Con Nhân duyên cổ béo khỏe ngon ngọt, toàn thân trắng như tuyết, thân có chín vòng tròn màu đỏ.
Bị ta ăn rồi.
Mùi hương thơm ngon tan trong miệng, giòn tan.
Kẻ đại gian đại ác lại chính là ta!
Có một thứ tên là lương tâm, giờ phút này nó đang nhảy lên nhảy xuống trong lồng ngực, hợp tình hợp lý lên án tội ác của ta.
“...Vậy… Ngươi, phải làm sao đây?”
Việc không có bản mệnh cổ đối với người tu hành cổ độc mà nói, giống như thiếu tay thiếu chân.
Nếu Thương Quan thả trùng cắn ta lần nữa, ta tuyệt đối không trốn.
Cùng lắm thì ta lại viết bức di thư gửi cho Quần Ngọc, bảo hắn ta chôn vào mộ ta mấy vò rượu ngon.
Thương Quan khẽ hừ một tiếng, hất tay ta ra, không trả lời.
Xem ra có vẻ không thâm cừu đại hận gì mấy.
Mà lại giống đang dỗi hơn.
Hắn đi thẳng về phía trước.
Ta đoán hắn cũng không biết chính mình đang đi đâu.
Có thể làm gì được giờ, chỉ có thể đi theo thôi.
Ta nơm nớp lo sợ.
Ai mà ngờ được, ăn một con trùng chiên, hình như suýt chút nữa đã giật lấy một mạng người.
Nhưng mà, hắn truy sát ta hơn một năm, không giống dáng vẻ như bị nội thương.
Nội lực kéo dài ổn định, một tay cổ độc xuất thần nhập hóa.
Đuổi theo khiến ta chạy tụt quần.
Tại sao phải đến một năm sau mới…
Đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo chứ?
“Không có bản mệnh cổ, có phải ngươi sẽ c.h.ế.t hay không…”
Giờ phút này ta không hề nghĩ tới, tại sao thiếu chủ Vạn Cương môn tiếng tăm lừng lẫy, lại có bản mệnh cổ là Nhân duyên cổ vô hại với người và vật.
Chẳng lẽ hắn còn muốn làm ông tơ nối dây tơ hồng cho người ta sao?
Đáng tiếc xuất sư không tốt, hình như nhân duyên của hắn cũng bị ta cắt đứt rồi.
“Vậy chắc sẽ không…”
Hắn không quay đầu, âm hiểm nói:
“Ta c.h.ế.t thì ngươi cũng đừng hòng sống.”
Ặc.
Mặc dù ta có ý định dùng mệnh tạ lỗi.
Nhưng không nhiều lắm.
Ta đi theo sau hắn, sứt đầu mẻ trán nói:
“Vậy tình trạng này của ngươi làm sao đây, tiếp theo ngươi đi đâu?”
“...”
“Về Nam Cương đi chết.”
Lại hù ta nữa.
“Ngươi như vậy sao mà về Nam Cương được…”
Ta đi nhanh hai bước, nhảy tới trước mặt hắn.
“Hay là, ta hộ tống ngươi về ha?”
Mắt ta sáng lấp lánh.
Trước mắt, hình như việc này có thể bù đắp cho hắn.
“Ta hiểu y thuật, trên đường có thể chăm sóc ngươi.”
“Khinh công cũng không tệ, nếu gặp phải kẻ thù của ngươi, có thể dẫn ngươi chạy trốn.”
Đáng tiếc, hình như Thương Quan không thích câu chuyện giang hồ nở nụ cười quên hết thù oán lắm.
Hắn cười giễu cợt, không hề bị lay động, muốn vòng qua ta.
Ta lùi lại, chắn trước mặt hắn:
“Nếu ngươi thật sự vì mất bản mệnh cổ mà tẩu hỏa nhập ma, hoặc là mất hết công lực, ta có thể…”
“Nuôi ngươi!”
Mặc dù ta không có tiền.
Thương Quan nghe được nửa câu sau, giống như lại bị đùa giỡn.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta.
Nhưng tầm mắt hắn vừa đối diện với ta chưa được bao lâu, ánh mắt lại lướt qua đầu vai ta, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn nhìn thấy gì thế?
Ta khó hiểu quay đầu lại.
Một cái rương đã mở nắp rơi xuống trên mặt đất, bên trong ánh vàng rực rỡ.
Một số lượng vàng rơi rải rác ở bên ngoài.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ông trời cũng muốn để ta nuôi hắn nữa?
Bên cạnh rương, ba bãi y phục giày vớ đỏ đen, giống như hình người, còn đang bốc khói.
Bên dưới còn có chất lỏng màu đỏ.
Đừng nói với ta… Đây là ba tên buôn người nhé?
Ta nhìn trái nhìn phải, làm sao cũng cảm thấy nó liên quan với cổ độc.
