Chiều hôm qua, Nguyên Triệt và Ngọc Lan cùng nhau đi dạo ở xung quanh khu vực nhà nghỉ một lúc.
Con đường nơi nhà nghỉ tọa lạc là trục đường chính của thị trấn, cho nên có nhiều nhà hàng lớn nhỏ, quán rượu, tiệm cà phê cũng là nơi kiêm luôn dịch vụ bán quà lưu niệm. Ngọc Lan đi vào tiệm bán đồ lưu niệm xem đồ vật một lúc. Bên trong có rất treo rất nhiều tranh chữ tiếng Anh mang phong cách hiện đại trên tường, đại khái nói về ước mơ khởi nghiệp, cũng như tư tưởng dám nghĩ dám làm. Cũng giống như cô chủ của tiệm này, tự thân mở tiệm làm ăn và tự thiết kế rất nhiều tranh chữ, túi thơm, còn có thật nhiều đồ vật trang trí tinh xảo khác. Giá cả còn rất phải chăng nữa.
Ngọc Lan xem một hồi vừa ý chọn được bốn chiếc túi thơm, hai cái màu xanh lục và hai cái màu nâu vàng, mỗi cái lớn bằng một gang bàn tay. Phía trên thêu họa tiết cành lá đơn giản, bên trong nhồi đầy hoa cỏ khô, dưới đáy của túi thơm còn được kết thêm nhiều chuỗi pha lê trắng. Bốn túi thơm này cô dự định sẽ treo hai bên rèm cửa của hai phòng ngủ nhà Nguyên Triệt.
Khoảng sáu giờ hơn, hai người mới đi đến nhà hàng người Hoa ở kế bên khu ở trọ ăn tối. Thức ăn không quá tệ chỉ có điều nêm nếm hơi mặn một chút, vả lại khẩu phần cũng rất nhỏ. Hai người gọi ba món ăn và cơm cũng vừa đủ no, không có dư nhiều giống khi dùng bữa ở Melbourne hoặc Canberra.
Ăn tối xong đi về lại nhà trọ, dĩ nhiên Nguyên Triệt không thể bỏ qua một hồi vận động cho tiêu cơm rồi.
*********
Giữa trưa trên đường cao tốc, ánh mặt trời chiếu vào xe rất gắt, nhưng nhờ máy điều hòa chạy liên tục nên có cảm giác mát lạnh rất thoải mái. Chỉ là ánh nắng gắt gao đâm vào mắt có chút khó chịu, Ngọc Lan nghĩ có lẽ khi đến Adelaide cô cũng nên mua một cái kính mát.
Nguyên Triệt đưa mắt sang thấy cô ngồi giơ tay che nắng, vội mở ngăn đựng mắt kính gắn phía trên kiếng chắn gió, lấy ra một cặp kính mát khác cho cô. Ngọc Lan nhận lấy kính râm hiệu Ray-ban, kích thước dành cho nam giới hơi lớn một chút so với khuôn mặt của cô, nhưng có còn hơn không. Cô nhanh chóng mang vào.
“Đợi đến Adelaide sẽ mua cho em một cặp kính khác nhé.” Nguyên Triệt ở một bên nói.
“Em có cảm giác anh giống như con sâu trong bụng em vậy đó. Em nghĩ gì cũng đều biết”. Cô ngừng lại một chút lại cười hi ha nói: “Nhưng mà cảm giác khi có bạn trai hiểu mình, rất là thích”.
“Giấy chứng nhận kết hôn đâu?” Cô quệt miệng bất mãn la lên.
Nguyên Triệt cười càng sâu, qua một hồi mới ngừng lại đáp: “Không ngờ em mong được kết hôn với anh như vậy”.
“Em cũng không ngờ anh bị hoang tưởng như vậy, có lẽ lúc trước bị đập đầu để lại di chứng rồi đó”.
Nguyên Triệt: “…............”
Ăn nói càng ngày càng không biết nể mặt ai, rất có tiến bộ!
