Đèn trần đột nhiên bật sáng, Âu Nhược bị ánh sáng đột ngột khiến mắt không thể kịp thích ứng lập tức nheo lại.
Khi cô mở mắt ra, cảnh vật trước mắt không rõ ràng, người trước mặt không giống thật. Cô không biết đâu mới là người đàn ông mà cô nhung nhớ, chỉ có thể dựa theo giọng nói mà phán đoán để xoay đầu.
Hai người đàn ông giống hệt như nhau đang đứng đối diện nhau ở hai phía, một người ở trên ánh mắt đùa cợt mỉa mai, một người ở dưới trầm lặng tịch mịch. Âu Nhược vừa vặn bị treo ở giữa, dưới chân cô còn có một dãy đinh sắt đang nhô lên chờ đợi.
Rõ ràng là gần trong gang tất, vậy mà lại cách xa muôn trùng.
Bắc Vũ Tịch nhìn thấy Âu Nhược bị treo ở đó, tâm tình liền bất định, hắn nhíu mày, gọi lớn tên cô: "Âu Nhược!"
Hắn gọi tên cô, thanh âm quen thuộc gần gũi đó khiến cho bao nhung nhớ mà cô ấp ủ đều như trào ra, theo dòng lệ mà rơi xuống.
"Bắc Vũ Tịch!" trong lòng Âu Nhược gọi tên hắn.
Đại Đại sủa "gâu gâu" hai tiếng, nhảy hai chân lên song chắn hành lang, nhìn về phía Âu Nhược.
Bắc Vũ Nghiêm ở trêи này như đang xem một màn kịch, dáng điệu đắc ý hiện rõ, dường như hắn biết rõ đối với Bắc Vũ Tịch người phụ nữ này quan trọng thế nào.
"Bắc Vũ Tịch! Cảm thấy người phụ nữ của mình đứng trên bờ vực cái chết? Đáng sợ lắm đúng không?" Bắc Vũ Nghiêm cười nhạo.
Khi con người ta mang nặng lòng thù hận thì dù có là người thân ruột thịt đi nữa, vạn lần cũng khó mà nguôi ngoai.
Nơi sâu thẳm trong lòng hắn lại rỉ máu, người phụ nữ của hắn cũng đã từng như vậy. Đáng tiếc, cô ấy đã không còn nữa.
Bắc Vũ Tịch lạnh lùng nhìn Bắc Vũ Nghiêm, kẻ có gương mặt giống hắn đến không sai vào đâu được.
Chỉ là đôi mắt của Bắc Vũ Nghiêm đã hằn sâu thù hận, còn Bắc Vũ Tịch thì mãi mãi vẫn là nét tàn bạo tiềm ẩn bấy lâu.
Đời người phải trải qua những chuyện thế này, mới biết người cần và người không cần, mới nhận ra ai mới là người quan tâm với mình nhất.
Âu Nhược nở nụ cười yếu ớt, cô trở thành một con mồi để người người đều đem ra dọa nạt Bắc Vũ Tịch.
Từ ngày hắn mang cô về, cô dường như không thể làm gì khác ngoại trừ gây phiền phức.
"Bắc Vũ Tịch! Sói mà lại nhận nuôi cừu thì chính là kẻ ngốc." Bắc Vũ Nghiêm cười nhạo, thanh âm mang theo một chút bất mãn.
Sói ở đây chính là Bắc Vũ Tịch còn cừu ở đây chính là Âu Nhược.
Đúng như hắn nói, sẽ chẳng có con sói nào lại đi nuôi dưỡng một con cừu nếu không vì có ý đồ.
Từ đầu đến cuối, Bắc Vũ Tịch không phản bác lấy một lời, cứ để mặc cho Bắc Vũ Nghiêm muốn nói gì thì cứ nói cái đó.
Bọn họ là sinh đôi, chắc chắn đã vì chuyện gì đó mà không thể hòa hợp, vấn đề về cô gái kia? Người phụ nữ của Bắc Vũ Nghiêm?!
