Nhặt Được Cái Thẻ Bài Ở Bãi Rác, Nhân Sinh Từng Bước Lên Đỉnh Phong

Chương 10: Phòng Thí Nghiệm Của Nhà Khoa Học Và Chiếc Thẻ Vô Giá Trị



Chương 10 : Phòng Thí Nghiệm Của Nhà Khoa Học Và Chiếc Thẻ Vô Giá Trị

Trong phòng chế tạo của Cố Tử Long có đủ mọi loại thiết bị, trông nó giống như một phòng thí nghiệm của một nhà khoa học điên.

Dù môn chế tạo thẻ bài vô cùng cao siêu, người học cũng rất nhiều. Trong giới nghệ nhân chế tạo thẻ có sự phân hóa rất lớn, giàu nghèo chênh lệch.

Nghệ nhân cấp thấp thường khó mà kiếm được tiền, cuộc sống chật vật như những chú chuột lang thang trong đêm tối. Còn đến cấp trung, thì cuộc sống đã có chút thoải mái hơn, giống như những chú mèo đã có nhà ấm.

Đến khi lên hàng bậc thầy, thì sự hấp dẫn lại tăng cao lên, trở thành khách quý ở khắp nơi, như những con công khoe sắc.

Nghệ nhân cấp thấp thì chỉ làm được thẻ cấp một, cấp hai. Mà thẻ cấp một và hai hiện tại lại được sản xuất theo dây chuyền rồi, giống như những chiếc bánh mì được làm hàng loạt.

Đây là lý do vì sao nghệ nhân cấp thấp thường khó sống. Từ cấp ba trở lên thì chỉ có những người có tay nghề làm được, như những nghệ nhân thủ công lành nghề.

Đây là lý do vì sao nghệ nhân cấp trung và cấp cao luôn hấp dẫn như vậy.

Đại Học Đông Phương đưa ra rất nhiều đãi ngộ hậu hĩnh chỉ để tuyển những người có kinh nghiệm làm giáo viên. Có như vậy thì không chỉ được lương cao, mà còn được trả hết mọi chi phí để phục vụ việc nghiên cứu, như được nuôi bằng cơm vàng gạo ngọc.

Cố Tử Long cũng có một phòng làm thẻ riêng với các trang thiết bị được nhà trường chi trả hoàn toàn, đúng là cuộc sống thiên đường.

Hiện tại, ông đang dùng máy phân tích thẻ bài, một loại thiết bị chuyên dụng cực kỳ mạnh, chỉ có nghệ nhân chế tạo thẻ bài mới mua và dùng nó.

Công năng của nó rất mạnh, nó có thể phân tích cả chất liệu thẻ, cấu trúc, cả thời gian sản xuất... tất nhiên là giá của nó cũng đắt đến muốn ói ra máu, như một chiếc xe hơi hạng sang.

“Quả nhiên là một cấu trúc mới!”

Vừa nhìn báo cáo phân tích, Cố Tử Long lâm vào trầm tư, như một triết gia đang suy ngẫm về nhân sinh, không để ý gì đến sự ngạc nhiên của Tống Đình Uy.

Kiến thức của ông cao hơn Tống Đình Uy rất nhiều, giống như một con đại bàng so với một chú chim sẻ. Nên ông cũng biết ngoài cấu trúc tiêu chuẩn ra, thì thẻ năng lượng cấp một cũng còn nhiều kiểu kết cấu khác nữa, như một cuốn sách dày cộp chứa đựng tri thức của nhân loại.

Báo cáo phân tích rất rõ ràng, chi tiết như một bài luận văn khoa học. Vật liệu dùng để làm tấm thẻ này cũng chẳng có gì khác so với những tiêu chuẩn hiện hành, như những nguyên liệu làm bánh mì thông thường.

Mặc dù có kiểu vẽ khác, nhưng hiệu quả của thẻ thì cũng ngang nhau, cũng chẳng có gì đặc biệt, như một chiếc bánh mì có hình dạng khác nhau nhưng vị thì vẫn vậy.

"Chẳng có giá trị gì hết!"