Hai người luôn nói chuyện đối đáp với nhau không ngừng cho đến khi xe chạy vào địa phận bang Victoria. Ngọc Lan để ý thấy cây cối bên đường giống như bị ngâm qua nước, cả thân cây đều ẩm ướt muốn cao hơn đầu người, phía trên ngọn lại rất khô ráo.
Nguyên Triệt chạy qua một đoạn đường rất dài, cô hầu như nhìn thấy cây nào cũng bị như vậy nên mới tò mò hỏi. Nguyên Triệt vừa chạy xe vừa đáp, là do mấy tháng trước vùng này bị lũ lụt, cả vùng đều ngập trong nước. Kể cả con đường này cũng ngập, không cho phép sử dụng. Chính phủ quản lý rất tốt, cũng không có người thương vong, chỉ là giao thông có chút đình trệ nhưng không ảnh hưởng lớn đến đời sống người dân.
Thiên tai thì không chừa một quốc gia nào cả.
Nguyên Triệt chạy xe đến ba giờ chiều thì bắt đầu đến bang Nam Úc, sau đó từ thị trấn Pinnaroo chạy khoảng ba tiếng nữa mới dừng lại ở khu Mawson Lakes, đây là nơi mà Nguyên Triệt đặt căn hộ trong hai tuần. Ở nơi này là khu vực mới, nhà cửa khang trang xinh đẹp không khác khu Phú Mỹ Hưng ở Việt Nam là mấy. Khu Mawson Lakes tiếp giáp với khu Elizabeth, chạy xe khoảng 15 đến 20 phút là đến doanh trại nơi Nguyên Triệt đi công tác. Hắn đã nói qua, hai năm trước đây hắn cũng đến nơi đây làm việc và cũng từng ở lại khu vực này.
Căn hộ nằm trên tầng một, trang trí đơn giản nhưng lại tinh tế, đầy đủ dụng cụ sinh hoạt như một căn nhà nhỏ. Nguyên Triệt vừa vào nhà đã đi đến mở cửa ban công, lấy chút không khí tươi mới từ bên ngoài vào phòng. Cuối tháng 11, thời tiết ở Adelaide vẫn còn mát mẻ.
Thỉnh thoảng Ngọc Lan cũng thấy vài người bạn đi học ở Adelaide than vãn, vào mùa hè thành phố này rất nóng có khi nhiệt độ lên đến 45, 46 độ C cũng là chuyện thường tình.
Đây là thành phố nằm sát biển, vào mùa hè dân cư đổ xô ra biển rất đông, những bãi biển lớn đều tấp nập người đến tắm biển, lướt ván và hóng gió. Có lẽ Nguyên Triệt sẽ chở cô đi tham quan bãi biển ở đây một lần cho biết.
Căn hộ mà Nguyên Triệt mướn có phòng khách và nhà bếp thiết kế chung trong một gian phòng lớn, có cửa dẫn vào hành lang bên trong gồm hai phòng ngủ và một phòng tắm. Ngọc Lan xem qua một lượt rồi mới kéo va ly của mình để vào một trong hai phòng ngủ. Nguyên Triệt đồng dạng cũng đem va ly của hắn để vào cùng một phòng với cô.
Ngọc Lan thấy vậy nhăn mày, tay chỉ hướng phòng ngủ bên kia vách tường nói: “Chú à, phòng ngủ của chú bên kia kìa”.
“Anh chỉ sợ tối đến em không dám ngủ một mình thôi.” Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc đáp lại yêu cầu của cô.
Cô đảo mắt một cái, chép miệng nói: “Thôi….. ngủ chung cũng được”.
Buổi tối, gió thổi vào ban công lồng lộng, không khí mát mẻ dễ chịu lan tận đến phòng khách nhỏ. Nguyên Triệt và Ngọc Lan nằm trên sô pha xem ti vi, lâu lâu lại có tiếng nhạc chuông tin nhắn từ điện thoại vang lên. Nguyên Triệt hơi liếc nhìn vào màn hình di động của Ngọc Lan, cô đang nằm trong lòng hắn, say sưa nhắn tin vào nhóm chat với những người bạn trung học.
