Nhân Duyên Cổ

Chương 8



Ta thích nói nhảm, vì thế mà chịu không ít thiệt thòi.

Nhưng ta c.h.ế.t cũng không thay đổi.

“Được, ngươi tự xưng là cửu ngũ chí tôn, đại bất kính, phải c.h.é.m đầu đấy.”

Ta nhào vào trên người hắn, khuỷu tay chống trên n.g.ự.c hắn, nó cứng rắn, phập phồng quá chừng.

Dưới thân hắn là tấm đệm mềm, ta nằm trên người hắn, ở trong thùng xe kín mít này.

Còn hơi nóng, có chút không thích hợp.

Nhưng hình như người xấu hổ không phải ta.

“Ngươi đứng dậy cho ta.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thương Quan giờ phút này vì tức giận mà đỏ lên, môi vừa mở ra lại khép, môi đỏ răng trắng, trông rất đẹp mắt.

“Không đấy.”

Ta cười tủm tỉm, còn dùng ngón tay nâng cằm hắn lên.

“Là ngươi kéo ta, lần này lại bảo ta đứng dậy.”

“Có biết cái gì gọi là mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó không!”

Nhưng hình như ta đã quên, hiện giờ nội lực của hắn đã khôi phục được bảy tám phần.

Vậy nên khi bị ném xuống đất, đầu óc ta vẫn còn ong ong.

Không hổ là thiếu chủ Vạn Cương môn, mạnh quá đi.

Đến lượt ta bị hắn đè xuống.

Tấm đệm rất mỏng, ván gỗ cứng làm lưng ta đau.

Tóc hắn bị ta giật rối, vài sợi tóc rũ xuống quét lên mặt ta.

Giống như mèo cào.

Còn thơm nữa.

Bầu không khí hơi mập mờ.

“Xem ra công lực của ngươi thật sự khôi phục rồi.”

Ta muốn tách bàn tay bị hắn cố định trên đệm đất, kết quả vẫn không hề nhúc nhích.

Trong con ngươi đen kịt của hắn có vài phần tức giận, có vài phần không được tự nhiên, còn có một phần thật sự không thể làm được gì.

Tình huống này, ai da mặt mỏng thì người đó thua.

Thế là ta đổ thêm dầu vào lửa.

“Khi còn bé, ngươi có bao giờ nghĩ rằng nhân duyên của ngươi như thế nào không?”

“...”

“Ngươi thích cô nương như thế nào…”

“...Ngươi có thể im miệng không.”

“Vậy ngươi thả ta ra trước đi.”

Hắn bóp cổ tay ta đau muốn chết.

Sau đó hắn chửi thề một câu trong cổ họng mà ta không nghe rõ, rồi xoay người ngồi dậy, kéo ta lên.

Thô lỗ quá!

“Ra ngoài đánh xe! Đừng làm phiền ta nữa!”

Hung dữ quá, hung dữ quá.

Ta nhịn cười, ôm eo lui về sau vén rèm cửa đi ra ngoài.

Hắn đẩy cửa xe lên từ bên trong, đầu ta chưa kịp chui ra đã bị cửa kẹp lại.

“Úi…”

Tính khí của thiếu chủ quá lớn, thật không dễ hầu hạ.

Hoàn toàn không ý thức được đều do ta làm hết.

Cũng không còn cách nào, từ nhỏ đầu óc kẻ hèn này có chút vấn đề.

Quần Ngọc tràn đầy cảm xúc với việc này.

Thương Quan biết rõ rằng nói chuyện với ta sẽ bị tức chết, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý ta nữa.

Ta chán muốn c.h.ế.t nắm dây thừng, ngắm phong cảnh ven đường.

Mua con ngựa này không tệ, còn chưa cắm xe xuống mương.

Đáng tiền.



Lộ trình đã được hơn một nửa.

Ngày hôm đó khi sắc trời đã sắp tối, bọn ta đã đến một nơi trước không thôn sau không quán.

Nửa đêm đành phải nghỉ ngơi trong rừng.

Buộc ngựa trên cây, để khung xe ở chỗ khuất.

Đốt lửa trại bên cạnh, phía trên nướng thỏ rừng.

Hai bọn ta chờ thỏ chín, hiếm khi yên tĩnh, không nói chuyện.