Cố Tử Long lắc đầu, hơi bực mình, như một vị vua vừa khám phá ra một kho báu rỗng. Đúng là mất công vô ích.

Đường đường một bậc thầy chế tạo thẻ mà lại phải tốn thời gian với cái thẻ tầm thường như thế này sao? Ông cũng không quan tâm nhiều đến ưu điểm của cái thẻ này.

Đối với ông thì cái chính là tính năng, chứ có ai để ý đến giá cả bao giờ. Ông coi trọng đẳng cấp, chất lượng hơn là giá cả.

Với một nghệ nhân chuyên nghiệp mà hao tổn tâm sức để giảm chi phí sản xuất thẻ năng lượng cấp một, đúng là một chuyện kỳ quái! Như một người giàu có lại đi nhặt rác.

Trong mắt ông, mà giảm giá thẻ năng lượng cấp một thì quả thật là rất... kỳ cục. Như một người thích ăn thịt bò lại đi ăn rau muống luộc.

Ông tiện tay vứt cái thẻ đó sang một bên, như vứt một món đồ chơi cũ. Cũng chẳng muốn phí thời gian nữa.

Thời gian của một bậc thầy chế tạo thẻ vô cùng quý báu! Như vàng ròng.



Tống Đình Uy cũng nghĩ như thế. Cậu cũng chẳng thể nghĩ được rằng ưu điểm của thẻ này là nằm ở giá thành sản xuất.

Nhà của hắn cũng khá giả, tiền cũng chỉ coi là một thứ đồ trang sức, vô nghĩa như lá cây mùa thu. Có ai lại đi làm ra những thẻ năng lượng có giá vài ba đồng Liên Minh thế này chứ.

Thực tế là hắn cũng chẳng dùng thẻ nào thấp hơn cấp ba cả.

Tuy nhiên, vì trong số 3 cái túi chỉ có mỗi cái thẻ này còn nguyên vẹn, nên Tống Đình Uy vốn đã bị đống thẻ rác kia t·ra t·ấn nên cũng có thiện cảm với cái thẻ trên tay hơn, như một người vừa đi trên sa mạc khô cằn lại tìm thấy một ốc đảo xanh mát.

Cậu cũng muốn giúp cái người đã làm ra nó có cơ hội được thăng cấp. Nhưng tìm hết cả ngày mà cũng chẳng thấy bóng dáng chủ nhân của cái thẻ này, như mò kim đáy biển.

Chuyện đó cũng tạm phải gác lại thôi, như một món nợ khó đòi.

Cuộc sống của Khang Huy thì chẳng hề có chút gì là thay đổi, như một dòng sông lặng lẽ trôi. Mỗi ngày hắn vẫn cặm cụi làm thẻ năng lượng cấp một như thường, như một chú ong cần mẫn đi lấy mật.

Bất quá nhờ những kiến thức mà hắn thu được ở trung tâm đào tạo, thì việc học của hắn cũng đã tiến bộ hơn trước, như một cây non được tưới tắm.

Điều này thể hiện rõ nhất qua từng đường nét thẻ năng lượng của hắn. Giờ bút pháp của hắn đã tự nhiên, mềm mại hơn, như một nghệ sĩ đang thả hồn vào tác phẩm.

Qua áng chừng thì điều này cũng giúp thẻ tăng thêm khoảng 3% năng lượng so với trước, như một món quà nhỏ dành cho bản thân.

Tuy là thẻ cấp một mà lại được có thêm 3% năng lượng? Không ai thèm đoái hoài đâu... Như một giọt mưa giữa trời nắng hạn.

Có đôi khi, Khang Huy nghĩ về tấm thẻ phức tạp như bầu trời đêm trong ngăn kéo, như một bí ẩn mà hắn chưa thể giải đáp.

Nhưng hễ cứ nghĩ đến tấm thẻ năng lượng cấp ba có giá 15.000 đồng, là y như rằng hắn lại nản lòng ngay, như vừa bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.

