"Nhưng bần đạo là nhân tộc, làm sao có thể ký Huyết Yêu Thệ được?" Nguyễn Long Duy thắc mắc.
Rùa ôn tồn nói:
"Long đạo hữu chớ có đùa. Tiểu quy rõ ràng cảm nhận được khí tức trên người ngươi, dù chỉ có là phảng phất nhưng khí thái kia còn kinh khủng hơn cả những tên Giao tộc khác mà ta từng gặp qua.
Cho dù đạo hữu mang trên người một chút khí tức tương tự nô tộc thì đã sao? Yêu thú chúng ta vốn cũng không quan trọng tiểu tiết, dù sao khi ngươi tấn thăng Yêu Vương trong tương lai thì đã có thể tùy ý hóa hình, mà hình dạng này lại vô cùng giống với Nô tộc. Đồng thời, yêu khí theo đó cũng sẽ có thể thu liễm.
Như vậy Nô tộc và Yêu Vương có gì khác?"
Nguyễn Long Duy chữa lại lời nói của rùa, lại nói:
"Khục. Là nhân tộc nha Linh Quy đạo hữu.
Lại nói, ta có thể cùng các ngươi lập thệ, nhưng trước tiên vẫn nên thử kiểm tra một chút, bần đạo dù sao cũng chỉ mới nghe từ phía ngươi mà thôi, không thể tin tưởng hoàn toàn.
Mong đạo hữu có thể hiểu."
Rùa gật đầu, rút tay vào trong mai, lấy ra một ra một tấm da thú, chằng chịt chữ viết và một viên ngọc bội đưa cho Nguyễn Long Duy.
Rùa nói ra:
"Đây là quá trình tiến hành Huyết Yêu Thệ, còn ngọc bội này cất giữ Táng Yêu chi ngọc.
Táng Yêu chi ngọc do yêu khí bên trong cơ thể Yêu Tinh khi c·hết hóa thành.
Nó mang theo kiến thức mà yêu khi còn sống thường dùng. Ví dụ như ngôn ngữ, chữ viết, thói quen sinh hoạt mà nó hay sử dụng.
Đạo hữu chỉ cần dùng yêu lực luyện hóa ngọc này, liền sẽ thu hoạch được kiến thức."
Ra là còn có đồ tốt như thế. Đưa từ đầu có phải tốt rồi không?
Rùa giống như hiểu ý, nói tiếp:
"Lúc đầu, bần đạo quả thật cũng có ý này. Nhưng đạo hữu lại yêu cầu dùng thuộc hạ của đạo hữu làm trung gian. Bởi vì không muốn làm ngươi phật ý, rùa ta cũng chỉ có thể nghe theo."
Nguyễn Long Duy hỏi:
"Ta không phải yêu tộc, có thể phát ra thanh âm của yêu sao?"
Rùa đắn ra một chút, mới nói:
"Chuyện này đạo hữu không cần lo. Bần đạo vừa gặp đã cảm nhận được yêu khí trên người ngươi, làm sao có thể không thể nói chuyện?"
Nguyễn Long Duy cũng không nói nhiều. Cách không túm lấy ngọc bội, dùng thần thức để thăm dò. Sau đó nhìn rùa hỏi:
"Linh quy đạo hữu, vật này có thể dùng mấy lần? Ta muốn để cho con Hợi thử trước."
Rùa cười khổ, đành phải lại móc ra thêm một viên ngọc, nói:
"Đạo hữu quá cẩn thận. Vật này không có nhiều, mà lại chỉ dùng được một lần nên lại càng hiếm có. Trên người bần đạo may mắn lắm cũng chỉ có hai viên, dành đứt ruột đưa cả cho ngươi."
"Đa tạ đạo hữu hiểu ý." Nguyễn Long Duy cảm ơn, lại ra lệnh cho Hợi dùng thử.
Hợi là Mộc hành, tương tự với Nguyễn Long Duy nên là đối tượng thử nghiệm thích hợp
Hợi bắt đầu đặt chân vào ngọc, vận chuyển yêu lực trong cơ thể để luyện hóa.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, Hợi vất vả mới làm xong, khắp người đổ đầy mồ hôi.
