Tuy nhiên, nếu đó là những tấm thẻ hiếm có, có thể là vô giá, có tiền cũng không mua được, khi hư hỏng thì người ta chỉ còn cách đi sửa chữa. Mấy cái đồ hiếm thì đúng là đáng giá đến từng xu, kể cả khi nó bị hư.
Cảm giác của Khang Huy rất thấp, và vị nghệ nhân kia cũng không dạy hắn cách rèn luyện cảm giác. Tuy những tài liệu chuyên môn có hướng dẫn, và hắn cũng làm theo đó để luyện tập, nhưng đến giờ vẫn chẳng thu được mấy kết quả.
Nó giống như là học bơi trên cạn vậy, chẳng có tác dụng gì.
Ngẫm lại hắn cũng chẳng lấy đó làm buồn. Mấy cái phương pháp lưu truyền ngoài kia cũng toàn hàng chợ.
Đối với một thợ làm thẻ, cách rèn luyện cảm giác của bản thân mình là bí mật quan trọng nhất. Trong cái xã hội cạnh tranh khốc liệt này, có ai mà tốt đến nỗi công khai ra làm gì? Chắc chắn là không rồi!
Có rất nhiều phương pháp rèn luyện cảm giác, và cũng có không ít phương pháp nổi tiếng. Trong Ngũ Quận của Liên Bang Thái Bình, mỗi quận lại có một môn phái chế tạo thẻ nổi tiếng riêng.
Nó giống như là năm trường phái võ thuật nổi tiếng trong truyện tranh vậy đó.
Thực tế thì ở Ngũ Quận, thợ chế tạo thẻ và chiến sĩ thẻ không có sự tách biệt. Trong các môn phái đều vừa có thợ, lại vừa có chiến sĩ.
Như chùa Khổ Tịch ở quận Đại Sơn lấy tâm làm môi giới, vừa khổ luyện vừa rèn luyện tâm tính. Từ đó mới đạt được mục đích nâng cao cảm giác. Nghe thôi đã thấy thâm sâu rồi.
Ngũ Quận lớn có Ngũ Học Phủ nổi tiếng: Học Phủ Minh Châu ở khu Bắc Hải, Học Phủ Vạn Xuân ở khu Thượng Sơn, Học Phủ Tinh Hoa ở khu Đông Hải, chùa Khổ Tịch ở khu Đại Sơn, và Trăng Hàn Châu ở khu Thiên Lĩnh.
Còn có một học phủ lớn ở Thủ Đô, là học viện nổi tiếng nhất trong Lục Học Phủ. Nó giống như là sáu trường đại học danh tiếng nhất trong cả nước vậy đó.
Liên Bang Thái Bình có tổng cộng 5 quận, và 22 khu vực hành chính. Khang Huy ở thành Đông Bình, là một thành phố nhỏ ở phía đông trong một khu vực hành chính.
Có thể tùy ý chuyển nhà ở trong 22 khu vực, còn muốn định cư ở một trong 5 quận lớn thì cũng chẳng hề dễ dàng. Phải có đủ trình độ, cũng như kỹ năng nhất định mới được.
Nó giống như là muốn chuyển từ tỉnh lên thành phố lớn vậy đó, không dễ dàng gì đâu.
Mấy cái điều kiện sống ở Ngũ Quận cũng hơn hẳn ở khu vực hành chính nhiều. Có thể định cư ở đây thì quả thực là mơ ước của rất nhiều người.
Tạm trú, hay tham quan du lịch ở khu đó thì không được tính. Nó giống như là bạn được đi du lịch nước ngoài, nhưng không có nghĩa là bạn được định cư ở đó vậy.
Đại Học Đông Phương không biết đứng thứ mấy trong cả nước, nhưng lại nổi tiếng ở vùng này. Đáng tiếc là Khang Huy lại chẳng có cơ hội nào mà được vào đó học tập. Thật là đáng tiếc.
Hiện tại hắn chỉ đang tự luyện theo những phương pháp hết sức thô sơ, và thiên phú của hắn ở phương diện này cũng không được tốt lắm, cho dù đã kiên trì luyện tập trong suốt hai năm trời, vẫn chẳng thấy tiến bộ gì.
Nó cứ như là đi leo núi mà mãi không lên tới đỉnh vậy.
Khang Huy cũng chẳng nóng vội gì, cứ đều đặn mà luyện tập mỗi ngày. Phương pháp mà hắn đang tập thì chẳng đòi hỏi điều gì đặc biệt.
Hắn cứ thế mà dùng cái mà hắn đã quá quen thuộc: thẻ năng lượng cấp một mà tự tay mình làm ra. Mà giờ đây, những tấm thẻ đó trông đã khác đi khá nhiều.
Trông nó có vẻ trong suốt và óng ánh hơn, mà giống như có một loại liên kết vô hình với hắn. Mà đó là liên kết gì thì hắn lại chẳng tài nào mà diễn tả được.
