Ngược lại Thương Quan cũng rất kỳ quái, vậy mà cũng không tìm ta tra hỏi.
Mà còn tránh ánh mắt của ta.
Mỗi lần thấy ta nhìn hắn chăm chú, hắn đều giả vờ như đang nhìn chỗ khác.
Xảy ra chuyện gì vậy hả thiếu gia.
Rốt cuộc ai là khuê nữ vậy!
Nhưng mà, sắp đến Miêu Cương rồi.
Ta thở phào một hơi.
Nhiệm vụ sắp hoàn thành, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Sau đó ta có thể chạy trốn với ngân phiếu rồi.
Nhưng ta phát hiện, quả nhiên tiền không dễ kiếm như vậy.
Chúng ta đã gặp một nhóm cướp.
Khoảng mười người.
…
Trình độ không cao, nhưng khả năng ẩn nấp cũng khá tốt.
Cho nên khi phát hiện ra tia sáng âm u của mũi tên xé gió rít gào mà đến, đ.â.m vào xe.
Ta mới mạo hiểm rút kiếm ra khỏi vỏ.
Thương Quan vừa kéo rèm cửa nhảy ra, lông đuôi của mũi tên độc kia vẫn không còn đang rung rung.
Ám tiễn khó phòng.
Tiếng xé gió lại tới.
Ta ném bình rượu trong tay về phía đó.
Chiếc bình trúng vào mũi tên, vỡ tan tành.
Trong lúc nhất thời, mùi rượu tỏa khắp bốn phía.
Mọe nó.
Vò rượu này đáng giá mười lượng bạc đấy.
Tức c.h.ế.t ta.
Con ngựa hoảng sợ hí lên, hoảng loạn chạy về phía trước.
Thương Quan rút một thanh đoản đao bên hông ra, ổn định thân hình, đạp lên xe.
Mấy người bịt mặt chạy ra từ hai bên bụi cây, trong tay cầm nỏ hướng về phía chúng ta.
Vậy mà không xuống tay với con ngựa, có thật là cướp tiền không vậy?
Nhân lúc tặc nhân đến gần, Thương Quan ném mấy con sâu đen từ trong tay áo ra.
Trùng cánh xanh, luyện lấy độc.
Trùng lao thẳng vào mặt quân địch nhanh như chớp, trong tiếng kêu thảm thiết, ba người lập tức ngã xuống đất.
“Ngươi không sao chứ?”
Ta đ.â.m một kiếm vào tim một tên, lục phủ ngũ tạng của hắn vỡ thành một đám thịt nát.
Lại trở tay c.ắ.t c.ổ thêm một tên nữa.
Năm, sáu mũi tên độc lại b.ắ.n về phía ta từ các hướng khác nhau.
“Vô ích.”
Hắn dùng đoản đao rất tàn nhẫn, thân pháp quỷ quyệt, trong nháy mắt thu hoạch được mấy tên còn sống.
Ta mỉm cười:
“Quê nhà của ngươi có cách đãi khách khác biệt thật đấy.”
Lúc này có một mũi tên phía sau lưng Thương Quan xé gió mà đến, lao thẳng vào giữa lưng hắn.
Ta vốn định đánh rơi mũi tên, nào biết nơi khác lại xuất hiện ám tiễn.
Ta chỉ có thể khó khăn c.h.é.m thân mũi tên đó.
Ai ngờ một chùm bột phấn ngũ sắc sặc sỡ rơi xuống.
Ập vào mặt ta.
Thơm thế?
Nhưng mà sao có mùi như nấm chiên vậy?
Chỗ này không phải Nam Chiếu, đừng nói với ta đây là nấm độc đấy nhé.
Dựa vào khí lực ngày trước của ta thì tất nhiên là không sợ, tuần hoàn nội lực mấy ngày là có thể xuất ra.
Nhưng hôm nay là chuyện gì đây?
