Nhân Duyên Cổ

Chương 6



Làm sao ta biết được.

Ngươi nghĩ lý do tại sao ngươi không biết đi.

“...”

Ta mím môi, nặn ra một nụ cười khó hiểu.

Không biết tại sao, mặt Thương Quan lộ ra vẻ nghi hoặc.

Một lúc lâu sau, hắn đờ người ra.

Ta nhìn sắc hồng phấn chậm rãi phủ lên cái cổ trắng nõn của hắn.

Tiếp theo là vành tai.

Khuôn mặt tiều tụy vì bệnh giờ phút này nhiễm một chút giận dữ.

Ài, tú sắc khả xan*.

*Tú sắc khả xan (秀色可餐): Đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi.

“Ngươi…”

Ta không biết xấu hổ.

Đây không phải chuyện ngày một ngày hai.

Ai đó bị ta lột đồ lẽ ra đã biết từ lâu rồi.

“Ui trời, mở ra xem xem.”

Ta huơ huơ chuôi kiếm, chỉ vào lá thư trong tay hắn.

Ta nhanh chóng hỏi sang chuyện khác, không biết trên người hắn có mang theo thứ đồ nào dữ dữ tương tự hóa huyết cổ không.

Thương Quan trừng mắt nhìn ta, nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, mở bức thư ra.

Ta lại gần nhìn, cằm sắp chạm vào vai trái của hắn.

“Đừng đến gần ta như vậy.”

Hắn dời nửa bước sang bên cạnh.

“Ta không thấy rõ.”

Ta cũng dịch nửa bước, còn đưa tay qua.

Hắn hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm.

Ta xem như không nhìn thấy, bắt đầu xem nội dung tờ giấy kia.

Đáng tiếc.

Không hiểu.

Chữ không nhiều lắm, nhưng mỗi chữ đều giống như một con sâu, vô cùng kì quặc, giương nanh múa vuốt một cách quỷ dị.

Chẳng có ý nghĩa gì.

Ta lại lui ra, suýt chút nữa giẫm lên đám m.á.u loãng kia, tầm mắt từ giấy chuyển sang bên sườn mặt của Thương Quan.

Hắn tập trung nghiên cứu, lông mày nghiêm túc nhíu lại.

Đọc đến phía sau, sắc mặt vẫn còn điềm tĩnh lại bắt đầu cực kỳ giận dữ.

Ồ, vậy là đọc hiểu.

Thế thì được.

“Sao không xem nữa?”

Hắn thấy ta lui ra, vẻ mặt tức giận hỏi.

“Ta xem không hiểu.”

Nếu Quần Ngọc ở đây thì tốt rồi, ta thì không.

Để ta nghiên cứu các loại chữ viết thiên thư, chắc ta c.h.ế.t mất.

Không có ngày đó đâu.

“Viết cái gì vậy, kể cho ta nghe đi.”



Ta nhảy lên, lại gần nhìn chữ viết hình sâu kia.

Thương Quan nhíu mày, dường như kinh ngạc a một tiếng, nói:

“Khó có được còn có thứ mà ngươi không biết.”

Gì đây!

Lại khiêu khích ta nữa à.

“Đừng hòng ta nói cho ngươi biết.”

Thương Quan giơ tờ giấy trong tay lên, một con trùng nhỏ đỏ rực bò ra từ trong tay áo, cắn lên tờ giấy.

Cả tờ giấy bốc cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Hắn đắc ý nhướng mày.

Chậc, tiểu tử thối.

“Ta cầu xin ngươi, ngươi cũng không nói cho ta biết sao?”

Xem xét tình hình là thuật tu hành quan trọng để hành tẩu giang hồ.

“Thương đại thiếu chủ?”

“Thương quan ca ca~”

Ta kéo tay áo hắn, vừa lắc vừa giậm chân.

Toàn thân hắn nổi da gà.

“Xin ngươi đó xin ngươi đó.”

Ta ngoan ngoãn.

Ta nhỏ giọng mềm mại.

Một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu cầu xin như thế, sao có thể có tâm địa sắt đá mà không đồng ý chứ?

