Huyết Yêu Thệ có ý nghĩa hệt như tên gọi của nó, sử dụng huyết mạch để lập ra thệ ước.
Đây không giống như nguyền rủa, cứ cách một thời gian sẽ phát lên cũng không giống Hồn Bì Khế là sử dụng linh hồn để lập ra lời thề.
Mà tương tự như một dạng bản năng phản xạ, cơn đau chỉ hiện ra kịch liệt nếu như kẻ mang lời thề vi phạm thệ ước mà thôi.
Khi con người ta kề dao vào cổ, mấy ai sẽ muốn làm?
Điều này cũng tương tự với Huyết Yêu Thệ. Lấy ví dụ như các yêu tộc của mấy vạn năm trước.
Theo như lời của Rùa thì các tộc hầu hết đều bị bó buộc với loại thệ ước này. Ngoài việc gây ra cơn đau không thể tả lên kẻ phạm vi, Huyết Yêu Thệ còn khiến cho họ bất tri bất giác sinh ra một loại ý nghĩ không muốn vi phạm thệ ước.
Trải qua thời gian vạn năm, bản năng này ngấm dần vào từng đời con cháu, trở thành một lẽ dĩ nhiên không được phép vi phạm.
Nguyễn Long Duy làm theo hướng dẫn của rùa, đưa một giọt tinh huyết của mình đặt giữa không trung.
Mà cách đó 20 dặm, tám con yêu thú kia cũng đang bắt đầu làm như vậy. Bọn chúng tuân thủ theo ước định trước đó, vẫn duy trì một khoảng cách vừa đủ an toàn nhưng không làm ảnh hưởng đến quá trình lập thệ, vừa sử dụng thuật pháp đưa tinh huyết đưa qua.
Trong cuộn da có ghi chép qua, quá trình này từng diễn ra ở phạm vi lớn trên khắp đại lục Yêu thú. Lúc đó, các Yêu Hoàng của từng đại tộc đều phải cùng toàn bộ tộc lập nên thệ ước này.
Rùa nâng lên tay trái, dùng hai móng chụm lại tạo thành thủ ấn, trên miệng bắt đầu niệm lên pháp quyết theo một loại âm ngữ đặc biệt.
"Là tiếng của gió biển."
Theo đó, trên mai rùa bắt đầu xuất hiện vô số giọt nước li ti di chuyển với một quy luật nhất định, dần dần tạo thành vòng xoáy nhỏ xoay đều. Tiếp đến, hai ngón tay vốn đang chụm lại rạch ra một vệt rách nhỏ, tế ra một giọt máu hồng. Máu hồng xuất hiện xong lập tức chui vào vòng xoáy, sau đó lần lượt hấp thu chín giọt tinh huyết còn lại của tám yêu và một người.
Đúng lúc này, lốc xoáy cũng bắt đầu tiêu tán. Mà trong cơ thể của Nguyễn Long Duy lại bất ngờ xuất thêm một giọt máu lạ không biết ở từ đâu mà ra.
Theo như rùa nói, máu này đại biểu Huyết Yêu Thệ, chỉ cần hấp thu nó thì Huyết Thệ sẽ được tạo thành.
Nguyễn Long Duy thử dùng thần thức cảm nhận qua, có thể nhìn thấy được lờ mờ bên trong giọt máu có một hình vẽ. Bức họa không có nhiều chi tiết, hình dáng nghuệch ngoạc khó nhìn.
"Một cái đầu... Hai cái đầu... Ba cái đầu... Chín cái đầu... Là chín con yêu thú?"
Không biết vì sao, khi Nguyễn Long Duy nhìn thấy tranh này liền có được một loại cảm giác thân thuộc. Nhưng vì sao thân thuộc thì hắn lại không tài nào biết được.
"Cảm giác này... Khó mà nói thành lời."
Lúc này, rùa cất tiếng nói, đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn:
"Long đạo hữu, bên trong cơ thể của ngươi hẳn đã xuất hiện một giọt máu. Bây giờ đạo hữu chỉ cần hấp thu giọt máu này, đem nó hòa tan vào cơ thể thì xem như thệ ước đã được lập thành."
Nguyễn Long Duy không có vội vàng hấp thu, mà lựa chọn yên lặng chờ đợi. Hắn quan sát chín yêu lần lượt dung nhập tranh máu vào cơ thể, cuối cùng mới đến lượt mình.
Sau khi máu tan vào máu, không hề có tác dụng phụ. Mà Nguyễn Long Duy lại cảm giác được một mối liên kết rõ ràng giữa hắn và chín con yêu thú kia. Nhờ đó, hắn hiểu rõ được nội dung của bản huyết thệ, đồng thời hiểu được bản thân không có cách nào vi phạm thệ ước này.
"Loại thệ ước này xem ra không đơn giản. Cảm giác ước thúc như có như không này khiến cho ta không cách nào ra tay với bọn yêu thú này. Nhưng ngược lại cũng tốt, bọn chúng cũng không thể làm gì ta."