Màu sắc trước mặt ta bắt đầu giống như một bức tranh bị lật đổ, đỏ tươi đẹp, xanh lóa mắt.
Ta cau mày, đầu óc choáng váng.
Ta không phải người có thể chất hít một chút khí độc thì đã dở sống dở chết.
Bây giờ là sao vậy?
Thương Quan thấy ta ngây người, đưa tay kéo ta ra, tránh được đánh lén, vội vàng hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?!”
Cứu mạng.
Thương Quan trước mắt, sao trên người lại buộc đủ loại dây đỏ, cổ tay quấn xích sắt, đôi mắt bị vải đen che khuất.
Vấn đề là!
Y phục rách rưới!
Trên da thịt trắng nõn, tất cả đều là m.á.u bầm tím đỏ bị siết ra.
Ta nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Thương Quan lo lắng gọi.
Ta… Ta cũng không biết ta đang nhìn gì nữa…
Xung quanh làm gì còn tặc nhân nữa, tất cả đều biến thành nấm lớn đang nhảy nhót rồi.
Đỏ, đen, vàng, xanh…
Tầm mắt của ta mơ hồ, chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Hay thật.
Ta bị trúng độc của nấm rồi.
Ngay cả sức chống kiếm cũng không có.
Tiền đúng là không dễ kiếm.
Trông sát khí quanh người Thương Quan thật là dày.
Nhưng mà, ai buộc dây thừng đỏ cho hắn thế, đẹp mắt thật!
Sau đó, đám nấm nhảy nhót phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chưa đến một nén nhang, trời đất lại yên tĩnh trở lại, ngựa bất an vung móng.
Hình như ta bị cõng lên, trước mắt là một tấm lưng rộng rãi mà kiên cố.
Ta nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, còn có nhịp tim gấp gáp.
Ta ôm chặt cổ hắn, gấp gáp nói:
“Ngươi đi đi, ta sắp ngã rồi.”
…
Khi ta tỉnh dậy thì phát hiện mình đã nằm trên giường.
Căn phòng này được trang trí khá tao nhã, xung quanh là đồ trang trí bằng gỗ, không giống với phong cách Trung Nguyên.
Chẳng qua cũng may, bây giờ ta không cảm thấy mình là một thùng rượu nữa.
Nhưng toàn thân ta nóng bừng, kinh mạch tay chân như lửa nấu dầu, thiêu đến mức khó chịu.
Hơn nữa cảm thấy cực kỳ suy yếu.
Có chút ảo giác không có thuốc chữa.
Ta lại được mở mang kiến thức, nấm độc, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Một lát sau, một tiểu nha đầu mắt tròn đi vào, hai tay ôm chậu gỗ, hình như bên trong là nước ấm.
Thấy ta tỉnh, nàng ta ném chậu xuống, lập tức chạy ra ngoài hô to:
“Thiếu chủ thiếu chủ! Thiếu phu nhân tỉnh rồi.”
Ta đờ người ngay tại chỗ.
“Ngươi kêu loạn cái gì!”
Đây là giọng của Thương Quan.
Hắn vội vàng quát, giống như mèo bị giẫm phải đuôi.
Vậy nên khi hắn bước vào phòng, cảm giác được hắn hơi không có sức lực.
Ta miễn cưỡng ngồi thẳng, rất thất vọng phát hiện, Thương Quan mặc y phục màu đen, trên người không bị quấn bởi dây thừng đỏ.
Tiếc quá.
“Ngươi khỏe chưa?”
Hắn hỏi.
“Chưa khỏe.”
Ta đáp.
“Nói rõ trước, ta không trả lại thù lao đâu!”
Rốt cuộc không bình yên hộ tống hắn về nhà được, ta lại còn bị vác về Vạn Cương môn.
“Đây là lúc nào rồi!”
Trông hắn có chút tức giận.
Ta yếu ớt cười cười, hỏi:
“Sao cảm thấy độc này mạnh vậy?”
“Cảm giác không khỏi được.”