Âu Nhược biết là hắn không nói với cô, vậy chính là nói với Bắc Vũ Nghiêm.
Sắc mặt Bắc Vũ Nghiêm tái lại, ánh nhìn thờ ơ đó chuyển dần thành kinh ngạc rồi lại thành đau xót, thời gian trôi qua rất lâu, dường như bên ngoài và ở đây là hai thế giới.
Về nhà? Để làm gì? Nhìn bọn họ đối xử với hắn như một tên tội nhân?
Bắc Vũ Tịch lại nói: "Quá khứ không phải là thứ đem ra bàn cãi. Nó là bài học từ sự sống còn."
Bắc Vũ Nghiêm "hừ" lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn vào Bắc Vũ Tịch lại có chút tức giận: "Sự sống còn? Miên Miên chết rồi thì đó là bài học của cô ấy sao? Bắc Vũ Tịch, nếu như ngươi không đẩy Miên Miên vào cái nơi đó, cô ấy liệu có chết không?"
Cô ấy chết rồi sao? Cô gái tên Miên Miên?
Âu Nhược không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cô đoán cô gái tên Miên Miên là người đã khiến Bắc Vũ Nghiêm hận Bắc Vũ Tịch, cô gái tham gia trường học sát thủ lúc trước mà cô đã nghe qua.
"Kẻ yếu thì nhất định phải chết." Bắc Vũ Tịch bình thản thốt ra một câu.
Da đầu Âu Nhược tê cứng, não cô tê bì không hoạt động. Bắc Vũ Tịch vừa nói?
Âu Nhược có thể nhận ra, câu nói đó lại thích hợp với cô hơn.
Hắn lạnh lùng như vậy, lời nói tàn nhẫn như vậy. Vậy mà…
"Vậy ngươi nói xem, mười bảy năm trước tại sao người không chết? Ngươi cũng là kẻ yếu mà?" Bắc Vũ Nghiêm gầm lên như kẻ điên muốn phát tiết phẫn nộ.
Bắc Vũ Tịch nghe đến mười bảy năm trước sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt hướng đến Âu Nhược mang theo ý dò xét.
"Ngươi sợ sao? Ngươi sợ gì chứ? Bắc Vũ Tịch làm lão đại hắc đạo bao năm, nay lại sợ một cái quá khứ?" Bắc Vũ Nghiêm khiêu khích như thể muốn lôi con quái vật nằm sâu trong Bắc Vũ Tịch tỉnh dậy.
Nhưng hắn mãi cũng sẽ không làm được, vì có một thứ khiến con quái vật kia thu mình.
Chính là vết thương của mười mấy năm trước, vết thương của một tai nạn, là chính do Bắc Vũ Tịch đã không còn cách nào khác.
Hắn đã hết cách rồi...
Âu Nhược cũng muốn nghe, thật sự rất muốn biết rốt cuộc mười bảy năm trước, khi đó cô đã bốn tuổi, chuyện gì đã xảy ra?
Cũng chính vào cái ngày đó... Chính vào ngày đôi bàn tay lạnh lẽo đó bỏ cô lại. Âu Nhược thật sự rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cô thành ra như vậy, cô mong muốn Bắc Vũ Tịch sẽ nói cho cô biết.
"Thả cô ấy xuống." Bắc Vũ Tịch ra lệnh.
Bắc Vũ Nghiêm nghe xong lại cười: "Ra lệnh cho ai? Đây không phải Bắc Gia, ngươi thử đi?"
"Miên Miên chưa chết." Bắc Vũ Tịch đột nhiên nói.
Lòng dạ Âu Nhược chẳng thể đoán định được nữa, cô nghe thấy Bắc Vũ Tịch nói Miên Miên chưa chết. Vậy mà Bắc Vũ Nghiêm cứ đinh ninh Miên Miên đã chết rồi.