Những người này sau khi tốt nghiệp xong đều chọn đi học ở Adelaide. Cô nghe họ nói ở đây chi phí rẻ hơn so với các thành phố khác ở Úc, lại không quá xô bồ xô bộn, vắng vẻ không có chỗ ăn chơi sẽ dễ tập trung vào việc học hơn. Ban đầu Ngọc Lan cũng có ý định đi đến đây du học, nhưng không biết tại sao ba của cô lại kiên quyết muốn cô đi Canberra, còn nói cái gì mà có đối tác ở nơi đó sẽ giúp ông trông chừng cô. Nhưng Ngọc Lan đi qua Úc học hai năm, tới cái móng tay của người bạn còn chưa thấy, nói gì đến thấy mặt. Thời điểm đó, cô chỉ muốn rời khỏi căn nhà kia, nên đi đâu ở đâu cũng như nhau mà thôi.
“Bạn em à?”
“Ưm, em có vài người bạn du học ở đây, ngày mai lúc anh đi làm em sẽ đi gặp họ.”
“Em hẹn bạn ở đâu, mấy giờ? Anh đặt trước taxi chở em đến đó”.
Cô khoát khoát tay, nói: “Không cần đâu, em đi xe lửa được rồi. Xem này, em đã tìm trên google maps, từ đây đi bộ ra trạm xe lửa chỉ có mười phút, sau đó bắt xe lên city khoảng hai mươi phút là đến rồi”.
Sinh viên ở Úc, đặc biệt là du học sinh phải thường xuyên sử dụng phương tiện công cộng, nên có thói quen đi bất cứ thành phố nào của Úc chỉ cần tra cứu điện thoại là có thể biết xe nào, mấy giờ khởi hành đi đến điểm mà mình muốn. Cái này thì Ngọc Lan biết rành rẽ hơn Nguyên Triệt rất nhiều. Bởi vì người dân bản xứ ở Úc cũng giống như người Việt Nam, đi đến đâu cũng sẽ đi bằng xe riêng, rất hiếm khi đi xe công cộng. Trừ những người phải làm việc ở trung tâm city, do giá cả bãi giữ xe quá đắt đỏ, chỉ có người thật sự giàu có mới chạy xe lên city làm việc.
Tuy Nguyên Triệt có chút lo lắng nhưng cũng không ngăn cản cô, chỉ gật đầu nói: “Vậy em cẩn thận một chút. Lúc anh làm việc không thể mang theo di động, nếu có chuyện gì thì gởi email cho anh. Ngày mai anh vào làm sẽ lấy số điện thoại trong cơ quan cho em lưu lại.”
Sau đó hắn còn lấy điện thoại của cô, ở phần tên của hắn trong danh bạ, nhập vào một địa chỉ email làm việc.
“Được rồi mà, ở đây cũng không phải thời cổ đại đi ra đường là bị bắt cóc bán đi. Anh đừng lo!”
“Ở thời đại đó, cho vàng cũng không có ai dám đánh chủ ý với em đâu, nhưng nơi này lại có người dám động tay động chân đấy”.
Ngọc Lan trở mình, đưa mặt mình sát vào khuôn mặt của Nguyên Triệt, chớp chớp mắt nói: “Là do em quá xinh đẹp có được hay không?”
“Đúng vậy vợ anh rất xinh đẹp, đến đây để chồng em thân ái một chút”. Nguyên Triệt vừa nói vừa cạ cạ mũi mình vào mũi Ngọc Lan, tay cũng không rảnh rỗi sờ sờ lên eo mềm mại của cô.
“Dê xồm!”
***********
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức trong điện thoại của Nguyên Triệt reo vang, hắn đưa tay chuẩn xác cầm lấy đi động rồi tắt báo thức. Ngọc Lan nằm trong lòng hắn nghe được tiếng chuông báo nhưng vẫn còn buồn ngủ, trở mình rúc vào chăn ngủ tiếp.