Giọng của ta yếu ớt, giống như quả cà tím bị dính sương.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, nói:
“Đại phu nói, ông ta không giải được độc này.”
“?”
“Người trúng độc sốt cao không hạ, càng lúc càng suy yếu, thất khiếu chảy m.á.u mà chết…”
Dọa ai vậy chứ.
Ta rất tán thành nói:
“Vừa hay, báo thù cho Nhân duyên cổ của ngươi. Không cần ngươi động thủ, ta có thể tự kết thúc trước được.”
Thương Quan chậc một tiếng, siết chặt nắm đấm, mơ hồ giận dữ, nói:
“Không có lừa ngươi.”
Ồ.
Chẳng lẽ ta thật sự sắp c.h.ế.t à.
Vì thế ta bực bội nói:
“Trước khi c.h.ế.t ta còn một tâm nguyện…”
“Có thể cho ta… sờ mặt của ngươi hai cái được không…”
Khuôn mặt kia thật sự rất đẹp, mặc dù không cười, bình thường đều mang bộ dạng lạnh lùng,
Nhưng lúc tức giận, hoặc là lúc cười rộ lên, thật sự vô cùng sinh động.
“... Ngươi im miệng.”
Phát cáu trước những lời nói nhảm của ta, hắn tức giận nói:
“Ngươi dám c.h.ế.t thử một lần xem?”
Sau đó ngồi xuống cạnh giường ta.
Bảo ta phải c.h.ế.t là hắn, không cho ta c.h.ế.t cũng là hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Thương Quan lấy một thanh đoản đao sắc bén từ trong tay áo ra.
Ta vẫn đang suy nghĩ có phải hắn muốn cho ta đi nhanh hơn không.
Chỉ thấy hắn không do dự, cắt một đường trên cổ tay mình.
10
Máu tươi nhỏ xuống, tí tách tí tách.
E là điên rồi.
Trong ánh mắt khiếp sợ của ta, hắn dùng vết thương trên cổ tay chắn trên môi của ta.
Máu tươi nóng hổi mà tanh mặn.
Đôi mắt hắn loáng thoáng vẻ đau đớn.
Giọng hắn run rẩy nói:
“Chỉ có m.á.u của ta mới có thể cứu ngươi.”
Ta miễn cưỡng chớp mắt, không thể nói chuyện.
Máu của hắn vừa bị ta nuốt vào, lập tức hòa tan như sắt bị nóng chảy, thiêu đốt cổ họng và phổi của ta.
Cảnh tượng nào mà ta chưa từng thấy qua?
Cảnh tượng này ta thực sự chưa từng thấy qua.
Trong cơn sốt cao và cơn đau nhức do trùng cắn khắp người.
Ta lại ngất đi.
…
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, ta vẫn ở trong căn phòng kia.
Cơn sốt đã hạ.
Ngoại trừ hơi mệt mỏi một chút so với trước kia, cũng không còn cảm giác đau đớn khi trúng độc nữa.
Ngoại trừ miệng còn vương chút mùi m.á.u tanh.
Ta ngẩn người nhìn chằm chằm đỉnh giường.
Chỉ có m.á.u của hắn mới cứu được ta?
Vì sao?
Vì sao hắn c.ắ.t c.ổ tay không chút do dự như vậy?
Ta vô cùng kinh ngạc trước sự đền đáp này.
Tiểu nha đầu mắt tròn kia lại tới, nàng ta trông thấy ta thì buông thuốc trong tay xuống, lại chạy ra ngoài, hô to:
“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Thiếu phu…”
“Nha Nha, câm miệng!”
Vẫn là giọng của Thương Quan.
Tiểu nha đầu thú vị.
Thương Quan đẩy cửa đi vào, mà ta ngồi ngẩn người trên giường.
Cổ tay trái hắn quấn băng gạc, hơi mất tự nhiên chắp tay sau lưng, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ.
“...Ta ngủ mấy ngày rồi?”