Giữa hai người đàn ông này, ẩn chứa bí mật động trời gì?
Nếu cô ấy còn sống, sao có thể như vậy? Còn sống sao không trở về Bắc Gia? Cô ấy đã đi đâu trong mười mấy năm qua?
"Làm sao có thể?" Bắc Vũ Nghiêm cười chua xót.
Đúng vậy, làm sao có thể?
"Bắc Vũ Tịch, ngươi lừa ta." Bắc Vũ Nghiêm hét lên, hơi thở nặng nhọc đau đớn.
Âu Nhược hiểu cảm giác này của hắn, cảm giác khi bản thân nhận ra Bắc Vũ Tịch lừa dối mình.
Người bản thân luôn tin tưởng và luôn xem là chấp niệm, lại đột nhiên đưa cho mình một khái niệm sai. Bản thân cứ một mực tin, cho đến một ngày nhận ra, mình đã mắc nhiều lỗi.
Bắc Vũ Tịch chính là người như vậy, không có giải thích, không có vòng vo. Thứ hắn muốn chính là thứ có ích, thứ hắn không muốn chính là vô dụng. Hắn không biết có bao nhiêu người chống đối mình, hắn chỉ biết việc bản thân không làm, tội lỗi đổ lên đầu hắn đều không là gì cả.
Nếu Miên Miên còn sống, cô ấy đã quay về tìm Bắc Vũ Nghiêm, cô bé mười mấy tuổi đó, sao lại có thể nói đi là đi như vậy.
Âu Nhược chẳng còn quan tâm vấn đề của bọn họ nữa, thứ cô đang dần dần mất đi chính là ý thức. Bọn họ nói gì, cô bây giờ nghe không rõ nữa, chỉ biết sợi dây đang cột lấy cô thật là mỏng, đến nổi có khi một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng khiến nó đứt lìa.
Không còn nhiều thời gian nữa, Âu Nhược muốn ngủ, cô thật sự rất muốn ngủ, người cô tê cứng cả rồi, cơn đau thì vẫn đau nhưng cô lại chẳng còn cảm giác chân thật nào.
Cô muốn nói chuyện với Bắc Vũ Tịch, nhưng cô không thể mở miệng được, cổ họng sớm đã mất tiếng, thanh quản vì sự tác động mạnh mà đã bị tổn thương.
Bắc Vũ Tịch cầm cây súng trêи tay hướng đến phía Bắc Vũ Nghiêm, người ở trêи cũng hướng cây súng về phía Bắc Vũ Tịch.
Đây chính là cảnh, "anh em tương tàn" trong truyền thuyết?
Âu Nhược cố gắng lắc đầu, đừng vì bất cứ thứ gì mà giết hại nhau.
Bọn họ là được Ngụy Nương sinh ra, chỉ là bà ấy có nỗi khổ nào đó. Một nỗi khổ ẩn giấu mà bà ấy khó nói, cho nên đừng khiến bà ấy đau lòng thêm nữa.
Bắc Vũ Tịch nhìn Âu Nhược, cô đang lắc đầu kháng nghị với hắn.
Bàn tay Bắc Vũ Tịch đột nhiên khẽ run lên khi ánh mắt Âu Nhược một tia yếu ớt, cô biết sức mạnh tay trái của Bắc Vũ Tịch chính là tay thuận của hắn, trong ánh đèn, hắn nhất định sẽ bắn trúng mục tiêu mà hắn ngầm định.
Dù cho bả vai phải vẫn đang chảy máu, những giọt máu đỏ tươi của quỷ dữ đang rơi xuống sàn nhà.
Mi mắt Âu Nhược nặng nề, cơ bụng đau đớn không thôi.
Âu Nhược đã thấy hắn bắn đỗ từng cây trúc trên đảo Núi Lửa, chỉ một đường đạn liền khiến cây trúc ngã về một hướng, lần lượt lần lượt ngã xuống.
