Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 150: Võ Thần Lệnh



Chương 149: Võ Thần Lệnh

Ngươi không cho ta nói liền đã xen vào. Bây giờ lại hỏi ta vì sao không trả lời?

Thi đạo tiền bối lâm vào trầm mặc. Hắn vốn dĩ mới vừa tỉnh lại, ý thức suy yếu lại còn vô cùng mơ hồ.

Nguyễn Long Duy ở phía đối diện, lông mày hơi cau lên, đôi chân trần được tích tụ chân khí đang chầm chậm lùi lại.

Cảm giác được hắn muốn rời khỏi, Thi đạo tiền bối vội vàng cất tiếng. Giọng nói vẫn mang theo suy yếu như trước.

"Tiểu hữu... ngươi chờ bản quân một chút, ta vừa mới tỉnh lại... cần phải tốn chút thời gian."

Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu, vẻ mặt hiện ra một vệt biểu cảm, tựa như muốn nói "Quả là thế".

Người này muốn câu giờ! Không thể mắc câu!

Khí lực được vận chuyển, toàn lực phát động công kích một lần nữa.

Thi đạo tiền bối quá sợ hãi, trong cơn hoảng loạn vội vàng phun ra ba chữ:

"Võ Thần Tự."

Sau đó, linh lực ngưng tụ thành hai chữ lớn, kèm theo rất nhiều văn tự nhỏ khác bắt đầu hiện ra giữa không trung.

Hai chữ to lớn vô cùng hiện ra giữa không trung, mang theo khí tức bá đạo, cường ngạnh.

Khí tức này Nguyễn Long Duy biết rõ. Không, phải dùng từ quen thuộc thì đúng hơn.

Chân khí trong người hắn tự động rời khỏi cơ thể, tiến nhập vào những văn tự kia, trợ giúp cho nó thêm ngưng thực, rõ ràng.

Mà ý nghĩa của những chữ này. Hắn đương nhiên biết rõ. Đó là ngôn ngữ của tu sĩ cổ đại mà hắn học được lúc lĩnh ngộ truyền thừa trận pháp, cũng là ngôn ngữ hắn đang dùng để giao tiếp cùng vị này.

Thông qua Dương Quang Minh Ngộ, ngoài nhận biết được mặt chữ, hắn cũng học được cách phát âm, cách nói chuyện của tu sĩ viễn cổ. Nhờ thế mới có thể hiểu được câu nói trước đó.

Trong mắt của hắn hiện tại, hiện ra hai chữ "Võ Thần".

Đọc xong mấy dòng bên dưới, Nguyễn Long Duy chợt ngây người.

Trong tâm thần không tự chủ được mà có cảm giác muốn quỳ bái.



Hắn cố gắng giữ vững tinh thần, đứng thẳng hai chân.

Chân không hạ, nhưng cơ thể hắn tự hành dừng lại mọi thuật pháp vốn đang chuẩn bị tung ra. Trong đầu cũng hiện ra một giọng nói hùng hồn, đọc lên những lời văn kia.

"Võ Thần bố cáo.

Yêu tộc xâm lấn, g·iết hại muôn dân, diệt trừ bách giáo.

Họa này quá lớn, không thể không trừ.

Hễ là nhân tộc, gặp Lệnh liền phải tuân.

Tòng quân diệt ngoại, trái Lệnh không tha."

Khúc xương ngón tay tiếp tục phát ra âm thanh, giọng nói đã khó có thể nghe rõ ràng.

"Tiểu hữu ngươi bình tĩnh... lại một chút. Như ngươi thấy... ta mang theo ... Võ Thần Lệnh, không phải là... kẻ địch..."

Lời này nói xong, chữ viết trên không trung cũng chậm rãi tiêu tán.

Nguyễn Long Duy trở về bình thường, trong lòng có càng thêm nhiều nghi hoặc.

Võ Thần Lệnh? Liên quan đến Võ Thần Điện?

Yêu tộc xâm lấn? Đã qua bao lâu rồi? Ta đọc qua ghi chép của Sơn Trang không thấy luôn.

Còn nữa, giọng nói kia là gì? Còn có thể mê hoặc ý chí của ta?

Đè xuống suy nghĩ rất nhanh, hắn cúi đầu hành lễ, chân thành tạ lỗi. Bên trong giọng nói không hề giống với người vừa trước đó muốn diệt trừ đối phương.

"Vãn bối trước đó mạo phạm, mong tiền bối tha thứ. Xin cho phép vãn bối nói thẳng, ta và ngài tu vi khác biệt, cũng không thể dễ dàng tin ngài. Nếu có chuyện, mời tiền bối truyền đạt ở xa, ta sẽ lắng nghe."

Trước đó, hắn không cảm giác được khí tức trên người khúc xương tay. Thế nhưng hiện tại đã có thể cảm nhận được khí tức, vô cùng yếu ớt, hắn tùy tiện t·ấn c·ông cũng có thể hạ đối phương.

Hẳn trước đó tiền bối vẫn có thể ẩn giấu được điều này. Nhưng sau khi hiện ra Võ Thần Lệnh kia đã không còn đủ sức lực.

Nguyễn Long Duy bày tỏ một chút thành ý, đưa chân khí đến hỗ trợ tiền bối nói chuyện, khuếch đại âm thanh.



Đối phương hiểu rõ dụng ý, cũng không ngăn cản.