Ta khàn khàn hỏi hắn.
“Ba ngày.”
Mấy ngày nay, chắc là vị tiểu cô nương tên Nha Nha kia đã chăm sóc ta.
Hai chúng ta lại im lặng.
Vì thế ta chần chừ hỏi:
“Máu của ngươi…”
Thương Quan ngẩn người nhìn chằm chằm cổ tay mình, nói:
“Ta chỉ thử một lần, không ngờ lại thành công.”
“...”
Được, liều lĩnh thật đấy.
“Sao ngươi không đem m.á.u của ngươi bán lấy tiền đi?”
Hoàng đế lão tử cũng phải quỳ xuống cầu xin hắn trích máu.
“Vô dụng…” Thương Quan muốn nói lại thôi.
“Chỉ có tác dụng với ngươi.”
Hắn chuyển cái bát trên bàn đến trước mặt ta, nói:
“Uống thuốc đi, không cần người đút đâu nhỉ.”
Ta nhận lấy ngửi ngửi, cảm thấy rất đắng.
Nhưng ta cầm không nhúc nhích, nhìn chằm chằm đôi mắt đen như mực của hắn, hỏi:
“Tại sao?”
Tại sao lại có tác dụng với ta?
Thương Quan nhìn thằng vào mắt ta, mi mắt hắn hơi run rẩy, giống như hạ quyết tâm, cuối cùng nói:
“Bởi vì, ngươi đã trở thành bản mệnh cổ của ta.”
…
?
Im lặng không đủ để nói về bầu không khí lúc này.
Ta uống thuốc như con rối, vẻ mặt đau đớn.
Một nửa là do thuốc.
Chuyện này dường như có thể giải thích được, vì sao lúc ấy Thương Quan truy sát ta, vốn dĩ không giống dáng vẻ mất đi bản mệnh cổ.
Hắn đuổi theo rất gần, c.h.ế.t cũng cắn ta không buông.
Giữa chúng ta, xa nhất cũng chỉ cách vài dặm đường.
Mà khi ta trốn về Bất Chu sơn, cách hắn xa nhất.
Chắc hẳn khi đó hắn mới phát hiện bị phản phệ, kinh mạch đi ngược chiều.
Mà sau đó, gặp được ta ở Kinh Thành, bản mệnh cổ ở ngay bên cạnh hắn.
Nội thương của hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Ta không thể tưởng tượng nổi.
Cổ thuật Miêu Cương còn kiểu này à?
Đúng là làm ta mở rộng tầm mắt.
“...Vậy nên, ngươi không thể rời xa ta?”
Hắn ừ một tiếng, không nhìn ta, ngẩn người nhìn chằm chằm chỗ khác.
Đang lúc ta còn định truy hỏi thêm gì đó, vị tiểu cô nương tên Nha Nha kia đứng trước cửa, dùng giọng non nớt đáng yêu gọi:
“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Môn chủ mời Dao Đài cô nương qua gặp.”
Trong lòng ta giật mình.
Ông trời ơi.
Cha hắn đến.
Cha hắn đến thật rồi.
…
Chờ ta chuẩn bị xong, mang theo tâm trạng hoang mang đến gặp môn chủ Vạn Cương môn, sợ hãi trong lòng khó diễn tả thành lời.
Ta đã suýt g.i.ế.c c.h.ế.t nhi tử của ông ấy…
Đừng ném ta cho rết ăn mà!
Chỗ này chắc là nơi sâu nhất trong Vạn Cương môn, hoa viên quanh co, các loại thực vật đều tươi tốt, không biết trong bùn đất ẩn giấu bao nhiêu độc trùng.
Trong hoa viên có một đình nhỏ tám góc, một vị trung niên trông rất giống Thương Quan ngồi ở giữa.
Thương Quan và cha hắn quả thực cùng một khuôn đúc ra.
Nhưng cha hắn lại cười híp mắt, trông không lạnh lùng chút nào.
