Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 149: Tiền bối, ta hỏi ngài



Chương 148: Tiền bối, ta hỏi ngài

Nhờ có trợ giúp từ Dương Quang Minh Ngộ, trong đầu của Nguyễn Long Duy dần giải đáp ý nghĩa từng loại truyền thừa trận pháp lại kèm lí giải cặn kẽ.

Hắn rà soát cẩn thận, bỏ qua từng loại truyền thừa không cần thiết, cố gắng tìm đến loại trận pháp có thể làm tan biến công kích.

Ở bên ngoài, Tiểu Huyền đang nhìn đến Nguyên Châu. Nàng lo lắng cho nó, sợ nó không hại hao tổn mà cố sức, dùng hỏng luôn viên châu mất thôi.

"Ngươi còn trụ được bao lâu vậy nhỏ? Cũng không nên quá cố gắng. Không được thì chúng ta từ từ tìm cách. Kẻ này cũng không phải hạng đơn giản đâu, đừng đánh giá thấp hắn. Nghỉ ngơi một chút."

"A. Ngươi nói thần thông này bây giờ chỉ dùng được một lần, dùng xong liền không thể dùng được nữa. Hóa ra ngươi đang cố gắng duy trì nó? Cũng đừng quá cố nha, không đủ tu vi liền thôi. Để cho tiên sinh tự ngộ cũng được." Tiểu Huyền ở bên cạnh, cẩn thận nhắc nhở Nguyên Châu, đồng thời chủ động truyền thêm Linh lực vào cho nó.

Lúc này, Tiểu Huyền không để ý đến khuôn mặt của Nguyễn Long Duy xuất hiện dị dạng. Khóe miệng của hắn vươn lên, lộ ra một vầng bán nguyệt.

"Cuối cùng cũng tìm thấy. May mắn thật."

Quy Huệ Vương không có lừa hắn. Truyền thừa này quả thật bất phàm. Ngoại trừ trận pháp của tu sĩ cổ đại cũng có ở bên trong ra, còn có vô số loại trận pháp cổ đại khác.

Bởi vì không biết tên, hắn đặt truyền thừa trận pháp này là Vô Danh Viễn Cổ trận quyển. Ừm, lại là một cái tên dài khó nhớ. Về sau chắc hẳn sẽ lại đổi qua không biết bao lần.

Nguyễn Long Duy chú ý thông tin của trận pháp trước mắt, vui vẻ tự nói.

"Tản Linh Trận."

Trận này là một dạng trận pháp chung, có thể xem như công thức mẫu, từ nó có diễn hóa ra rất nhiều loại trận khác, được ghi là Tản Linh trận.

Dựa theo hướng suy đoán này, đối phương hẳn tu luyện thi đạo, lại so sánh cùng với bố trí của hòn đảo bay kia, sau vài lần tìm kiếm liền có được kết quả.

Cầm Tội Tản Linh Trận.

Một loại trận pháp chuyên dùng để cấm chế tù nhân, cũng phong ấn khả năng điều khiển Linh lực của tù nhân, khiến cho đối phương không có cách thoát khỏi nhà tù này. Chỉ có tu sĩ tu luyện thi đạo mới có thể dùng loại trận pháp này.

Nói đến đây, hẳn người lập trận là bộ xương kia. Còn người bị cầm tù, là Giao Long Yêu Vương.

Giao Long bị vây khốn đến c·hết bên trong đây bởi một tu sĩ nhân tộc. Mà đạo lữ của nó lại c·hết ở không xa, bên cạnh cũng có xác của hai vị tu sĩ nha tộc.



Trong đầu hắn tưởng tượng ra khung cảnh khi ấy. Giao Long cùng Minh Hồ bị ba vị tu sĩ này tập kích. Giao Long cùng vị thi đạo tu sĩ kia bị trọng thương nghiêm trọng nên không còn sức chiến đấu. Sau đó, vị tu sĩ thi đạo lại cố dùng chút sức cuối cùng của mình tạo ra Cầm Tội Tản Linh Trận này, lấy chính mình làm hạch tâm của trận pháp, giam cầm lấy Giao Long.