Nó cứ như là một mối liên kết bí ẩn giữa người thợ và tác phẩm của mình vậy đó.
Quả không uổng công Khang Huy cố gắng. Dù cảm giác của hắn vẫn rất yếu, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng có thể làm được những tấm thẻ ảo ảnh cấp một và hai.
Cứ cho là bước đầu thành công đi.
Kết cấu của thẻ ảo ảnh cấp một thì Khang Huy đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đến nỗi thuộc cả vào trong lòng rồi. Vậy là giờ hắn đã có thể thử làm cho mình một tấm thẻ ảo ảnh đầu tiên.
Thật là hồi hộp.
"Hỏng rồi! Nét này đi sai rồi." Khang Huy lẩm bẩm, mặt mày nhăn nhó như vừa ăn phải quả chanh.
Chiếc thẻ đầu tiên cũng không dùng được. Nó giống như một bức tranh bị vẽ sai nét, nhìn thôi đã thấy chán.
Cái thứ hai cũng thế, cái thứ ba cũng chẳng khác gì! Cứ như là bản sao của cái đầu tiên vậy, không có gì đặc biệt.
Trán của Khang Huy bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cuối cùng thì hắn cũng cảm nhận được cái sự khác biệt giữa làm thẻ ảo ảnh với làm thẻ năng lượng cấp một.
Nó giống như là một người thì đang làm bánh mì, còn một người thì đang làm bánh kem vậy đó, khác nhau hoàn toàn.
Về vật liệu, thì thẻ bài thường gồm hai phần chính: phần lõi và phần mực. Phần lõi là thứ để truyền tải cho phần mực, mà phần mực lại có chức năng vẽ các họa tiết, thành phần thì cực kỳ phức tạp, nên điều chế nó thế nào, là phần mà bất cứ thợ làm thẻ nào cũng phải nắm vững.
Nó giống như là một công thức nấu ăn bí mật vậy, ai mà biết thì đều là cao thủ cả.
Làm thẻ ảo ảnh thì không chỉ có cầm bút và vẽ mà còn là vận dụng cả cảm giác để giúp phần mực và phần lõi kết hợp với nhau. Chỉ mỗi điểm này thôi đã làm khó việc chế tạo đi rất nhiều rồi.
Nó giống như là một trò chơi ghép hình, mà các mảnh ghép lại không vừa nhau vậy đó, thật là khó nhằn.
Hiện tại Khang Huy đã rất khó để giữ vững cái cảm giác. Cảm giác của hắn đã quá kém rồi.
Bây giờ hắn cố quá sức thì chẳng những không làm được mà lại càng khiến cho cơ thể mệt mỏi hơn thôi. Giống như là đang cố gắng nâng một tảng đá quá nặng vậy, chỉ làm cho cơ thể b·ị đ·au thêm mà thôi.
"Đúng là mệt hơn khi làm hai mươi mấy thẻ năng lượng cấp một." Khang Huy vừa lẩm bẩm, vừa xoa xoa cái trán đang nhức nhối của mình.
Khang Huy vô thức gục đầu xuống bàn ngủ, và lần này, hắn ngủ rất sâu. Quá là mệt mỏi!
Cả ngày hôm nay, hắn đã dồn hết sức lực của mình vào cái việc làm thẻ này rồi.
Ngoài cửa sổ, cả một bầu trời đêm đầy sao. Trời bắt đầu trở lạnh, mấy ngôi sao giữa đêm đông lại càng khiến cho người khác thấy cô đơn, và nó lại tản ra thứ ánh sáng xanh trong trẻo nhưng lại rất lạnh lùng.
Nó giống như là những ngọn đèn nhỏ trong một đêm đông lạnh giá vậy, vừa đẹp lại vừa cô đơn.
Và những tia sáng đó lại chiếu thẳng vào chỗ mà Khang Huy đang ngủ.
Tấm thẻ bí ẩn an tĩnh nằm im ở một góc bàn. Cũng là lúc, nó nằm trọn trong ánh sao đêm.
Nó như là đang được tắm mình trong thứ ánh sáng huyền ảo của vũ trụ vậy.
Căn phòng vô cùng im lặng. Chỉ có tiếng ngáy đều đều của Khang Huy.
Âm thanh duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch này.
Rồi, những đường nét màu bạc mỏng manh như tơ trên bề mặt thẻ đột ngột phát sáng. Và cả tấm thẻ màu đen, lại càng thêm phần thâm thúy.
Nó cứ như là một viên ngọc quý đang tỏa sáng trong đêm tối vậy.
Dần dần, những nét bạc bắt đầu nhạt đi, mờ đến mức gần như không thể nhìn thấy, mà những đường bạc mỏng như tơ như trên bề mặt lại bắt đầu thay đổi hình dạng.
Những giao điểm của các đường bạc vẫn không thay đổi. Mà vẫn phát ra ánh sáng.
Cứ như là những vì sao đang di chuyển trên bầu trời đêm vậy.