Âu Nhược nhìn thấy đường đạn đi ngang qua còn thổi bay mái tóc cô, rồi cứ như vậy mà cấm xuống sàn gỗ làm thủng một lỗ nhỏ.
Bắc Vũ Tịch ngồi dậy, gật đầu nhìn Đại Đại: "Tốt lắm!"
Lúc đạn còn chưa bay tới, Đại Đại đã vồ lấy Bắc Vũ Tịch cứ như vồ con chuột ban nảy khiến hắn ngã xuống sàn, viên đạn cũng thật may không bắn trúng.
Bắc Vũ Tịch rút cây súng trong áo vest, theo đường đạn cũ mà trả lại một viên.
Viên đạn do phản xạ nhanh của Bắc Vũ Tịch đã một đường cắt qua góc vai phải của người đàn ông.
Hắn ta nhếch môi cười, lớn tiếng nói: "Bắc Vũ Tịch! Súng đạn không có mắt, ngươi xem ra nên bỏ súng xuống thì hơn. Nếu không... "
Dù đã bị thương nhưng hắn vẫn đắc ý kéo dài giọng, thanh âm như khiêu khích: "... Nếu không phu nhân nhỏ bé của người, chẳng may bị thương thì thật là tội nghiệp."
Bắc Vũ Tịch nghe đến Âu Nhược liền không khỏi lo lắng, nhưng hắn một hai không thay đổi nét mặt.
Âu Nhược đang ở chỗ hắn ta, quyền sinh sát của cô tùy thuộc vào người ở trêи đó.
Người ở trên kia lại nói vọng xuống: "Ngươi đoán xem, phu nhân của ngươi đang ở đâu. Đừng chờ cô ta lên tiếng, bây giờ đến sống hay chết cô ta còn không phân định được."
Âu Nhược hận đến nổi không thể làm gì khác, cô không thể kêu được vì cổ họng sớm đã bị khô cứng cả, tay chân thì đau đến mất cả cảm giác, đúng như người đàn ông đã nói nếu không có thuốc thì dần dần cô sẽ trở thành người bất động.
Bởi vì đau đớn do tổn thương tế bào kéo dài, cô sẽ không thể hoạt động bình thường trở lại nếu không tiếp tục chịu những cơn đau như vậy.
Đúng là cô đến bây giờ sống hay chết còn không phân định được!
Bắc Vũ Tịch, mặc kệ em! Bây giờ, anh cứ mặc kệ em!
Chỉ cần anh xuất hiện ở đây cô đã thấy cam tâm tình nguyện rồi, chứ nói chi là sẽ được anh đưa đi.
Cô sợ bóng tối ở đây, sợ đêm đen ở đây, sợ những con vật ở đây. Mỗi đêm mỗi ngày, cô đều phải chống chọi với cơn đau kia một mình, không có khích lệ, không có động viên, không có anh, hơi ấm duy nhất cũng tàn rồi.
Nếu sau đau thương là hạnh phúc vậy thì hãy cho cô hạnh phúc, Âu Nhược đã chịu đủ rồi. Cô muốn tự miệng mình nói cho hắn biết, Âu Nhược hết giận rồi, hắn có thể mang cô về nhà cùng hắn hay không? Bao chứa cô, dung túng cô như trước?
Cô thật sự rất mệt, Bắc Vũ Tịch... Em sắp không trụ được rồi.
Màng trời trước mắt Âu Nhược mờ sương đêm, không rõ ràng không chân thật một chút nào.
Bắc Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn lên theo hướng giọng nói, Đại Đại theo hướng đó cũng hú lên một tiếng rất thảm thiết.
Nó chính là đang gọi Âu Nhược, nó đang hỏi cô tại sao lại không xuống đi, sao lại treo tòn ten ở đó.
Bắc Vũ Tịch nhìn thấy một thứ gì đó được cột giữa trần nhà, chân tay rũ rượi không còn sức, nhìn chẳng khác nào một con bạch tuộc đã rời biển cả.