Buổi sáng thức dậy, nhìn thấy người trong lòng nằm bên cạnh thì ai cũng không kiềm nén được cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Nguyên Triệt cũng không ngoại lệ, hướng tới đống chăn kia, đưa tay vào sờ soạng ôm ấp, hôn hít một hồi mới hả lòng hả dạ rời giường đi tắm.
Lúc hắn trở lại phòng ngủ đã mặc quân phục chỉnh tề, cuối xuống hôn môi của cô một cái mới nói nhỏ: “Anh đi làm đây, chiều bốn giờ gặp lại vợ nhé”.
Ngọc Lan hé mắt thấy hắn đứng kế bên giường, không khỏi ngồi dậy dụi dụi mắt, ngáp một cái mới nói: “Em hẹn với đám bạn đi ăn trưa, bọn họ nói sẽ dẫn em đi tham quan Rundle mall rồi lại đi Harbor Town gì đó ở gần sân bay, cũng không biết mấy giờ mới về lại”.
Nguyên Triệt gật đầu, rút ví da từ túi quần đưa cho cô cái thẻ màu bạc của ngân hàng quân đội lần trước nói: “Em thích mua gì thì mua, nơi đó shopping giá rất rẻ anh nghĩ em sẽ thích. Chiều anh đi làm về sẽ gọi cho em, nếu em vẫn ở đó anh sẽ lái xe đến đón”.
Hai tay Ngọc Lan nhận lấy thẻ, ngượng ngùng nói: “Anh như vậy em cảm thấy mình bị chiều quá sinh hư rồi”.
“Nói lung tung gì vậy đây là chuyện đương nhiên. Anh còn dự định mở tài khoản chung cho em và anh nữa, thứ 6 tuần này anh sẽ được nghỉ sớm. Hôm đó sẽ chở em đến doanh trại quân đội để lập tài khoản mới.”
Nguyên Triệt nói xong bỏ ví da vào túi quần phía trước, lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ mới kết thúc nói: “Đến giờ rồi anh đi đây, tạm biệt em.” Sau đó còn cúi xuống hôn cô thêm lần nữa mới thật sự rời đi.
Nguyên Triệt đi rồi, cơn buồn ngủ của Ngọc Lan cũng theo hắn đi mất. Cho nên cô nằm đọc tin tức trong điện thoại một lúc. Tin tức hiện nay nếu không phải tai nạn xe cộ thì là giết người, hay là bạo hành trẻ con, đọc đến cảm thấy thật buồn phiền nên cô quyết định tắm rửa thay quần áo, bắt xe đi đến city sớm một chút. Cô hẹn đám bạn lúc 10 giờ. Khi cô chuẩn bị xong ra khỏi nhà còn chưa đến tám giờ rưỡi.
Ngọc Lan đi thang máy xuống sảnh chính của tòa nhà, lại đi theo hướng dẫn của google maps không đến mười phút đã đến được trạm xe lửa của Mawson Lakes. Nơi này không những có xe lửa hoạt động mà còn có rất nhiều xe buýt màu vàng cũng rộn rịp lui tới không ngừng.
Cô đi tới một quầy hàng nho nhỏ, trông thấy để bảng bán vé xe công cộng, cho nên đi đến mua một vé một chiều cho xe lửa. Ngoài ý muốn người bán nói ở quầy của họ không có bán loại này, cô có thể trực tiếp mua vé một chiều trên máy bán hàng tự động trên xe lửa. Cửa hàng của họ chỉ nhận nộp tiền vào thẻ điện tử dùng cho xe công cộng mà thôi.
Ngọc Lan cảm ơn người bán hàng rồi đi ra gần chỗ ngồi chờ xe, ngẩng đầu nhìn bảng thông báo điện tử thấy có chuyến lúc 8:40AM. Chỉ còn một phút nữa là xe lửa sẽ ghé trạm rước khách.