Ước thệ đã được lập xong, tám con yêu thú còn lại cũng đã trở về nơi này. Rùa thay mặt lần lượt giới thiệu cùng Nguyễn Long Duy.
Nhóm yêu thú này bao gồm chín thành viên, tộc Kim Sư tham gia nhiều nhất, số lượng là bốn, tộc Phong Ưng và Phệ Huyết Ngư đều là hai, chỉ riêng tộc Linh Quy vốn luôn có ít thành viên nhất, chỉ có một mình rùa.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là thâm nhập vào bên trong tổ của Linh Nhĩ Kiến, mà cụ thể ở đây là tổ của Tinh Hậu.
Theo như rùa nói, cấu trúc tổ kiến sẽ là ngoài yếu trong mạnh.
Lấy vị trí Mộc Linh Nhĩ của Hoàng Hậu làm trung tâm, tiếp đến xung quanh nó lần lượt là tổ của Vương Hậu, Tướng Hậu, Tinh Hậu, Binh Hậu.
(đây là tổ kiến làm bằng cây nấm mèo, Mộc Linh Nhĩ là nấm mèo, không phải là Linh Nhĩ Kiến)
Mà Kiến Hậu khi xây tổ sẽ tách Mộc Linh Nhĩ bên trong đuôi của mình làm mắt trận (có thể xem như là điểm mấu chốt) của Tổ kiến.
Từng tổ kiến được xây lên đều có một cây nấm nhỏ, mà nấm này lại giữ vai trò trọng yếu. Cây nấm sẽ như một lá cờ của Trận kỳ, hợp cùng với Mộc Linh Nhĩ trung tâm tạo thành trận pháp, bao phủ toàn bộ lãnh thổ của Linh Nhĩ Kiến.
Chỉ cần có kẻ từ bên ngoài đi vào trong trận pháp, lập tức sẽ bị phát hiện.
Tứ đại tộc bao gồm Kim Sư, Phong Ưng, Phệ Huyết Ngư, Linh Quy lập ra kế hoạch đột kích, hòng chặn lại thế công của đàn kiến.
Mà trọng trách được đặt lên vai của những nhóm yêu thú tương tự như chín con Yêu Tinh này. Chỉ cần phá được tổ của một con Tinh Hậu, trận pháp sẽ bị lủng một lỗ. Từ đó, cường giả của Tứ đại yêu tộc sẽ có thể lén chui vào địa bàn của Tướng Hậu.
Nguyễn Long Duy không rõ chi tiết vì sao cần phải làm vậy, nhưng ít nhất chừng này thông tin cũng đã đủ giúp ích. Nhiệm vụ nhân lúc đàn kiến đi xa, xâm nhập tổ của Tinh Hậu để phá hư sao?
Yêu tộc cũng biết lập mưu mượn gió bẻ măng. Thật là khéo. Duyệt.
Rùa không biết suy nghĩ của Nguyễn Long Duy, nó đưa tay chỉ về hướng đám yêu thú bị nuôi nhốt mà hỏi: "Long đạo hữu, ngươi có thể cho chúng ta mượn mấy con kiến binh không? Là loại Linh Nhĩ Kiến cấp Yêu Binh."
Sư Nhất phụ họa theo, thân thiện nói: "Chúng ta vất vả bao lâu cũng không tìm được cơ hội để bắt được một con lạc đàn nào. Không ngờ ở nơi này đạo hữu lại có nhiều như vậy."
Nguyễn Long Duy vui vẻ chấp nhận:
"Có thể. Nhưng mà tại hạ còn không biết các vị xử lý chúng thế nào? Ta từng thử qua nhiều cách thu phục chúng nhưng không được. Cho nên cũng chỉ có thể nhốt chúng nó lại."
Một con Phệ Huyết Ngư chen vào, nói giọng khinh miệt:
"Được rồi, không cần nhiều lời. Nô tộc cấp thấp như ngươi yên lặng quan sát thôi là được."
Phệ Huyết Ngư này tên là Ngư Nhất. Nó nói xong thì phun ra một giọt máu nhỏ. Máu lại từ nhỏ hóa lớn, biến thành khối cầu màu đỏ.
Tiếp đến, hai con Phong Ưng sử dụng Phong thuật pháp phối hợp đưa từng con Linh Nhĩ Kiến vào bên trong khối cầu. Sau khoảng vài phút thì chúng được thả ra, nhưng màu đen nâu trên thân nó lúc này đã bị nhiễm một ít sắc đỏ.
Ngư Nhất thu hồi cầu máu, lại rút từ trong cơ thể mỗi con kiến một giọt dịch xanh đem nuốt vào miệng. Làm xong hết thảy, nó mới nói:
"Đã xong, thành huyết nô của bản ngư cả thảy. Có thể tiếp tục bước kế."
Ngay tờ mờ sáng hôm sau, một người, chín yêu, năm mươi mốt kiến cùng nhau tiến về tổ Tinh Hậu.