Giao Long bị giam cầm, không có cách cứu viện đạo lữ. Còn Minh Hồ bởi vì đạo lữ của mình, quyết định đồng quy vu tận, hi vọng đạo lữ của nàng có thể thoát khốn nhưng cuối cùng nàng nhận ra cố gắng là vô ích. Giao Long bị nhốt lại, không thể thoát ra ngoài.

Số phận tàn nhẫn, Minh Hồ mất đi, mà Giao Long cũng bị giam cầm đến c·hết. Mãi đến khi Yêu Vương Nguyên Châu rời khỏi t·hi t·hể Minh Hồ, bắt đầu được thiên địa linh khí ôn dưỡng qua năm tháng dài dằng dặc. Sau cùng nó rốt cuộc cũng sinh ra linh trí, lại có được ký ức, biết được tiếc nuối của Minh Hồ, nó bắt đầu tìm cách để giải bỏ tiếc nuối này.

Tìm kiếm được kết quả, hắn mở mắt ra, thoát khỏi trạng thái vong ngã. Hai mắt hắn sáng ngời, biểu cảm không hề giấu giếm vẻ chân thành nói với viên châu:

"Ngươi không gạt ta. Đã thế, ta cũng không phụ kì vọng tìm ra được loại trận pháp kia rồi. Hi vọng có thể nhờ đó phá giải được."

Lúc lâu sau, tại tòa đảo bay kia.

Nguyễn Long Duy đưa thần thức quét quanh, tìm kiếm điểm mù của trận pháp để chui vào, từ đó phá được trận nhãn.

"Tìm được."

Hắn cẩn thận đáp xuống một bên tòa đảo, lẻn vào bên một cái cây lớn.

Nguyễn Long Duy đưa tay kết ấn, linh lực theo đó được tạo thành một loại ấn ký kỳ lạ.

Ấn hiện một chữ "Tán". Tay hắn vung lên, chưởng thẳng về thân cây.

Ấn ký chạm vào cây, lại từ đó tiếp xúc cùng với trận pháp, bắt đầu ngưng tụ linh khí xung quanh thành hình, chỉ ra một con đường cho Nguyễn Long Duy bước qua. Hiển nhiên, phía cuối con đường này là hạch tâm của trận pháp, bộ xương của tu sĩ thi đạo kia.

Vốn dĩ cẩn thận, hắn lại mở ra một chút phòng hộ trên cơ thể rồi mới bước vào.

Chậm rãi từng bước một, Nguyễn Long Duy đi đến bên tu sĩ kia.

Hắn lại lặp lại động tác cũ, giơ ra ngón trỏ, bắn một đạo Kiếm chỉ về phía trước.

Lần này không bị ảnh hưởng bởi trận pháp, Thừa Phong Chỉ thuận lợi xuyên phá bộ xương kia, cũng thuận lợi thành công phá hủy nó.

Thi cốt vỡ vụn, hóa thành từng mảnh bột trắng.



Mắt trận bị phá, trận pháp cũng được giải.

"Dễ như vậy?" Hắn hơi ngạc nhiên.

Chợt, hắn híp mắt lại, nhìn thật kỹ đám bột trắng đang bay tán loạn trong không trung. Bên trong chúng, lại có một vật không bị phá hủy.

Một đoạn xương nhỏ lơ lửng trên không, tình trạng gần như hoàn hảo không bị tổn hại, chỉ bị nứt một vết nhỏ. Nhìn kỹ có thể thấy rõ nó là một chiếc xương ngón út.

Nguyễn Long Duy giật mình khi thấy cảnh này, vội vàng gọi ra Minh Nguyệt Kiếm phi thẳng đến đoạn xương kia.

Hắn vốn còn định đem đống xương vỡ này bỏ vào hũ cốt đem chôn cùng hai người kia nhưng hiện tại lại quyết định không lưu thủ, toàn lực t·ấn c·ông.

