Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú

Chương 17



Trì Tảo Tảo dời mắt, không thể phủ nhận rằng Tạ Cảnh Diệu thực sự rất có tài. Về thiết kế, anh có rất nhiều ý tưởng và có thể xác định chính xác.

“Được rồi, cái này để ở đây, tôi sẽ yêu cầu họ hoàn thiện sản phẩm, em là người dùng thử.” Tạ Cảnh Diệu như đang nghĩ đến điều gì đó, nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn: “Cách đây hai ngày có một sản phẩm mới. Hôm nay tôi không đến công ty nên đã nhờ người gửi sản phẩm đó tới đây, em sẽ dùng thử và cung cấp cho tôi báo cáo trải nghiệm người dùng.”

Trì Tảo Tảo muốn đập đầu xuống mặt bàn.

“Vâng thưa Tạ tổng.” Song cô vẫn giữ nụ cười, gật đầu với Tạ Cảnh Diệu.

“Việc công xong rồi, thế còn việc tư thì sao?” Tạ Cảnh Diệu nhìn cô chằm chằm, không sốt ruột bắt cô trả lời mà bản thân lấy một tập tài liệu ra xử lý.

“Tạ tổng, chuyện này… Em cũng phải suy nghĩ nữa ạ…” Trì Tảo Tảo do dự, nhưng nội tâm đã sớm muốn vui vẻ với anh một hồi.

Tạ Cảnh Diệu nhướng mày, đôi mắt nheo lại đánh giá Trì Tảo Tảo: “Buổi tối cho tôi đáp án nhé. Nếu thực sự làm em do dự như vậy thì tôi cũng rất thất bại, phải không?”

Ngài thất bại ở đâu chứ! Trì Tảo Tảo rất muốn lao tới ngay lấp tức, chỉ cần nghe anh nói cũng đủ khiến cô chảy nước, từng phút từng giây hòa hợp với anh. Tất cả những gì cô đang nghĩ là làm thế nào để bị người đàn ông này giữ dưới cơ thể và quất roi liên tục.

“Em đi làm trước đi, buổi tối chờ tôi?” Tạ Cảnh Diệu hơi nhướng mày: “À, tiện thể gọi Tống Nguyên vào.”

Trì Tảo Tảo như trút được gánh nặng, mở cửa đã nhìn thấy tất cả đồng nghiệp đứng ngoài cửa hóng tình hình bên trong.

“Mọi người…” Trì Tảo Tảo hoảng sợ, nhưng lại nhìn thoáng qua phía sau, anh không ngẩng đầu, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đóng cửa lại.

“Sếp bảo gì vậy? Chúng tôi ở bên ngoài nên không nghe thấy, cô mau nói đi.”

Mọi người đều thúc giục cô, Trì Tảo Tảo thở phào, may mà vừa rồi họ chưa nói gì nhiều. va

“Không có gì, chủ yếu là báo cáo công việc gần đây thôi. Mới rồi Tạ tổng cầm bản thảo thiết kế của tôi và trao đổi với tôi một số phương diện thiết kế, chỉ có vậy.”

Trì Tảo Tảo lại gọi Tống Nguyên vào, bản thân quay lại vị trí làm việc lại thoáng đứng ngồi không yên.

Các đồng nghiệp đều ngồi xổm ngoài cửa văn phòng, cô nhìn một lúc mới dám lấy bản hợp đồng kia ra.

May sao bản đồng hợp kia không khác văn kiện bình thường là bao, Trì Tảo Tảo cẩn thận lật xem, mỗi một tờ đều có thể làm cô suy nghĩ bậy bạ.

Thậm chí, ở trang cuối còn có một cái bảng xem như tự kiểm tra, tất cả các mục được liệt kê và cho điểm từ 0 đến 5, 0 là không thể chấp nhận và 5 có nghĩa là rất thích.

Nó được chia thành năm phần, từ kiểm soát tinh thần đến nô lệ chó và nô lệ mèo, rồi lại đến nô lệ tình dục và nô lệ tra tấn, mỗi phần đều có mục riêng.

Trì Tảo Tảo điền phần mình không chấp nhận được là 0 trước, những mục còn lại đều đang do dự. Đối với những mục này, cô không phản cảm nhưng vì chưa từng thử nên không chắc bản thân có thể chấp nhận hay không, cô chấm từ 2 đến 4 điểm, những mục còn lại cô thích được viết 5.

Cho đến giờ tan tầm, Trì Tảo Tảo mới do dự lật tới trang cuối ký tên của mình.

Lúc này, trong văn phòng chỉ còn mình cô và căn phòng tận cùng bên trong kia vẫn sáng đèn.

Trì Tảo Tảo nhìn thấy đồng nghiệp ra về hết mới dám thu dọn đồ đạc, bấm chuông cửa văn phòng.

“Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng nói vững vàng.

Trì Tảo Tảo hít sâu một hơi, siết chặt bản hợp đồng trong tay, đẩy cửa văn phòng ra.

“Suy nghĩ kỹ rồi hả?” Tạ Cảnh Diệu thấy cô luôn nắm chặt bản hợp đồng, trong lòng đã đoán được phần nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.