Thi đạo tiền bối dễ dàng làm quen được với cách mượn dùng chân khí tạo ra âm thanh nói chuyện. Hắn giải thích:

"Ngươi có thể yên tâm. Lão phu vốn chỉ là chút tàn hồn còn sót lại mà thôi, mượn nhờ đoạn xương này để lay lắt qua ngày. Hiện tại đã hiện thân, không qua bao lâu cũng sẽ c·hết đi." "

Nguyễn Long Duy thở phào nhẹ nhõm

Đối diện truyền ra nghi vấn:

"Nhân Yêu đại chiến đã qua bao lâu rồi tiểu hữu?"

Nguyễn Long Duy trả lời:

"Tiền bối, thời đại của ta hiện đại không có ghi chép này. Ít nhất là tông môn của ta quá kém nên không có ghi chép qua. Nhưng hẳn phải qua rất lâu rồi."

Giọng nói kia càng thêm đăm chiêu, cảm thán nói:

"Tốt, rất lâu là tốt. Thế chúng ta đã chiếm được Yêu thú đại lục sao?"

Nguyễn Long Duy suy nghĩ chút mới trả lời:

"Không chiếm được. Nhân tộc và Yêu tộc sống ở hai nơi khác biệt. Ừm, có thể là hai lục địa khác biệt. Dù sao ta chưa từng nghe nói qua Yêu thú lục địa trước khi đến."

Đối phương nghe lời này, liền nghi ngờ:

"Tiểu hữu, ta không hiểu ý ngươi."

Nguyễn Long Duy tiếp tục trả lời:

"Ý của vãn bối chính là nơi này không tiếp xúc với nơi mà Nhân tộc đang ở. Hai đại tộc Nhân-Yêu hiện tại cũng không biết đến nhau. Vãn bối chỉ vô tình đến đây mà thôi. Thân bất do kỷ, cũng không biết quá nhiều để giải đáp tiền bối."

Thi đạo tiền bối cũng không đặt nặng vấn đề này, ngược lại tò mò với tình cảnh của Nguyễn Long Duy.

"Ừm, vậy cũng không cần. Chiến tranh hẳn đã qua đi rất lâu, Nhân tộc hẳn lại bước vào thời kỳ thịnh vượng. Như vậy đã đủ.

Thôi thì nói một chút về ngươi đi. Ngươi làm cách nào có thể đi lạc đến đây?"



Nguyễn Long Duy cảm thấy vị tiền bối này quả thật yếu hơn chính mình rất nhiều, vì vậy cũng giảm lại đề phòng.

Hắn kể ra toàn bộ quá trình đã trải qua, cũng thêm một chút mắm muối trong lời kể, để tăng thêm thực lực của mình trong nhận thức của đối phương.

Thi đạo tiền bối nghe xong, trầm tư rất lâu:

"Quả nhiên thiên kiêu đời nào cũng có. Ngay cả ở thời bình cũng xuất hiện người tài."

"Tu vi ta khi trước cũng chỉ đến Nguyên Anh kỳ, không thể lí giải cho ngươi hết toàn bộ mọi thứ. Thế nhưng cũng có thể thử nói ra suy đoán."

"Theo như ngươi nói, ngươi gặp phải Thiên Phạt đại trận. Trận này không phải hiếm gặp nhưng thường không được dùng để giăng bẫy mà để ngăn cản đối phương, cưỡng bách chúng ngừng lại sát nghiệp.

Ưu điểm tuy mạnh, có thể thỉnh đến Thiên Phạt nhưng nhược điểm cũng không ít."

"Đầu tiên, muốn dựng lên đại trận này cần tiêu phí không ít tài nguyên, so sánh với tu vi của ngươi khi đó là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng tính như một mớ lớn tài nguyên.

Thứ hai, đại trận này rất dễ bị phát hiện. Nó yêu cầu ngươi tích đủ nghiệp lực mới có thể phát huy. Mà mỗi lần tích tụ nghiệp lực đều sẽ làm cho lôi vân tụ lại. Để ý kỹ liền nhận ra. Chỉ cần ngươi chưa tích đủ nghiệp lực, Thiên Phạt sẽ không hạ xuống.

Chính vì vậy nên đây mới xem như trận pháp ngăn cản sát nghiệp."

Nguyễn Long Duy nghe xong, liền ngây ngốc.

Lần đó hắn đúng thật phạm phải sát nghiệp. Giết, không đúng, là đưa tiễn một lúc hơn 5000 bách tín.

Nhưng mà cũng do bọn họ tụ lại một chỗ, ta cũng chỉ muốn giúp đưa tiễn nhanh gọn, không phải chịu đau đớn mà thôi...

Thi đạo tiền bối tiếp tục nói:

"Có điều, ngươi có thể lấy tu vi Trúc cơ sơ kỳ chống chịu Thiên Phạt cũng làm ta bất ngờ.

Thiên địa bất nhân. Thiên Phạt thường chỉ tính theo tu vi chính. Dù cho ngươi là sơ kỳ hay viên mãn, uy lực đều sẽ quy về viên mãn."

Nguyễn Long Duy: "..."

Thảo nào lần đột kiếp vừa rồi dễ dàng hơn nhiều. Là do tu vi được xét duyệt ở mức Luyện khí kỳ...

"Nhưng theo lời ngươi nói, thời đại của chúng ta đã cách qua mấy vạn năm, như vậy việc Thiên Phạt đại trận còn được lưu truyền hẳn rất hiếm gặp. Muốn dùng loại đại trận này để vây g·iết Trúc Cơ sơ kỳ có thể xem như đại thủ bút, chi tiêu không nhỏ."

Âm thanh tạm dừng lại, sau đó tiếp tục hỏi:

"Vậy, ngươi rốt cuộc đắc tội với người nào, khiến hắn phải làm đến loại tình trạng như vậy?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.