Quần áo cô rách tả tơi, trên người còn bị thương. Mái tóc dài của Âu Nhược đã che đi gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, nhưng dám chắc nó bây giờ gầy đi rất nhiều lại còn xanh xao và đôi môi trắng bệch.
"Muốn cứu cô ấy đơn giản thôi." Người đàn ông nói, thanh âm mang theo sự chờ mong.
"Muốn thế nào?" Bắc Vũ Tịch lạnh giọng.
Thật là, hắn có nên ngưỡng mộ khả năng kiềm chế của chính mình hay không chứ, giờ phút này còn nhẫn nhịn để đứng đây trao đổi với tên khốn này.
Người đàn ông cười hài lòng, giọng cười thỏa mãn vì Bắc Vũ Tịch đã hỏi đúng câu hắn muốn.
Hắn ta vô tư nói: "Dùng cây súng trên tay ngươi, phế đi tay còn lại."
Lời này nói ra thật là quá ngông cuồng. Đây chính là cái cách mà hắn ta từng nói "sống không được, chết không xong" kia.
Âu Nhược nghe lời đề nghị từ miệng người đàn ông không khỏi rét run một trận.
Không được, Bắc Vũ Tịch không thể vì cô mà phế đi một tay được. Hắn là lão đại, hắc đạo là con đường tối, nếu hắn phế một tay, chẳng khác nào bảo với người khác rằng, Bắc Gia rất dễ ức hiếp.
Đừng như vậy! Bắc Vũ Tịch sẽ không đồng ý đâu.
Dù có bao nhiêu thuộc hạ, tự mình cứu lấy mình vẫn tốt hơn là chờ người ta đến cứu.
Bắc Vũ Tịch, tuyệt đối không thể nổ súng. Đôi tay hắn là để cầm súng, nếu không còn nữa... Vậy...
Âu Nhược kinh sợ hướng đến nơi phát ra giọng nói của Bắc Vũ Tịch, trong màn sương đen kia, cô chỉ thấy được một đôi mắt sắt lạnh đỏ ngầu như đôi mắt sói, biểu tượng của Bắc Gia rất nhiều đời.
Cô... Âu Nhược...
Bắc Vũ Tịch không thể...
Khi Âu Nhược còn đang tự an ủi mình thì nghe thấy tiếng Bắc Vũ Tịch trầm lặng hời hợt như xem thường tất cả, hắn đáp gọn một tiếng: "Được."
Không! Hắn điên rồi.
Bắc Vũ Tịch em không đồng ý! Âu Nhược gào thét trong lòng.
Đôi môi anh đào của cô đã khô lại nứt nẻ chảy máu, cố lấy hơi từ cổ họng, cố gắng lắc đầu không đồng ý.
Nhưng Bắc Vũ Tịch làm sao nhìn thấy một cử chỉ yếu ớt không còn hơi sức của cô.
Đừng...
Bắc Vũ Tịch cầm chặt cây súng trên tay, hướng đầu súng chĩa thẳng vào bả vai phải của mình.
Âu Nhược run lên khiến sợi dây lại đứt thêm một chút, chết cũng được nhưng cô nhất định sẽ không để Bắc Vũ Tịch làm chuyện tổn hại vì cô, Âu Nhược hít sâu một hơi, cơn đau nơi cổ họng khiến cả người cô tê rần lên, bao nhiêu sức lực vốn có đều dồn tất cả lại rồi hét lên: "Không."
Tiếp theo đó, cô rơi vào mê man, chẳng còn biết gì nữa, chỉ cảm nhận được một vị tanh lan ra trong cổ họng.
Máu... Cổ họng cô chảy máu rồi!
Bây giờ Âu Nhược không kêu không nói được nữa.
Bắc Vũ Tịch nghe cô kêu, nhưng tiếng cô nhỏ như thanh âm của một cây đàn đứt dây.
"Nhược Nhược!" cùng với tiếng gọi khẽ đó là một tiếng "bằng" rất lớn.
Kim loại xuyên qua da rồi tạo một lỗ trên bả vai Bắc Vũ Tịch, máu tươi theo đó lan ra, ướt đẫm một vùng ngực áo bên phải.