Hạo Nhiên chính khí hóa thành hình Rồng. Nó há to miệng ra, muốn thôn phệ vật này.

Minh Nguyệt Kiếm đi theo đó, muốn trảm vỡ khúc xương này.

Tiếp đến, chân khí cuồn cuộn xông ra khỏi cơ thể, hóa thành từng khối cầu La Toàn Hoàn.

Vèo. Vèo. Vèo. Vèo...

Thừa Phong Chỉ liên tiếp bắn thẳng, đưa La Toàn Hoàn đập vào đoạn xương kia.

Thừa Phong Kiếm cũng ra trận, dùng toàn bộ uy lực chém thẳng về đối phương. Tựa như lốc xoáy muốn nuốt chửng tàu bè trên biển.

Mà Nguyễn Long Duy thì cẩn thận lui về thêm mấy bước, tùy thời đều có thể chạy trốn.

Ngay lúc mà toàn bộ đòn t·ấn c·ông sắp lần lượt chạm đến khúc xương kia, chợt có thanh âm vang lên trong tai hắn.

"Tiểu hữu... xin dừng tay. Ta không... có ác ý."

Giọng nói này vô cùng quỷ dị, lại vô cùng yếu ớt. Cảm giác như một ông lão gần đất xa trời, vô lực hồi thiên đang cố gắng nói ra những lời căn dặn cuối cùng vậy.

Nguyễn Long Duy nghe đến đây, trong lòng chợt nhớ đến. Hắn lộ ra 1 chút chần chừ.



"Thi đạo tu sĩ, nếu như đã chọn tu luyện thi đạo, sẽ không còn khả năng đoạt xá. Vì bản thân bọn họ đã không còn sống nữa. Mà chỉ là một cái xác có suy nghĩ như con người mà thôi."

"Ừm, đã như vậy. Cũng có thể nghe một chút." Cân nhắc rất nhanh, hắn liền quyết định.

Vụt!

Minh Nguyệt Kiếm bỗng thay đổi quỹ đạo, vòng ngược lại cản hết toàn bộ công kích đang đánh đến.

Mà Thừa Phong Kiếm thì dừng lại, thu hồi về vị trí chủ nhân.

Hết thảy diễn ra vô cùng nhanh, chỉ trong chưa tới một hơi thở. Khúc xương ngón tay tưởng như phải nhận hàng loạt công kích, rốt cục lại bình an vô sự.

Nguyễn Long Duy lại lùi về sau một bước, nghiêm giọng hỏi:

"Tiền bối, ta đã thu tay. Có thể nói chuyện chứ? Ở khoảng cách xa như thế này càng tốt."

Khúc xương tay như được cứu rỗi, phát ra một tiếng thở phào.

"Phù. Tiểu hữu có thể tùy ý chọn lựa. Lão phu theo ý ngươi."

Nguyễn Long Duy nhìn chằm chằm khúc xương, trực tiếp hỏi hết nghi vấn trong lòng:

"Tiền bối, ngươi tên gì?

Vì sao vẫn còn sống?

Đồng bạn của ngươi có phải đã giao thủ qua với Minh Hồ?

Giao Long này c·hết như thế nào?

Ngươi có tu vi như thế nào, sao lại sợ hãi công kích của ta?"

Không để cho đối phương kịp trả lời. Hắn hỏi tiếp. Lời lẽ càng thêm chân thành, mang theo ý tốt muốn giúp đỡ đối phương.

"Còn nữa, nếu như tiền bối muốn đoạt xá, cần phải thổ lộ với ta. Ta có thể giúp ngươi tìm một thân xác thích hợp, tuyệt đối không được có ý đồ với ta, được chứ?

Ừm, chẳng hạn ta có sẵn một bộ thân thể truyền nhân của Yêu Hoàng ngay tại đây."

"Tiền bối, ta hỏi ngài. Sao ngài không trả lời?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.