Bắc Vũ Tịch một khi đã ra tay, chính là không thể để người nào sống sót. Hắn nếu không cần thiết thì nhất định không động tay, Âu Nhược không thể để hắn động tay.
Trong không khí hai ánh mắt bọn họ chạm nhau, sự nhớ nhung của Âu Nhược hóa thành một biển tình, nước cứ như vậy mà rơi xuống, những giọt sương động trêи phiến lá nặng hạt rơi xuống.
"Bắc Vũ Tịch! Đừng bắn." Âu Nhược nhìn hắn, lời trong lòng không thể nói ra.
Đừng vì cô, cũng đừng vì bất cứ thứ gì mà nổ súng.
Máu nóng của Âu Nhược dường như đã bị đông cứng, cô cảm nhận được mạch máu của bị giống như một ống kim loại, không hề có thể co dãn được như trước.
Bắc Vũ Tịch có thể hiểu hay không, đương nhiên thứ hắn cảm nhận được là lời cầu xin của Âu Nhược.
Cô sợ hắn sẽ lại phạm phải một sai lầm, bây giờ thứ hắn có là danh tiếng mang đầy những vết dơ.
"Bắc Vũ Tịch, người đó là anh em của anh. Không thể ra tay được."
"Nhược Nhược." Bắc Vũ Tịch thân mật gọi tên cô, thanh âm dịu dàng đó khiến trái tim Âu Nhược rất ấm áp.
Thì ra trước khi chết đi, có thể nhìn thấy người mình yêu, nghe thấy người mình yêu, cảm nhận anh thật sự vẫn quan tâm, vẫn lo lắng đúng là điều hạnh phúc nhất.
Bắc Vũ Tịch, em rất muốn sẽ được mặc váy cưới rồi trở thành của anh! Không phải là thứ danh tiếng "phu nhân" anh cho, mà là ở trước mặt anh, xinh đẹp động lòng người một lần, để cho anh biết, đời này em là của anh, kiếp này em là của anh.
Sợi dây trên đầu Âu Nhược chỉ nghe một tiếng "phặc", liền không còn chút gì dính líu vào nhau nữa.
Nhưng nó đã bị tiếng mở cửa "rầm" một cái che lấp đi.
Ánh mắt Âu Nhược một giây rơi trên đám người đông đúc vừa đập cửa xông vào kia.
Cột gỗ là cột gỗ, Âu Nhược là Âu Nhược, cứ như vậy, cô từ ở trêи cao theo trọng lực mà rơi thẳng xuống.
"Nhược Nhược." Bắc Vũ Tịch gầm lên, cây súng trêи tay bị hắn quăng đi không màng đến, hai tay hắn nắm lấy song chắn gỗ, một chân rồi đến một chân nhảy qua cuối cùng đã nhảy khỏi hành lang, nhảy xuống từ hành lang tầng ba, Bắc Vũ Tịch chữ khẽ "hự" một tiếng rồi lập tức lao đi.
Còn chưa kịp tiếp đất an toàn, Bắc Vũ Tịch đã nhổm người ngồi dậy nhanh như một cơn gió lao đến Âu Nhược.
Đại Đại cũng không quan tâm gì từ trêи lao xuống, tư thế chuyên môn sau khi tiếp đất của Bắc Vũ Tịch chính là để bả vai tiếp đất rồi liền đến lưng, như vậy sẽ giảm thiểu khả năng bị thương. Còn Đại Đại, nó chính là co người lại lăn một vọng rồi nhảy lên lao về phía Bắc Vũ Tịch đang hướng đến Âu Nhược.
Khả năng sinh tồn của con người đôi khi chính là học theo bản năng nguyên thủy từ khi còn là động vật.
Bắc Vũ Nghiêm nhìn một cảnh này, súng trêи tay muốn bắn cũng không bắn được nữa.