Nhờ việc giả trang làm tù binh, lợi dụng đoàn kiến dẫn đường mà nhóm bọn họ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Dù trên đường có gặp qua một ít binh đoàn kiến đang hành quân thì cũng không b·ị b·ắt dừng lại kiểm tra. Kiến chỉ làm theo mệnh lệnh của Hậu, không hề có suy nghĩ cá nhân. Nếu như không có dấu hiệu lạ thường, chúng tuyệt đối sẽ không để tâm.
Những binh đoàn không có nhiệm vụ trinh soát, mà chúng đơn giản chỉ di chuyển xung quanh, tùy thời có thể tiếp ứng tiền tuyến. Việc di chuyển vòng quanh này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là theo cùng nhịp độ của tiền tuyến, từ đó lựa chọn ra vị trí tối ưu nhất.
Vì cả đoàn phải giả dạng làm tù bình nên thời gian di chuyển cũng không nhanh, tiêu tốn hơn hai tuần đi bộ mới đến nơi. Trong thời gian này, Nguyễn Long Duy càng biết được thêm nhiều thông tin hơn.
Sở dĩ nhóm yêu thú có thể trốn vào địa bàn của Tinh Hậu thành công là nhờ có vụ đột kích gần một năm trước.
Lúc đó, Tứ đại yêu tộc vận dụng quân số rất lớn, cưỡng ép t·ấn c·ông vào đến Tổ của Tướng Hậu.
Qua đó mượn nhờ hỗn loạn để cho các nhóm yêu thú này có thể trốn vào. Sau đó, các nhóm này sẽ tự mình hành động, mục tiêu giống như nhau đều là nhằm vào tổ kiến.
Chiến dịch này có hơn hai mươi mấy nhóm nhưng chỉ cần 1 nhóm thành công cũng đã đủ.
Hóa ra Nguyễn Long Duy không phải xui xẻo đụng phải chúng, mà là kiểu gì cũng sẽ đụng.
"Linh quy đạo hữu, trước đó ngươi nói chỉ cần giúp đỡ các ngươi xâm nhập vào nơi ở của Tinh Hậu là xong đúng chứ?
Nhưng cô ta dù sao cũng là Yêu Tinh, tu vi có khi lại càng cao hơn các ngươi. Vì sao lại tự tin đến vậy?" Nguyễn Long Duy thắc mắc hỏi.
Hắn hỏi lời này cũng là có nguyên nhân. Bởi vì trước đó bọn yêu thú này đã giao thủ qua với hắn một lần. Thực lực cũng không phải quá mạnh so với cùng cấp.
"Yếu như vậy mà cũng dám đi làm quân nằm vùng. Đây là sợ sống quá lâu rồi sao?"
Nếu như so sánh với hai tên lạ mặt đã phục kích hắn ở thành An Lộc thì bọn yêu thú này quả thật không đáng là gì. Ừm, đương nhiên đây chỉ đang mới tính đến thực lực mà bọn yêu thú biểu lộ ra ở lần trước. Mà lần đó thì còn chưa đánh đến hết mức nên có thể là bọn yêu thú này có thể vẫn còn chiêu bài đang giấu.
Các yêu thú còn lại nghe thấy lời này thì chuyển sự chú ý về phía này.
Rùa không giấu giếm chút gì, thản nhiên nói:
"Cái này nói ra cũng không sao. Dù gì thì cũng cần đạo hữu hỗ trợ một hai.
Chúng ta vì tộc của mình làm nhiệm vụ, thấy c·hết cũng không sờn. Trước khi rời đi đều được Lão tổ của riêng mình đặt vào đan điền một loại thần thông p·hát n·ổ.
Chỉ cần chúng ta tự nguyện truyền yêu lực vào thì bản thân sẽ nổ tung, sức công phá có thể làm b·ị t·hương của Yêu Tướng nếu không cẩn thận. Đối phó với Tinh Hậu xem như cũng đủ dùng.
Đạo hữu không cần quá lo lắng."
Nguyễn Long Duy bội phục:
"Các ngươi thật sự nguyện vì tộc của mình, chấp nhận chịu c·hết hay sao?"
Rùa gật đầu, bình thản nói, trong đôi mắt vô cùng trong suốt, không hề có chút đắn đo lo nghĩ:
"Sẽ. Nếu chúng ta không c·hết, tộc cũng sẽ dần dần diệt vong. Đến lúc đó cũng không khác gì bây giờ. Cũng đều là c·hết mà thôi.
Không bằng lấy sức mọn hi sinh vì tộc đàn, cớ sao phải sợ chứ?
Thôi được rồi, cũng sắp đến nơi. Đạo hữu nên chuẩn bị đi."
Tác giả: arc Kiến hơi chán, nhưng thông tin chứa nhiều thứ quan trọng. Chư vị độc giả đừng đọc lướt.
P/s: Lần biên chỉnh sau này: ta biên lại từng chương cũng cảm thấy rất chán, kém chút nữa ngủ quên. T_T