Mỗi ngày hắn đều dành thời gian mân mê, ngắm nghía cái thẻ bí ẩn, như một người đang ngắm nhìn một món đồ cổ quý giá. Giờ thì, hắn tiện tay đặt nó lên mặt bàn, như một chiếc lá rơi xuống đất.

Mặc dù lòng tràn ngập hiếu kỳ với cái thẻ đêm đen lấp lánh này, nhưng Khang Huy vẫn quyết tâm nhịn, như một người đang cố gắng kiềm chế cơn nghiện.

Và quyết định của hắn đã được suy đi tính lại rất nhiều, như một ván cờ cân não. Ngoài cái thẻ năng lượng cấp ba đắt đỏ đó ra thì một phần lý do nữa nằm ở chính bản thân hắn.

Kiến thức cơ bản của Khang Huy còn quá kém, tệ đến nỗi chẳng bằng một nghệ nhân chế tạo thẻ cấp thấp, như một đứa trẻ mới chập chững biết đi.

Nếu cứ đâm đầu vào cái thẻ đó bây giờ thì không khác gì cản trở sự phát triển của bản thân, như một người mới tập đi đã đòi chạy.

Nền móng không vững chắc, thì càng tiến càng thêm khó, lại còn mau mệt, như một tòa nhà không có móng sẽ sụp đổ.

Mấy cái đạo lý to tát hắn không hiểu, nhưng những cái này hắn hiểu rất rõ, vì đây là kinh nghiệm mà hắn rút ra từ chính cuộc sống lang thang của mình, như một cuốn sách được viết bằng mồ hôi và nước mắt.

Những ngày này Khang Huy chìm đắm trong những sự tiến bộ rõ rệt, như một con thuyền đang vượt sóng lớn.

Nhiều năm nay, hắn chưa từng bỏ bê việc tự học, như một học sinh chăm chỉ. Mặc dù có những nút thắt khiến hắn chững lại, nhưng bây giờ nó lại dễ dàng mở ra hơn, như những ổ khóa cũ bị gỉ sét.

Hơn thế, nó mang đến cảm giác thật là sung sướng! Như một người vừa leo l·ên đ·ỉnh núi cao.



Chuong 11 : Khi Nhà Leo Núi Bắt Đầu Hành Trình Ảo Ảnh

Khang Huy đã bắt đầu suy nghĩ tới việc chế tạo thẻ ảo ảnh cấp một, như một nhà leo núi đang chuẩn bị cho một hành trình mới.

Thẻ ảo ảnh là một trong những niềm tự hào của Liên Bang, như một viên ngọc quý. Lê Trọng Hưng, người sáng lập ra lý thuyết thẻ bài, lại là người giỏi nhất về loại thẻ này, như một vị vua của các loại thẻ.

Giai đoạn sơ cấp của thẻ ảo ảnh thì dùng để tạo ra ảo ảnh, như những bức tranh ba chiều. Cao hơn nữa là những nghĩ vật, như những công trình kiến trúc vĩ đại.

Thẻ ảo ảnh cấp thấp không có nhiều tác dụng, chúng chỉ tạo ra một vài hình ảnh. Dù nhìn giống thật, nhưng vẫn là một hình ảnh mà thôi, chẳng gây ra chút sát thương nào cả, như một món đồ chơi vô hại. Người nào có chút kinh nghiệm nhìn là biết ngay, như một ảo thuật gia chuyên nghiệp.

Thẻ ảo ảnh cao cấp lại có sức mạnh rất đáng sợ, như một v·ũ k·hí hủy diệt. Nó có thể kích thích năng lượng từ thẻ năng lượng, rồi thông qua những sắp xếp đặc biệt để tạo thành vật chất thật, như một phép màu diệu kỳ.

Như là những v·ũ k·hí tân tiến chuyên dùng cho chiến sĩ thẻ bài, như một bộ giáp sắt. Những thẻ ảo ảnh như thế thì người ta hay gọi là thẻ kỹ năng ảo ảnh.

Thông thường khi nói đến thẻ ảo ảnh, thì đa phần mọi người thường nhắc đến thẻ ảo ảnh cấp thấp, như những câu chuyện cổ tích dành cho trẻ con.