Toàn bộ quá trình đều bị Nguyễn Long Duy dùng thần thức thăm dò, chú ý từng động tĩnh. Để lợn báo cáo chỉ là thủ tục mà thôi. Hắn cười nhìn nó rồi ném ra mấy quả linh khoai, nói:
"Ngoan lắm."
Tiếp đến, Nguyễn Long Duy ngự kiếm bay lên nơi cao, chọn nơi an toàn để luyện hóa ngọc bội.
Linh lực vừa tràn vào ngọc bội thì đã có phản ứng. Hắn cảm thấy như đang nhìn qua một thước phim tài liệu của yêu thú vậy. Duy bỏ qua những thông tin không cần thiết này, bắt đầu tìm đến bộ phận liên quan đến ngôn ngữ và ký tự chữ viết.
Lúc này, nguyên khí bên trong cơ thể hắn rục rịch cử động. Một làn khí nhẹ nhàng bay đến Táng Yêu ngọc.
Nguyên khí chui vào ngọc bội, lại chui ra trở về cơ thể.
Toàn bộ quá trình diễn ra kín đáo, ngay cả chính chủ cũng không cảm nhận được chuyện vừa rồi.
Hắn chỉ tập trung ghi nhớ ngôn ngữ bên trong viên ngọc, đồng thời phân ra một chút ý thức đền phòng xung quanh. Chỉ tốn khoảng mấy phút liền đã học xong.
"Đây cũng là khác biệt của Trúc cơ và Luyện khí sao? Thần hồn được cô đọng sẽ đem đến kết quả khác biệt. Lợn học chậm như vậy có lẽ là do chỉ mới là Yêu binh cấp thấp."
Nguyễn Long Duy kiểm tra lại cơ thể một lần, xong mới hài lòng mỉm cười, trở về gặp lại rùa.
"Linh Quy đạo hữu. Ngươi quả rất uy tín, quả nhiên nhờ thứ này mà bần đạo đã có thể dùng được ngôn ngữ của yêu thú." Hắn học theo yêu thú trong Táng Yêu châu, dùng linh khí tụ lại ở thanh quản, truyền thanh âm ra ngoài để nói chuyện. Mặc dù âm thanh có chút khác biệt so với yêu thú bình thường nhưng về cơ bản thì vẫn có thể nghe hiểu.
Rùa vốn đang tĩnh tọa chờ đợi Long đạo hữu trở về, trong lòng còn đang không biết sẽ mất thời gian bao lâu thì chợt bị tiếng nói này làm kinh động. Tiếp đến, trong miệng nó lẩm bẩm:
"Quả là như thế. Quả là như thế."
Nguyễn Long Duy không rõ hành động này có ý gì, nghi ngờ hỏi:
"Sao lại bất ngờ? Chẳng lẽ đạo hữu hi vọng ta không nói được sao?"
Rùa lắc đầu, lại cầm lấy giấy da trên tay, nói:
"Không có, đạo hữu đa nghi quá rồi. Bây giờ ngươi đã có thể giao tiếp cùng chúng ta. Chắc là cũng đã có thể đọc hiểu nội dung bên trong, ít nhất cũng là đại khái."
Nguyễn Long Duy cách không nâng lên tấm da, nói:
"Có thể."
Cách đó hơn hai mươi dặm, tám con yêu thú còn lại đang cùng nhau tán gẫu.
"Sư Nhất, ngươi cảm thấy chuyện này ra sao, có thể tin tưởng hắn không?" Yêu thú hình dạng chim ưng hỏi.
Sư tử tên Sư Nhất trả lời: "Không rõ. Nhưng thân pháp kẻ này không tầm thường, thủ đoạn tinh vi, lại còn có thể sử dụng Mộc-Phong hai hệ. Chắc hẳn là đối tượng được bồi dưỡng trọng yếu của mộc tộc nào đó. Mà lại, ta còn không nhìn ra được yêu thân của hắn. Dù cho là yêu tộc hóa hình từ sớm thì cũng sẽ có một ít đặc điểm nhận dạng như yêu khí tỏa ra hoặc một ít đặc thù trên thân thể. Nhưng kẻ này lại hoàn toàn không có. Hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Với kẻ như vậy, ngươi thật sự muốn động cánh với hắn sao, Ưng Nhị?"
Chim ưng tên Ưng Nhị, cười khinh bỉ, nói:
"Hừ, ngươi nói như thế thà đừng nói. Lời này trong số chúng ta ai lại không nghĩ ra được?