Thời tiết chuyển lạnh, sắp đến trung thu rồi.

Nửa đêm có hơi lạnh, ta nhấp một ngụm rượu.



Lửa cháy cùng rượu ngon, xua tan hàn ý.

Ta không ngờ Thương Quan lại mở miệng trước.

Hắn nói:

“Ánh mắt của Bất Chu tiên nhân quả thật độc đáo, nhận một đồ đệ khó lường.”

Ta nhất thời không biết hắn đang khen người hay đ.â.m người.

“Lời này giải thích thế nào nhỉ?”

Hắn trầm ngâm:

“Ta chưa từng thấy người nào như ngươi.”

“Rất đặc biệt.”

Đặc biệt cỡ nào?

Vừa nhìn thấy thì lập tức muốn đánh một trận?

Mặt hắn bị ánh lửa chiếu rọi, không hiểu sao có vẻ rất dịu dàng.

Chọc chọc đống củi, ta nói:

“Là ta vốn đặc biệt.”

“Tuy lão nhân gia cũng thực sự rất đặc biệt.”

Về cõi tiên nhiều năm, đồ đệ vẫn còn làm hại nhân gian.

“...”

Ta lắc bầu rượu, nghe âm thanh còn một nửa, do dự mở miệng nói:

“Ta và Quần Ngọc đều được sư phụ nhặt được.”

Thương Quan lẳng lặng ngồi bên cạnh ta, có chút bất ngờ nhìn ta, không nói gì.



Năm đó sư phụ vân du tứ phương, đúng lúc gặp được một thôn đang bị sơn tặc tàn sát ở biên giới.

Bọn đồ tể cướp đoạt lương thực và tài sản, đạp m.á.u tươi và thịt vụn dưới chân.

Khi đó, ta chưa tới mười tuổi, ở trong núi thi biển m.á.u mà không biết làm sao.

Người nhà c.h.ế.t thảm, bằng hữu đầu thân tách rời.

Đương nhiên sợ hãi cũng vô dụng.

Ta cầm d.a.o làm bếp trong nhà, nhân lúc tặc nhân lục thùng đựng gạo nhà ta, c.h.é.m một đao ra sau cổ hắn.

Dao rất sắc.

Cổ bị c.h.é.m đứt một nửa, m.á.u văng đầy mặt ta.

Người đó vẫn chưa chết.

Tay chân co quắp, đôi mắt trợn tròn không thể tin được nhìn ta.

Ta bình tĩnh rút rìu sắt trong tay hắn ra, lại bổ vào đầu hắn thêm vài cái.

Chặt đầu người không dễ bằng chặt gỗ.

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu ta khi đó.

Lúc này ta nghe được một giọng nói già nua:

“Sát khí của tiểu cô nương thật nặng.”

Ta kinh hãi, há miệng run rẩy quay đầu lại, trông thấy một lão nhân tóc hoa râm.

Ông ấy đeo hai thanh kiếm, và một hồ lô rượu trên lưng.

Lôi thôi lếch thếch, cà lơ phất phơ.

Trông không giống người tốt lắm.

Nhưng ông ấy rút một thanh kiếm ra, trong vài hơi thở đã g.i.ế.c sạch tất cả sơn tặc.

Không chút do dự, g.i.ế.c người không chớp mắt.

Ta đi theo sau ông ấy, lảo đảo từng bước một, nhiều lần vấp phải thi thể.

Lão nhân cười híp mắt nhìn ta, tiện tay dùng vạt áo lau lau thanh kiếm dính đầy máu, tra kiếm về vỏ, rất qua loa.

“Tiểu nha đầu, ngươi đi theo ta làm gì?”

Ta ngẩng đầu nhìn ông ấy, vốn định nói cảm tạ ân cứu mạng, xin ân nhân thu nhận ta làm đồ đệ các thứ.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại thành:

“Ta thích tên thanh kiếm của người.”

Trên chuôi kiếm m.á.u chảy đầm đìa kia, có khắc hai chữ:

Tửu Quỷ.

Lão nhân cười to ba tiếng, hỏi:

“Vậy tên của ngươi là gì?”

Ta thấp giọng đáp: “Dao Đài.”