Thương Quan như bị ong mật đốt hất tay ta ra, tức giận nói:

“Nằm mơ.”

Tiểu tử này được lắm.

Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

“Ngươi có nói không?”

Tiên lễ hậu binh*.

*Tiên lễ hậu binh (先礼后兵): Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

Ta đi thẳng tới khóa cổ hắn.

Khuỷu tay kẹp cổ hắn, ngửa ra sau.

Không nói cho ta biết thì ta sẽ trói hắn về Nam Phong quán!

Rương vàng này sẽ thuộc về ta!

Hắn vô thức đánh khuỷu tay về phía ta.

Đá đầu gối, định làm ta vấp.

Ồ? Sức lực khôi phục không ít.

Khả năng tự chữa thương của hắn mạnh như vậy sao?

Sao mà được chứ, ngã vào vũng m.á.u thì ta hóa thành t.h.i t.h.ể nước mất.

Ta tránh chân hắn, tựa vào khuỷu tay hắn rồi nhảy sang một bên.

“Trước mặt mọi người, không nên lôi lôi kéo kéo!”

Lúc này sức lực của hắn không bằng ta, cánh tay cũng không thoát được.

Tội nghiệp quá đi~

Ta rất phấn khích.

Ánh mắt như đao của hắn có thể đ.â.m xuyên ta.



Trong ánh mắt đều mắng ta: Vô liêm sỉ.

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Đúng thế.

Ta chính là người như vậy.

Ta cười híp mắt ôm lấy cổ hắn, vẻ mặt uy hiếp:

“Ngươi có nói không?”

Hắn bị ép ngửa đầu trong khuỷu tay ta, lông mi run rẩy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không tình nguyện thỏa hiệp:

“Nói! Ngươi buông ta ra trước đã!”



Khi ta cầm roi ngựa, đội nón lá, ngồi trước xe ngựa, còn có chút hoảng hốt.

Mấy ngày trước, ta còn làm phụ bếp trong Phi Tiên lâu ở Kinh Thành.

Ảo tưởng mình ẩn nấp trong thành, Thương Quan tuyệt đối sẽ không tìm thấy ta.

Nào biết vài ngày sau, ta lại làm phụ xe của hắn, hộ tống hắn về Vạn Cương môn.

Sư phụ nói đúng, vận mệnh chính là cánh quạt tồi tàn trên tranh đường, vĩnh viễn đều chỉ về phía kém.

Ngươi nghĩ rằng nó là một con rồng, nhưng kết quả nó lại là một con sâu.

Vậy tại sao ta lại có bản lĩnh như thế?

Còn có thể ăn bản mệnh cổ của Thương Quan nữa chứ!

Oan nghiệt.

Về phần bức thư kia, đúng là Noãn Ngọc Sinh Yên viết.

Hơn nữa, còn cố ý viết cho Thương Quan xem.

Mở đầu thư lập tức để Thương Quan thay mặt hai người Nam Phong quán bọn họ gửi lời thăm đến môn chủ Vạn Cương Môn.

Người quen của cha hắn à?

Ta giật mình, nói với Thương Quan:

“Vậy coi như hắn ta cứu ngươi, giải quyết bọn bắt cóc tống tiền để trút giận cho ngươi.”

Quan trọng là, còn để lại một rương vàng.

Giàu nứt đố đổ vách thế chứ.

“Không ai nói vàng này là để lại cho ta cả!”

“Vậy ngươi trả về làm gì?”

“...”

Thương Quan là ai chứ, công tử nhà giàu.

Mà ta, là một nữ cô nhi nghèo rách mồng tơi.

“Ngươi thật sự không cần tiền này à?”

“Không cần.”

Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Ngươi không trả cũng không lấy, chẳng lẽ ngươi ném đi hả?”

Ta tức giận, rương vàng này có thể mua rượu, ít nhất đủ để ta uống mười năm.

Thương Quan do dự một lát rồi nói:

“Ngươi lấy đi.”

Hả?

Ta trợn tròn mắt:

“Thật sự muốn ta nuôi ngươi mà!”

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.