Quan trọng ở đây là khí tức trên người hắn. Đó không phải yêu khí, mà là nô khí.
Đã mang theo nô khí trên người, làm sao có thể là đối thủ của yêu tộc chúng ta? Ngươi đừng quên bọn chúng suốt đời chỉ có thể là Nô, đời này sang đời khác, vĩnh viễn trường tồn."
Lúc này, con chim ưng bên cạnh không nhịn được, lấy cánh tạo gió đánh thẳng vào mặt Ưng Nhị, nghiêm nghị nói:
"Nhị đệ, ngươi đang chấp hành nhiệm vụ, cũng nên giữ thể diện tộc ta. Ngươi chẳng lẽ cũng học theo bọn Cóc rồi, trở thành một con chim thô bỉ hay sao? Lại nói, có Nô tộc nào mạnh như vậy sao? Chiến lực tên kia mạnh như vậy thì việc có thêm một vài thủ đoạn che giấu, làm giả khí tức cũng không phải là chuyện lạ.
Nên nhớ kẻ kia lúc nãy suýt chút nữa liền đã có thể qua mặt toàn bộ. May là ta kịp thời phản ứng kịp. Ngươi thì hay rồi, vừa nhìn thấy hắn là nô tộc liền ngây ngẩn, mất đi tập trung."
Ưng Nhị cúi đầu, thành thật xin lỗi: "Đại ca, ta đã biết sai."
Chim ưng vừa nói tên là Ưng Nhất. Nó tiếp tục:
"Mọi người tốt nhất cứ chờ đợi kết quả của Linh Quy đạo hữu, không cần tranh cãi. Chiến lực của kẻ kia không tệ, lại còn có thể bắt giữ được mấy chục con Linh Nhĩ Kiến lạc đàn. Nếu như có thể thuyết phục được hắn gia nhập thì có thể giúp ích cho kế hoạch của chúng ta rất nhiều.
Lại nói, Rùa đạo hữu còn nói qua. Trên người của hắn có một ít khí tức của Thánh tộc. Các ngươi có hiểu điều này biểu thị cho cái gì hay không?"
Yêu thú hình cá im lặng từ nãy giờ nghe thấy từ này lập tức phát biểu, bên trong giọng điệu lộ ra một chút gian tà:
"Ưng Đại đạo hữu cũng bắt được khí tức đó sao? Trước đó ta vốn không để ý, một lúc sau mới có thể nhận ra.
Đã như vậy, bản ngư thật sự hứng thu với tên nô tộc này. Nếu như ngược lại hắn là Thánh tộc, thật muốn nếm thử mùi vị của Thánh huyết."
Cá liếm môi một cái, để lộ nước dãi chảy ra, không hề giấu vẻ thèm thuồng.
"Ngư đạo hữu. Ngươi chớ có quá phận. Nên nhớ Thánh tộc là thế nào. Huyết ngư các ngươi còn dám..." Sư Nhất vốn đang định nói thêm, thì một sợi lông trên đầu nó chợt rớt xuống, tỏa ra màu vàng chói lọi.
Ưng Nhị hỏi: "Xong rồi sao?"
Sư Nhất gật đầu nói: "Ừm, đã xong. Hắn đã đồng ý cùng chúng ta ký kết huyết thệ, trợ giúp chiến dịch lần này. Đổi lại, chúng ta cần cung cấp thông tin cho hắn nghiên cứu, giúp hắn trở về tộc địa."
Ưng Nhị khịt mũi xem thường, nói:
"Chỉ như vậy? Quả nhiên là nô tộc.
Suy nghĩ chỉ như rác rưởi, không thể nào hơn được."
Ưng Nhất cắt ngang lời nói, cất cánh bay về phía Linh Quy.
Sư Nhất lắc đầu, chép miệng nói:
"Các vị, chúng ta cũng đi thôi. Mong rằng các ngươi giữ thái độ chân thành. Dù sao chúng ta đại diện cho bốn tộc, được ủy thác kỳ vọng, không phải là đi chơi đùa.
Dù cho đối phương chỉ là một nô tộc dị biệt, nếu như hắn có thể giúp, Sư Nhất ta quỳ xuống tạ ơn một nô tộc cũng có làm sao?"