghĩ kĩ rồi, chàng muốn làm thế nào thì làm, dù sao cũng phải trả Lan Đần cho ta.” Hạ Sơ Thất thở hồng hộc, chuyển hướng gặm hắn, như con mèo nhỏ tức giận vươn móng vuốt đốt lửa trên người hắn.
Ánh trăng động ngoài cửa sổ, trong phòng ánh nến khẽ lay. Trong hỗn độn, cả phòng đều vang tiếng thở quái dị. Thở gấp, nhẹ nhàng, mắng mỏ, gào thét.
Dưới ánh nến, một lớn một nhỏ quấn lấy nhau, nhưng đâu giống như đang làm chuyện tốt gì đó chứ, mà giống hệt kẻ thù đang đánh nhau. Một muốn kéo, một muốn đẩy, vạt áo lộn xộn, tóc mai tán loạn, mãi cho đến khi Hạ Sơ Thất vô tình chạm vào phần thịt nóng khiến người kinh hãi thì mới chợt tỉnh táo.
Giả bộ nghiêm chỉnh hả! Thì ra cũng là một tên không biết nhịn! Nàng thở hồng hộc ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Thập Cửu còn đang thở dốc hơn nàng, rồi cười gian nhìn hắn, đang chuẩn bị chế nhạo thì không ngờ hắn lại vung tay lên ngay lúc nàng mở miệng, đánh nàng ngất đi.
Ngày hôm sau, tuyết ngừng gió tan, Hạ Sơ Thất tỉnh lại trên giường lớn chạm trổ của Triệu Tôn. Lắc lắc cái đầu còn đau, lại nhìn trần nhà, nàng giật mình. Phản ứng tự nhiên là lật chăn nhìn quần áo trên người may quá, còn nguyên. Trên giường chỉ có mình nàng, nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nhìn xung quanh một vòng mới thấy người đàn ông đang ngủ trên giường La Hán bên cửa sổ. Chăn mỏng đắp lộn xộn trên người hắn, thân hình cao to của hắn ngủ trên chiếc giường La Hán nhỏ hẹp có chút miễn cưỡng. Từ cái nhíu mày là có thể thấy hắn ngủ không được ngon. Nàng vội ho một tiếng, cất cao giọng, “Này, trời sáng rồi!”
Triệu Tôn ngủ không được ngon giấc, trên mặt đều là vẻ bực bội. “Tỉnh rồi?”. Giọng lúc mới dậy của hắn rất êm tai. Khàn khàn, trầm thấp, mang vẻ quyến rũ nam tính. Tại Hạ Sơ Thất như bị phòng, nghĩ đến chuyện tối qua, nàng vội vàng dời ánh nhìn, lười biếng ngáp một cái, tránh đi không khí xấu hổ. “Đúng thế, ngủ ngon lắm!”
Nói đến “ngủ”, nàng bỗng cảm thấy tên này cũng không tệ lắm. Chí ít thì với địa vị Vương gia của hắn mà còn ga lăng nhường giường lớn cho nàng, còn mình lại phải ngủ trên chiếc giường La Hán nhỏ bé. Chỉ dựa vào điểm này thì cũng coi là đàn ông tốt rồi.
cảm thấy vui vẻ, oán hận trong lòng nàng với hắn cũng bớt đi nhiều. “Vậy thì ta về đây, chàng lên giường mà nằm nghỉ một chút.” Triệu Tôn gật đầu “1” một tiếng, nhưng cả người không nhúc nhích, còn lôi chăn đắp lên lưng rồi mới xoa huyệt Thái Dương, nói: “Đi đi, nhưng mà gia sẽ không trả phí xoa bóp hôm nay.”