"Chế tạo thẻ ảo ảnh à? Khác một trời một vực so với thẻ năng lượng đó nha!"

"Thẻ năng lượng ấy hả, cứ nắm vững cấu trúc với kỹ thuật là xong ngay. Chuyện nhỏ như con thỏ. Nhưng mà thẻ ảo ảnh thì không."

Nó đòi hỏi người thợ phải có một thứ cảm giác đặc biệt, mà cái cảm giác đó... nó là cái gì mới được chứ! Đó chính là khả năng kết nối của người thợ với năng lượng bên trong tấm thẻ.

Nghe thôi đã thấy đau đầu rồi.

Năng lượng, vật tính... mấy cái này thì một người thợ làm thẻ bài bắt buộc phải nằm lòng. Nó như là bảng cửu chương của học sinh tiểu học vậy, không thuộc thì sao mà làm ăn được.

Người ta có thể nâng cao cái thứ cảm giác khó tả đó bằng mấy cách thức đặc biệt. Mà nó cũng là một trong những môn học bắt buộc đối với mỗi một người thợ làm thẻ.

Nó quan trọng chẳng khác nào môn Toán đối với học sinh vậy.

Trong kỳ thi dành cho thợ chế tạo thẻ, cái thứ cảm giác này cũng là một trong những tiêu chí quan trọng, và dĩ nhiên là nó cũng được chia thành nhiều cấp độ khác nhau. Thật là phức tạp.

Tất nhiên, không chỉ có thợ làm thẻ mới cần đến cảm giác, mà mấy cái ngành nghề khác như chiến sĩ thẻ bài, hay những người chuyên dùng thẻ bài cũng có những yêu cầu tương tự. Cảm giác đúng là thứ quan trọng trong cái thế giới này mà.

Thực tế thì, vào cái thời mà hệ thống thẻ bài mới phát triển, cái thời của ông tổ Lê Trọng Hưng ấy, làm gì có cái nghề chiến sĩ thẻ bài nào. Thời đó, người chế tạo thẻ cũng chính là người am hiểu thẻ bài nhất.

Họ vừa chế tạo được thẻ, lại vừa thuần thục trong việc sử dụng nó. Cho nên lúc ấy số người làm thợ chế tạo thẻ rất nhiều, vừa chế thẻ mà lại kiêm luôn cả luyện thẻ. Đúng là một công đôi việc, thật là tiện lợi.

Rồi đến 300 năm trước, cái thời của ông Huỳnh Vinh. Trải qua hơn 200 năm, số lượng thợ làm thẻ cũng nhiều lên đáng kể.

Mà những tấm thẻ bài cũng đến được tay những người không phải thợ làm thẻ. Hệ thống thẻ bài trở nên phức tạp hơn rất nhiều, và cái lượng kiến thức mà một người thợ làm thẻ phải học so với thời của ông Lê Trọng Hưng cũng tăng lên gấp bội.

Đúng là thời thế thay đổi, ai cũng phải cố gắng để bắt kịp.

Dần dà những người này tập trung hết thời gian của mình để nghiên cứu, học hỏi. Và kể từ đó, một ngành nghề mới ra đời: chiến sĩ thẻ bài.

Bọn họ là những người sử dụng thẻ bài chuyên nghiệp. Vì dồn hết tâm sức của mình vào làm sao để phát huy hết sức mạnh của thẻ.

Bọn họ am hiểu việc sử dụng thẻ bài hơn thợ làm thẻ nhiều. Đúng là mỗi người một thế mạnh mà.



Sức người có hạn. Mà vừa phải chế thẻ, vừa phải dùng thẻ thì thường sẽ không giỏi bằng những người khác.

Theo thời gian, khoảng cách của hai ngành nghề này ngày càng khác biệt. Nó cứ như là một người chuyên toán, còn một người chuyên văn vậy đó, đâu ai giỏi toàn diện được.

Bất quá, vẫn có những trường hợp ngoại lệ. Chẳng hạn như ông Huỳnh Vinh.