Môn chủ Vạn Cương môn nhìn thấy ta, rất vui vẻ vẫy tay, nói:
“Tiểu hữu Dao Đài, có điểm rất giống tôn sư.”
Đây là đang khen hay chê bai ta vậy…
Ta cứng ngắc tiến lên vấn an.
Sau khi hàn huyên, ông ấy cười híp mắt hỏi ta:
“Dao Đài cô nương cảm thấy khuyển tử thế nào?”
Ta trả lời sao đây?
Tốt hay xấu, ta cũng không dám nói.
Ta đang khó hiểu sao ông ấy không hưng sư vấn tội đây!
Kết quả ông ấy nói một câu:
“Ta đã biết chuyện bản mệnh cổ…”
Lông tóc ta dựng thẳng lên.
“Nhưng tiểu hữu không cần cảm thấy gánh nặng.”
“Phúc họa có nhau, trong số nó đã có kiếp này, đều do nhân quả cả.”
“Chờ cơ thể hồi phục, tiểu hữu có thể tự do đi lại trong Vạn Cương môn ta.”
“Không cần quản vấn đề kinh mạch của nghịch tử, nếu công lực của nó mất hết, chạy không được xa đâu, mỗi ngày theo lão nhân ta mới tốt.”
Xem ngài nói kìa, Thương Quan thật sự là con ruột của ngài sao?
Ta khiếp đảm lui ra.
Ta sợ mấy người cười híp mắt lắm.
Không dễ sống chung, đều là quái vật.
Ta trở về tiểu viện trước đó.
Mấy ngày nay, Thương Quan như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Ngược lại, mỗi ngày tiểu cô nương Nha Nha đều chạy đưa thuốc, đưa cơm cho ta.
Ta hỏi thiếu chủ của nàng ta đi đâu rồi.
Nàng ta chớp chớp mắt nói, thiếu chủ ngại đó.
… Được.
Ta định tịnh dưỡng hai ngày, đợi tinh thần khôi phục thì sẽ đi hỏi Thương Quan rằng bản mệnh cổ của hắn phải làm sao đây.
…
Vài ngày sau, đã tới trung thu, trăng sáng treo cao.
Ta quấn lấy Nha Nha giúp ta lấy một bầu rượu, sau đó ngồi ngắm trăng trên mái hiên.
Không ngờ Thiên Quan biến mất mấy ngày lại xuất hiện.
Hắn nhảy đến ngồi bên cạnh ta, liếc mắt nhìn rượu trong tay ta, muốn nói lại thôi.
“Ngươi không ăn cơm cùng cha ngươi à, hôm nay là trung thu đấy.”
Hắn nói:
“Vừa gặp rồi.”
Dừng lại một chút còn nói:
“Thân thể của ngươi vừa khỏe, không nên uống rượu.”
Ta nâng cằm nhìn hắn, ánh trăng trong suốt êm dịu, chiếu lên mặt hắn, có vẻ rất dịu dàng.
Ta ném rượu cho hắn, nói:
“Vậy ngươi uống thay ta đi, ở Bất Chu sơn, đêm trung thu đều là Quần Ngọc uống cùng ta.”
Hắn nhận lấy bầu rượu, lạnh nhạt hừ một tiếng, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Loáng thoáng cảm thấy hắn có chút hờn dỗi.
Ta rất muốn cười.
Vận mệnh à, vậy mà ta lại trở thành bản mệnh cổ của Thương Quan.
Ta lắc đầu thở dài.
“Lúc ấy nếu ngươi thật sự g.i.ế.c ta, vậy chẳng phải ngươi thật sự xong đời rồi sao?”
Thương Quan uống hơi gấp, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ.
Hắn ngẩn người nhìn ánh trăng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
“Thân thể ngươi khỏe rồi thì có thể rời đi, ta không phải loại người như vậy.”
Ta cũng có chút say, càng muốn khiêu khích hắn, cười hỏi:
“Loại người nào? Nhốt ta ở nhà ngươi? Lấy dây thừng trói ta lại?”