Ông ấy chậc chậc lấy làm lạ, vuốt râu nhìn ta:

“Duyên phận gì vậy! Duyên phận gì vậy chứ!”

Ta không hiểu ý ông ấy, nhưng ông ấy cũng không giải thích.



Cứ như vậy, ông ấy qua loa kéo ta về Bất Chu sơn.

Trên núi có một tiểu tử chảy nước mũi, tên là Quần Ngọc.

Đây là duyên phận à?

Toàn thân ta toàn máu, mặt không chút thay đổi, trông không dễ ở chung.

Khi đó Quần Ngọc cũng còn nhỏ, thấy ta m.á.u chảy đầm đìa vô cùng bẩn thỉu, sợ tới mức thét chói tai, trốn sau lưng sư phu phụ, chớp hai mắt giống như con thỏ sợ hãi.

Ta lạnh như băng đứng bên cạnh, xụ mặt, cảm thấy hắn ta đúng là trẻ con.

Sư phụ kéo Quần Ngọc đến trước mặt ta, nói:

“Mau chào hỏi sư muội của con đi.”

Nhãi con choai choai hỏi tên ta là gì.

Ta nói ta tên Dao Đài.

Hắn ta quát to một tiếng, đỏ mặt nói:

“Tại sao ngươi lại học đặt tên theo ta?”

Xin lỗi, ta không đọc sách, tại sao lại học đặt theo tên ngươi?



Tóm lại là ta ở lại Bất Chu sơn.

Trên núi có một lão nhân và hai đứa nhỏ.

Khi còn bé, mỗi ngày mặt ta đều chầm dầm, giống như ai cũng thiếu nợ ta.

Sư phụ thở dài, nói:

“Tiểu Dao Đài đáng yêu như thế, phải cười nhiều một chút…”

Nhưng ta không có nhiều chuyện vui.

Đè Quần Ngọc xuống đất sao?

Mười ngày nửa tháng, cuối cùng cũng đọc xong một quyển sách, tính không?

Đào được rượu ngon mà sư phụ chôn ở sau núi, tính không?

Ta hỏi sư phụ.

Sư phụ trầm mặc, đành nói:

“Tính!”



Nói đến đây, Thương Quan có chút kinh dị nói.

“Nhìn không ra, tính tình của ngươi so với khi còn bé còn thua nhiều lắm.”

Ta xé con thỏ, nhướng mày hỏi:

“Vậy là thay đổi tốt hơn hay xấu đi?”

Ánh mắt hắn đen tối không thấy rõ trong ánh lửa, hừ một tiếng:

“Ai biết được.”

Trong tiếng cười của ta, hắn không thoải mái cắn một miếng chân thỏ.

Ta nói tiếp:

“Sau này đọc sách biết chữ, ta mới biết được nguồn gốc sâu xa của Quần Ngọc và tên ta.”

“Thực sự đúng là duyên phận.”

Ta từng hỏi sư phụ, điều ông ấy theo đuổi, có phải là gặp chuyện bất bình mà rút đao tương trợ không.

Dọn dẹp chuyện bất bình của thiên hạ, chỉ riêng có gươm kiếm mà thôi.

Sư phụ ôm rượu của ông ấy, say khướt nói:

“Cũng không phải, ta không phải thánh nhân.”

“Ta không có mong muốn gì, chẳng qua mười bước g.i.ế.c một người, ngàn dặm không lưu hành mà thôi.”

Kiếm giả, rất hung dữ.

Nói xong, ta quay đầu nhìn Thương Quan.

Không ngờ hắn lại yên lặng nhìn rượu trong tay ta.

Khi ta cho rằng hắn định nói câu gì đó sâu sắc, hắn giơ bình của mình lên, rồi kính ta ở xa xa một cái.

“Làm gì đấy?”

Tay ta chống cằm, khó hiểu nhìn hắn.

Hắn không đáp.

Tự mình uống.

Rượu này hơi mạnh, ánh mắt hắn hơi mơ màng, ánh nước lóng lánh, nhiễm ẩm ướt trên môi.

Sáng lấp lánh.

Ta nhìn sườn mặt hắn, ngẩn người.

Ban đêm hoặc người.

Ta thở dài, có chút đau đầu.

Ta chợt nhớ tới, hôm nay ở trên xe, đầu thực sự bị cửa kẹp.

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.