Ông là một thiên tài, vừa giỏi chế tạo thẻ, vừa là một trong những chiến sĩ thẻ bài lợi hại nhất thời đó. Ông cũng là người cuối cùng trong lịch sử được ghi nhận với danh hiệu vừa là thợ làm thẻ, vừa là chiến sĩ thẻ.

Một con người toàn năng, đúng là không ai sánh bằng.

Ngày nay, cách mà thợ làm thẻ rèn luyện cảm giác khác biệt khá nhiều so với các chiến sĩ thẻ. Thợ làm thẻ thì quan tâm nhiều đến cảm giác đối với năng lượng.

Còn những chiến sĩ thẻ bài thì chú trọng hơn vào việc khống chế cái năng lượng đó. Nó cứ như là một người thì thích sờ vào lửa, còn một người thì thích điều khiển lửa vậy đó.

Có rất nhiều phương pháp để rèn luyện cảm giác, nhưng nó lại có một điểm chung. Đó là phải cần môi giới.

Tùy loại môi giới mà sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến những đặc tính khác nhau của cảm giác. Mà cái đặc tính cảm giác này lại tác động đến loại thẻ mà người thợ tạo ra.

Nghe thật là phức tạp, cảm giác giống như đi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn vậy.

Và tác dụng của tấm thẻ cũng phụ thuộc vào đó, ảnh hưởng đến những người sử dụng thẻ sau này. Vì vậy, có rất nhiều nơi mà những người thợ và chiến sĩ thẻ thường song hành cùng nhau.

Nó giống như là một đôi bạn thân, cứ dính nhau như sam vậy đó.

Những chiến sĩ sử dụng thẻ của giáo phái, cũng là để rèn luyện chung một loại cảm giác. Mà như vậy, họ sẽ phát huy hết được tác dụng của tấm thẻ.

Chẳng hạn như ở chùa Khổ Tịch, họ chế tạo ra những tấm thẻ tâm. Những ai không phải người ở đó, thì rất khó có thể dùng được, mà cho dù có dùng được cũng không thể phát huy hết sức mạnh của thẻ bài đó.

Nó giống như là một loại mật mã bí mật, chỉ người trong nhà mới biết được.

Số người làm chiến sĩ thẻ còn nhiều hơn cả người làm thợ chế tạo thẻ. Dù những người thợ làm thẻ được kính nể và xem trọng hơn nhiều.

Dù sao thì người chế tạo ra đồ vẫn được coi trọng hơn là người dùng đồ mà.

Nhưng điều kiện để làm một người thợ lại khá là khó, phải có cấp bậc ít nhất là bậc thầy trở lên. Mà chiến sĩ thẻ thì dễ thích nghi hơn nhiều, có thể làm người bảo vệ tư nhân, thám hiểm, hoặc là lính đánh thuê...

Thật là một nghề nghiệp linh hoạt.

Mà các chiến sĩ thẻ dùng thẻ nước có thể dễ dàng hoạt động ở dưới nước. Đây lại là lựa chọn hoàn hảo nhất khi cần thăm dò biển sâu.

Những chiến sĩ thẻ này đúng là người cá thời hiện đại.

Và chiến sĩ thẻ nào mà giỏi dùng các thẻ dò xét thì không chỉ là những nhân viên an ninh cần thiết mà họ còn là người cần thiết cho các đội thám hiểm. Đúng là một vị trí không thể thiếu.

Thẻ bài có vô số chủng loại, mà chiến sĩ thẻ thì lại muôn hình muôn vẻ.

Thợ chế tạo thẻ là người tạo ra thẻ, nhưng cũng chính là người đảm nhiệm công việc sửa chữa thẻ. Nhưng thường thì, ít có thẻ bài nào cần phải sửa chữa.

Bởi vì trong quá trình sửa chữa, rất dễ làm giảm tính năng của thẻ, hơn nữa lại tốn kém rất nhiều chi phí. Nó giống như việc cố gắng sửa một chiếc xe cũ, nó chẳng những không tốt hơn mà còn có thể tệ hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.