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta.
Đôi mắt kia lấp lánh ánh nước, vô cùng xinh đẹp.
“Chậc, ngươi nghĩ ngươi cản được ta chắc.”
Ta đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, lại tự uống một hớp.
Vào cổ họng đã cảm nhận được sự nóng bỏng.
Ta lại nói:
“Ta là người không có gì để theo đuổi, chỉ yêu du ngoạn tứ phương, bên cạnh có một kiếm một rượu là đủ.”
Giống như sư phụ, chỉ lo thân mình.
Triều đình cao, giang hồ xa, chẳng quan tâm chi.
Ta lạnh lùng nheo mắt nói với hắn:
“Tất nhiên ta sẽ không vì áy náy mà tự bó buộc mình.”
Nhiều lắm là, cho phép ngươi đi theo ta.
Hắn nói: “Ta không nghĩ vậy.”
Trầm ngâm một lát, Thương Quan thấp giọng nói:
“Cha ta nói, có cách có thể tìm được một con Nhân duyên cổ mới…”
“Lấy m.á.u của ta nuôi nấng, dưỡng trong cơ thể, để đạt được hiệu quả thay thế.”
Còn có thể như vậy à?
Ánh mắt ta chợt lóe lên:
“Vậy chẳng phải là, tìm được cách giải quyết rồi sao?”
Thương Quan lắc đầu:
“Nhân duyên cổ mới… khi gặp được nhân duyên mới, cũng sẽ c.h.ế.t đi.”
“Tuần hoàn qua lại, rất phiền toái.”
Tay ta nắm bầu rượu không tự chủ được mà cứng đờ trong chớp mắt.
“Đó cũng là một phương pháp khả thi.”
Ta nói một cách khô khan.
Thương Quan hơi liếc nhìn ta:
“Ta không đồng ý, sao có thể tùy ý trêu đùa nhân duyên của người khác.”
Ta ngạc nhiên, nhướng một bên lông mày.
“Hóa ra ngươi vẫn là một quân tử.”
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Ta giống tiểu nhân lúc nào.”
Gió đêm yên tĩnh.
Ta hỏi:
“Ngươi thật sự không muốn nuôi thêm một con Nhân duyên cổ sao?”
“Không muốn.”
Ta nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, đột nhiên có chút sung sướng, nói:
“Ngươi đoán ta có biết nguyên nhân không?”
Hắn à một tiếng.
Không trực tiếp trả lời ta, lại nhìn về phía ta, ánh mắt sâu hun hút, như chứa đựng hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.
Ta nhớ tới lần đầu tiên ta gặp hắn.
Dường như cách nhau cả mấy đời.
Duyên phận trên thế gian này, thiện duyên, nghiệt duyên, có cái chớp mắt là qua, có cái triền miên hồi lâu.
…
Ngày đó khi ta muốn rời đi, Nha Nha mặt mày ủ rũ, cắn ngón tay lẩm bẩm nói:
“Thiếu phu nhân muốn bỏ chạy… Thiếu phu nhân muốn bỏ chạy…”
Ta xoa đầu của nàng ta, cười đi ra cửa.
Xoay người lên ngựa, Thương Quan bên cạnh ngẩng đầu nhìn ta.
Ta nói: “Ta phải đi rồi.”
“Nửa đường ngươi đừng chặn g.i.ế.c ta nhé.”
Hắn hừ một tiếng, vẫn là vẻ mặt chảnh kia.
“Ta đi thật đấy!”
Ta cười híp mắt với hắn, vung roi ngựa lên, trong tiếng ngựa hí, nghênh ngang rời đi.
Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại truyền đến từ sau lưng.
Thế gian rộng lớn, con đường phía trước trong xanh.
Túng nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong*.
*Túng nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý khoái tai phong (纵一点浩然气, 千里快哉风): Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ, ngàn dặm reo gió bão Khoái Tai đình.