Xe lửa được sơn màu vàng có sọc xanh dương từ xa xình xịch tiến vào trạm Mawson Lakes thì từ từ ngừng lại. Hành khách muốn lên tàu cũng không vội vàng, mà đứng chờ cho đến khi hết khách xuống tàu mới bắt đầu trật tự lên tàu. Ai có thẻ điện tử thì trực tiếp quét thẻ tại máy kiểm tra. Còn như Ngọc Lan thì đi dọc toa xe tìm máy bán thẻ tự động bỏ vào tiền xu, mua một vé cho du học sinh, cũng giảm được một khoảng nhỏ.
Trong khoang tàu cũng khá đông hành khách nhưng ít ra có thể tìm được chỗ ngồi, cô nghĩ nếu đi sớm hơn một chút chắc đã bị xếp người giống cá mòi rồi. Vì ai cũng phải bắt xe lên city đi học đi làm, quan trọng nhất là phải đến được công ty hay trường học trước chín giờ.
Ở Úc làm việc chỉ có khái niệm làm đủ tám tiếng, không hề có khái niệm ngủ trưa gì cả. Giờ ăn trưa chỉ được nghỉ khoảng hai mươi đến ba mươi phút tùy vào quy định của công ty, hết giờ phải lập tức trở về làm việc. Giờ tan sở cũng được tuân theo quy định nghiêm ngặt, nếu quản lý cần nhân viên ở lại làm thêm thì phải tính theo mức lương tăng ca theo quy định, nhưng mà lương tăng ca này thật sự rất đáng đồng tiền bát gạo.
Ngọc Lan ngồi trên ghế đệm, lấy tai nghe trong giỏ xách ra, gắn vào trong điện thoại sau đó nghe vài bài nhạc Việt đang thịnh hành gần đây. Cái này cũng là thói quen lẫn biện pháp bảo vệ an toàn cá nhân, làm như bận rộn sẽ không bị người xấu chèo kéo hỏi han cũng không cần tiếp chuyện với người không muốn.
Người Châu Á có gương mặt rất trẻ so với tuổi thật nên hay bị hiểu lầm. Ngọc Lan và Ngôn Ngôn thường xuyên bị đám nam sinh trung học ngồi chung xe buýt chọc ghẹo, có người còn gan dạ quăng giấy có ghi số điện thoại cho hai cô nữa. Lắm lúc cô cảm thấy thật phiền phức nên khi cần phải di chuyển một mình trên phương tiện công cộng sẽ có thói quen làm như rất bận rộn, chẳng hạn như nghe nhạc, đọc sách hay lướt FB.
Xe lửa dừng lại ở vài trạm chính rước thêm khách, sau đó bỏ qua nhiều trạm phụ một đường chạy thẳng đến thành phố Adelaide. Lúc gần đến nhà ga trung tâm thì chậm rãi chui vào bên trong môt đường hầm lớn dẫn vào ga. Thì ra nhà ga trung tâm nằm trong một tầng hầm thật lớn, có cầu thang bộ lẫn thang máy để hành khách có thể đi lên phía trên đường cái. Ngoài ra còn có một cái dốc rất dài và lớn từ cổng chính dẫn đến tận nhà ga giành cho người người khuyết tật ngồi xe lăn di chuyển.
Sau khi Ngọc Lan đi ra khỏi xe lửa, hòa theo dòng người tấp nập đi ra khỏi nhà ga, lại quan sát một chút cách người ta sử dụng vé đi qua máy kiểm tra ở cổng ra vào, tránh tình trạng đi lậu vé tàu. Cô xem một lúc mới bắt đầu bắt chước đặt vé của mình vào máy, sau đó nương theo chiểu xoay của cây chặn có ba nhánh bằng kim loại để đi ra ngoài.
Ở Canberra chưa có xe lửa hay xe điện nên cô có chút lúng túng khi phải sử dụng vé để ra vào cổng nhà ga của Adelaide.
Bởi vì đang ở dưới hầm ngầm, không biết gió lùa vào từ đâu mà nơi này có chút lạnh lẽo. Ngọc Lan bất giấc kéo kéo lại áo khoát jean, muốn giữ chút hơi ấm cho bản thân. Đúng lúc này điện thoại trong giỏ lại bất ngờ reo vang…