Lòng dạ độc ác như thế.
Ta mở to hai mắt nhìn nó, rồi nhìn sang Thương Quan.
Không phải là ngươi làm đấy chứ?
Cổ độc đáng sợ như thế, có thể làm cho người sống sờ sờ hóa thành mủ trong nháy mắt hả?
“Không phải ta.”
Hắn lập tức phủ nhận, nhìn chằm chằm những bãi m.á.u loãng còn sót lại kia, hắn cau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Rất lâu sau, hắn hỏi:
“Ngươi biết Noãn Ngọc Sinh Yên không?”
Chẳng lẽ đây không phải câu thơ hả?
Hình như từng nghe loáng thoáng.
Thương Quan nói tiếp:
“Người này đến từ Nam Cương, giỏi dùng hóa huyết cổ, c.h.ế.t trong tay hắn, t.h.i t.h.ể đều hóa thành m.á.u loãng, trên đó còn bốc khói trắng cuồn cuộn.”
“Hành tẩu trong giang hồ, hắn ta tự xưng là… Noãn Ngọc Sinh Yên.”
“Chẳng lẽ hắn ta ở Kinh Thành?”
Thương Quan cau mày, nhìn t.h.i t.h.ể miễn cưỡng duy trì hình người kia, trong mắt có chút nghiêm túc.
“Ngươi không đánh lại hắn ta sao?”
Ta thuận miệng hỏi.
Có chút hiếu kỳ.
Thiếu chủ Vạn Cương môn người người nghe mà biến sắc, Nam Cương bá chủ một phương.
Còn có người để kiêng dè nữa hả?
Trong đầu ta đột nhiên hiện ra khuôn mặt vị Nhị công tử tuấn tú ở Nam Phong quán kia.
Chẳng lẽ là hắn ta?!
Thương Quan nhìn ta, hừ một tiếng:
“Đổi lại trước đó, tất nhiên là ta không sợ…”
Ta lễ phép ngậm miệng.
Hắn cầm lấy một nhánh cây, ngồi xổm xuống lật bãi nước xác c.h.ế.t trong đó.
Nhánh cây kia chạm vào m.á.u loãng cũng bắt đầu bốc khói trắng.
Mà ta cũng nhặt một nhánh cây.
Bắt đầu chọc vào rương vàng.
Nếu không phải sợ có độc, ta đã nhặt một khối lên cắn một miếng rồi.
Hả?
Dưới rương hình như còn lớp kép, sau khi trút ra hết thì lộ ra một góc giấy trắng.
Hình như là một lá thư?
Ta chọt chọt Thương Quan, ý bảo hắn đi lấy.
Ta không muốn hoá thành m.á.u loãng đâu.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, nói:
“Hóa huyết cổ cũng không khó giải quyết.”
“Cái Noãn Ngọc Sinh Yên làm cho người ta kiêng kỵ nhất, chính là người bên cạnh…”
Nói xong, hắn kéo một góc áo bào của mình xuống, bọc tay lại rồi đẩy khối vàng ra, mở lớp kép của cái rương.
Thật sự là một bức thư!
Trên đó in đủ loại hoa văn màu vàng sậm, hình như còn tản ra mùi thơm.
Không ký tên.
Thương Quan nghi hoặc cầm bức thư, do dự có nên mở ra hay không.
“Tại sao Noãn Ngọc Sinh yên lại ở Kinh Thành? Tại sao lại g.i.ế.c ba người này?”
Ta úp úp mở mở hỏi.
Có chút không đành lòng nói:
“Ba người này, chắc là bọn buôn người đã trói ngươi.”
“...”
“Mà Noãn Ngọc Sinh Yên, hình như là chủ nhân của Nam Phong quán.”
“Người mua ngươi.”
Quả nhiên, mặt Thương Quan đen lại.
Hắn siết chặt bức thư.
Nới lỏng rồi lại nắm chặt.
Rất lâu sau, hắn oán hận nói với ta:
“Trước giờ Noãn Ngọc Sinh Yên luôn làm việc rất quái đản.”
“Hắn ta có một hồng nhan tri kỷ, lại có danh tiếng hung ác bên ngoài.”
“Cả hai như hình với bóng, rất khó chơi.”
Ta trầm tư.
Nếu Noãn Ngọc Sinh Yên là Nhị công tử của Nam Phong quán, vậy hồng nhan tri kỷ của hắn ta rất có thể là vị Đại đương gia kia.
Quả nhiên Kinh Thành là nơi ngọa hổ tàng long, ngay cả một Nam Phong quán nho nhỏ cũng có hai vị cao thủ trấn giữ.
Ta sợ hãi thán phục.
Sau đó phát hiện, hình như ta không phải là người đứng đắn.
Ta không chút nghĩ ngợi, mở miệng hỏi hắn:
“Vị hồng nhan tri kỷ này, có phải tên là… Lam Điền không?”