Nhìn Âu Nhược như một con búp bê từ trêи cao rơi xuống, mái tóc dài rũ rượi đến đáng thương. Đôi mắt Bắc Vũ Nghiêm một giây đông cứng, hắn nhìn thấy gương mặt của Âu Nhược đột nhiên lại trở thành của Miên Miên.
"Miên Miên." Bắc Vũ Nghiêm kêu lên, chồm người ra song chắn.
Bắc Vũ Tịch lao đến như tên lửa, toàn bộ lực dồn vào chân, kéo một đường rồi đạp vào mặt thanh gỗ đóng đầy đinh.
Một cú rồi lại một cú, Lục Phàm và Ivan cũng nhanh chóng chạy đến, phối hợp với Bắc Vũ Tịch dốc hết sức lực đạp mạnh xuống.
Sàn gỗ kêu "rắc rắc" rồi đỗ sập một mảng, dưới sàn liền có một lỗ hỏng, Đại Đại liền lấy thân mình lao đến nằm chắn ngang qua cái lỗ đó.
Đón lấy Âu Nhược từ phía trên đang rơi tự do xuống.
"Bịch" một tiếng, không gian dường như im lặng như tờ... Chẳng có ai nói một lời nào, chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh của rất nhiều người.
Những đôi mắt hướng về cơ thể nằm bất động trêи sàn nhà đã được cơ thể to lớn, lắm lông của Đại Đại đón lấy.
Cũng may Đại Đại là một con chó sói.
Lục Phàm là bác sĩ, khả năng phản xạ nhanh liền ngồi phụp xuống, nắm lấy tay Âu Nhược, hai ngón tay trỏ và giữa đặt vào cổ tay Âu Nhược, chẩn mạch.
Lúc anh ta nhìn lên, liền thấy bả vai Bắc Vũ Tịch vẫn đang tươm máu: "Lão đại! Tay anh?"
"Cứu người." Bắc Vũ Tịch nhíu mày ra lệnh. Sự dứt khoát đó khiến Lục Phàm không thể làm trái.
Bắc Vũ Tịch còn nhanh hơn anh ta, đã nhanh chóng bế lấy Âu Nhược gọi một tiếng: "Nhược Nhược!"
Cánh tay hắn rắn chắc đỡ lấy đầu cô, rồi bế ngang qua chân cô.
Có trời biết hắn đã mất tỉnh táo như thế nào khi nhìn thấy cô từ trêи cao đó rơi xuống, sắc mặt trắng bệch, cơ thể đầy vết thương.
Bắc Vũ Tịch gật đầu, rồi bế Âu Nhược ra khỏi Đại Đại, để cô nằm trong lòng hắn ở trêи sàn nhà ẩm ướt, nhận được lệnh Lục Phàm liền đưa tay đến cổ áo Âu Nhược, một cú xé áo Âu Nhược thành hai mảnh.
Ivan lập tức xoay đi, mấy tên thuộc hạ bên ngoài cũng không nhìn thêm liền xoay ra cửa.
Lục Phàm rút trong túi áo ra đồ dùng y tế chuyên dụng, dao nhỏ cầm trêи tay còn chưa khử trùng nhưng tình hình gấp rút liền đưa đến chỗ Âu Nhược.
Kim loại lạnh lẽo sắt bén chạm vào da, Lục Phàm cắt một đường rồi thêm một đường vào từng ngón tay của Âu Nhược.
Nhìn vết thương trên bụng cô bầm tím dấu dây thừng, Lục Phàm cắt một đường trên bụng Âu Nhược, không vào nội tạng nhưng máu chảy ra không ít.
Bây giờ điều duy nhất có thể làm là cắt cho máu độc của Âu Nhược chảy ra, nếu không mạch máu của cô sẽ vỡ vì không thể dãn nở để truyền máu đi đến các cơ quan.
Tình hình này, phải nhập viện. Nếu không có thiết bị y tế, Âu Nhược sẽ gặp nguy hiểm.