Không có tiếng kêu đau đớn của Bắc Vũ Tịch, chỉ có tiếng kêu của Đại Đại, giống như nó đang khóc vậy.
Khóc vì Bắc Vũ Tịch đang chảy máu.
Âu Nhược ngửi thấy mùi tanh, mùi tanh quen thuộc. Lâu rồi chẳng ngửi được mùi hương nào như vậy, rất nhanh khứu giác của cô liền đã sống lại.
Theo từng giọt máu của Bắc Vũ Tịch chảy dài từ bả vai xuống tận đầu ngón tay rồi rơi xuống sàn nhà là những giọt nước mắt của Âu Nhược.
Không có một tiếng rên hét nào trong đêm tối, chỉ có tiếng máu tươi nhỏ giọt trên sàn nhà kéo theo là từng giọt trân châu trong suốt của cô gái.
Tại sao vậy? Âu Nhược lại khiến hắn bị thương rồi.
Là do cô… tất cả.
Nếu không phải cô muốn biết cái quá khứ kia mà tự ý hành động, chỉ vì muốn biết tốt cuộc những năm tháng tuổi thơ của cô, Bắc Vũ Tịch đã làm những chuyện độc ác gì... Mà cô, chính cô bây giờ đã hại hắn.
Cô không tin tưởng hắn, phải chi cô nghe theo hắn, cùng hắn trở về Bắc Gia thì đâu có đến nông nổi này, chờ khi mọi chuyện lắng xuống hắn đã hứa sẽ nói cô nghe sự thật.
Thử hỏi Âu Nhược, nếu như hắn thật sự có lỗi với cô, cô sẽ làm sao? Thử hỏi Âu Nhược, nếu như hắn không có lỗi với cô, cô sẽ làm thế nào?
Nếu hắn có lỗi với cô, liệu rằng cô có rời bỏ hắn như cái cách mà cô nghĩ?
Nếu hắn hại chết cha mẹ cô, giết cả nhà cô, làm cho cô trở thành nô lệ để rồi bị đánh đập, bị hành hạ, cuối cùng là bị bán đi, cô liệu mình sẽ làm sao?
Sẽ hận hắn sao? Dù đã hận rồi thì sao? Sẽ chính tay giết hắn?
Cô thử hỏi xem, bản thân cô nỡ xuống tay sao?
Vậy nếu...
Nếu hắn không có lỗi với cô, hắn là ân nhân đã cứu cô, đã mang cô về, để cho cô trở thành một người có tiếng nói, có tự do, có khả năng quyết định?
Cô làm như vậy, liệu sẽ ăn nói với hắn ra sao? Cô định trả ân cho hắn thế nào? Mở miệng ra thì "sống là người của ngài, chết là ma của ngài" nhưng cô có nhìn thấy mình đang làm gì không? Cô khiến hắn bị thương, cô khiến hắn suýt chết, cô khiến hắn lo lắng như phát điên lên, cô vui chưa? Cô thấy đủ chưa?
Cô điên rồi! Âu Nhược đúng là kẻ vô dụng.
Dù hắn có làm gì đi nữa, cô vẫn yêu hắn. Tình yêu là không có phân biệt, không có tính toán, nó đơn giản là sự cho đi và được nhận lại, chứ không phải là ván cờ, anh ăn của tôi một con tốt, tôi nhất định cũng phải ăn lại một con tốt.
Âu Nhược, trò chơi đến đây là đủ rồi!
Tim Âu Nhược thắt lại, nước mắt theo trọng lực mà rơi xuống sàn nhà, vang lên một tiếng vỡ tâm hồn thanh thúy.
Thủy tinh một khi đã vỡ chính là vỡ, dù cố gắng kết lại cũng chính là vỡ. Nhặt thì sợ đứt tay, không nhặt thì xem không được.
"Thương tâm! Quá đỗi thương tâm đi." Giọng người đàn ông lại vang lên cùng với một tràng pháo tay như đang xem kịch vui.
Bắc Vũ Tịch nhếch môi cười lạnh, hắn thốt ra một cái tên cùng một ánh mắt sắc như dao: