Bức tượng công chúa Ariel đặt trong vườn hoa bỗng dưng biến mất. Tượng kia cứ như bốc hơi khỏi cung điện, có muốn tìm cũng không được.
Quản gia cá chình lòng như lửa đốt, cả đêm không chợp mắt.
Ông ta vô cùng phiền muộn, lại càng không hiểu vì sao một người nổi tiếng làm việc nghiêm chỉnh như mình lại có thể để bức tượng của công chúa nhỏ biến mất ngay trước mắt? Hôm nào ông ta cũng đi tuần tra vườn, còn khóa cửa, thình thoảng cũng quay lại kiểm tra. Mấy năm nay ông ta quản lý vườn hoa chưa từng để thất thoát một cọng cỏ, chuyện lần này hoàn toàn là tai nạn phủ đầu, không xảy ra thì thôi, vừa xảy ra đã thành chuyện lớn!
“Ngày mai công chúa Ariel sẽ đến, xong đời rồi!”
Ông ta lại đi lục tung vườn hoa lên lần nữa, nhưng trừ việc nhiều thêm một chướng ngại vật là thiếu nữ loài người Tô, vườn hoa này hoàn toàn không khác gì hôm qua.
Không tìm được gì, lòng quản gia cá chình mệt mỏi không thôi, nghoẹo đầu đi.
“Đừng có đè, đó là hoa mạn đà la Tam Công chúa thích nhất đó!”
Tô đã nhắc châm một bước. Chỗ quản gia cá chình bơi qua bơi lại, vừa chọn nghỉ chân trùng hợp chính là bụi mạn đà la công chúa Gwendolyn nâng niu nhất.
“A a a a a!
Quản gia cá chình ôm đầu khóc òa lên. Tô đồng tình nhìn ông ta. Người nay toi chắc rồi!
“Đừng lo, chắc chắn ngày mai là không sao nữa.” Tô an ủi ông ta.
Quản gia cá chình không chấp nhận được: “Sao lại không thành vấn đề! Chắc chắn tôi sẽ bị công chúa Gwendolyn nổi cơn thịnh nộ giết chết. Dù may mắn được tha cho một mạng, tôi cũng không còn mặt mũi đi gặp công chúa Ariel nữa!”
“…”
“Tô, nếu như tôi chết, Rostov nhà tôi phải nhờ vào cô rồi!”
“Không được đâu.”
Tô kiên quyết từ chối ‘lời trăn trối’ của quản gia cá chình. Còn lâu cô mới chịu chăm sóc đứa con trai đầu, thân to như nhau kia của quản gia, nhìn là biết cô không nuôi nổi.
Quản gia tội nghiệp nhìn Tô: “Nó là con của một tội nhân, chỉ có cô mới chịu thu nhận nó thôi!”
“Ông được rồi đó.”
Vì để tránh vị quản gia sắp sụp đổ này đưa ra yêu cầu đáng sợ hơn, không còn cách nào khác, Tô phải giúp ông ta nhìn rõ sự thật: “Tôi cảm thấy ông nên đi ngủ một giấc. Trời sụp cũng sụp rồi, ông có ưu sầu thế nào đi nữa cũng vô ích. Chưa kể ngày mai để công chúa Ariel nhìn thấy vành mắt đen của ông thì ông chưa gì đã lộ tẩy. Chuyện bức tượng, để tôi từ từ tìm giúp ông thử.”
Nói xong, cô lại nhìn bụi hoa mạn đà la.
“Còn nữa, hoa này chỉ bị đè thôi, chưa có chết.”
“Tạ ơn Thượng đế!” Quản gia cá chình mừng đến rơi nước mắt.
“Được rồi, được rồi, ông về ngủ đi.” Tô vừa nói vừa đẩy quản gia, để ông ta đi ra khỏi vườn.
Ôi trời, sao bây giờ mình còn giống quản gia giải quyết công việc đâu ra đấy hơn vậy!
“Hôm nay cô không đi kiểm tra sức khỏe à?” Quản gia hỏi.
“Tôi đi từ sáng hôm qua rồi.” Tô trả lời.
[Một ngày trước khi bức tượng mất tích]
Chẳng mấy chốc đã hết thời gian kiểm tra sức khỏe. Tuy đã kiểm tra nhiều lần, Simon vẫn không tìm ra được nguyên nhân Tô ‘biến dị’, chỉ có thể đổ nó cho kỳ tích của Thượng đế.
Tô ngồi bên giường mặc quần áo của mình vào – Ariel đã đưa chúng cho cô, nó làm bằng loại vải chỉ có ở cung điện, ngâm nước cũng không thấm, phẩm chất lại mềm mại.
Càng ở lâu trong cung điện, Tô càng hiểu người và chuyện ở nơi này. Từ sự chú ý lúc mới gặp, hiện cô đã chuyển đến giai đoạn hiểu một phần – thoát khỏi những định kiến ban đầu, cô phát hiện ra, so với con người, người cá ngoài nhiều hơn một cái đuôi thì bọn họ cũng không khác gì. Bọn họ đều thích những gì xinh đẹp và bàn tán về người khác. Mối khi người cá tụ tập lại, chủ đề nói chuyện cũng bọn họ cũng rất đa dạng và thân mật, kéo từ thời tiết đến gia đình. Tất nhiên bọn họ cũng thích nói về những thứ đáng sợ nhưng gây tò mò, ví dụ như con người mới đến, hay Dải San hô Đen cách cung điện không xa – đó là nơi ở của Phù thủy.
Trong cung điện cũng có sự phân chia đẳng cấp, nhưng phần lớn quý tộc đều đối xử với người bên dưới rất hiền hòa. Người trị vì nơi đây – Thần Biển, cũng chính là cha của Ariel, là một người đàn ông góa vợ và có phần ‘bám mẹ’. Mẹ của ông ấy – An Hi Phu nhân, thì không mấy thân thiện với người ngoài nhưng lại bênh vực người mình. Bác sĩ Simon là người quen cũ của bà, nghe nói là thích bà, vậy nên Quốc vương không mấy thiện chí với ông. Mấy người hầu thường lén lút bàn tán ông ấy sợ mẹ mình bị cướp đi mất. Công tước Boya là thân tín của Thần Biển, tình cảm cả hai tốt như anh em, đồng thời hắn cũng rất đẹp. Chẳng qua mọi người đều thích Thần Biển hơn Boya, vì Boya tuy đẹp nhưng tính tình rất gắt gỏng.
Còn về mẹ của Ariel… đúng như Ariel bộc bạch với Tô, ấn tượng các người cá dành cho bà ấy không nhiều, có thể gọi là rất sơ sài. Bà ấy giống như một người cá có tính cách ‘không có tính cách gì quá đặc biệt’, cảm giác tồn tại rất kém.
Mà cái tên ‘Fecilia’ Boya đã gọi kia là đề tài cấm kị ở nơi đây, không ai được phép nhắc đến. Cụ thể là như thế nào thì không ai rõ. Mấy người cá có tuổi ở đây ngậm miệng không hé răng nửa lời, còn các người cá trẻ cũng chỉ biết bà ấy là em gái của Thần Biển, qua đời vì khó sinh.
Tiện đây cũng phải nói, chuyện các người cá bàn tán nhiều nhất là về sáu vị công chúa. Tô đã được gặp ba trong sáu người, Ariel đã được công nhận là người xinh đẹp nhất trong các công chúa.
Biết được những điều này rất có ích, nhưng đối với Tô, thành quả lớn nhất trong tuần này của cô là cô đã không lạc đường nữa, chuyện làm vườn, hái hoa cũng lưu loát hơn nhiều, không có vấn đề lớn. Cô đã nhanh chóng điều chỉnh trâm trạng. Dù sao thời gian đau khổ hơn nữa cũng đã qua, nhưng cô vẫn còn canh cáh một chuyện – có lẽ không có cách nào phục hồi pho tượng đã mẻ đầu.
Tuy không phải cố ý, nhưng cô luôn cảm thấy rất có lỗi, nhất là sau khi nghe được lời của quản gia cá chình.
Thỉnh thoảng cô lại nhớ đến ánh mắt chăm chú của Ariel khi nhìn bức tượng – một loại ánh mắt rất quý trọng.
Bác sĩ Simon ở trước mặt hạ ống nghe, vừa sửa sang dụng cụ vừa nói: “Cô bé, sức khỏe của con đã không còn trở ngại nữa. Về nguyên nhân con có thể thở trong nước, ông tìm như thế nào cũng không ra, cũng không thể giày vò con nữa. Sau này con không cần phải đến nữa.”
Bệnh nhân hôm nay chỉ có một mình Tô. Giải quyết xong bệnh nhân duy nhát, Simon cũng thay áo blouse ra.
“Vâng, cảm ơn ông ạ.” Tô mở cái hộp vuông mình tự mang đến ra. Cô không biết làm thức ăn của cung điện, thức ăn bên trong là cô dùng chút tiền công nhờ bếp trưởng làm: “Ông Simon, mời ông ăn ạ.”
“Vậy ông không khách sáo nhé!” Simon nhận lấy mở ra. Bên trong hộp là tôm xào cải trắng và bọt biển sát thủ ông thích nhất, kho tàu.
Ông không khỏi cảm thán Tô thật có lòng. Ông chỉ từng nói về món mình thích một lần hôm cô tỉnh lại, không ngờ cô lại nhớ.
Simon chú ý nhìn hộp thức ăn Tô đang cầm. Bên trong chỉ có cải trắng biển nhìn qua rất bình thường, có lẽ muốn con bé chấp nhận được món ăn người cá thích phải cần một thời gian nữa!
“Tô, con có quen với cuộc sống ở đây chưa?” Simon hỏi cô.
“Trừ đồ ăn ra thì những chuyện khác không có gì ạ. Con rất thích nơi đây.”
Ai lại không thích nơi này? Cung điện tráng lệ, đãi ngộ vô cùng tốt. Có một bộ phận người cá còn đang quen dần với sự tồn tại của một con người như cô. Một bộ phận khác là những người ‘còn đang quan sát’, tuy không chủ động tiếp cận nhưng việc giao tiếp và làm việc cơ bản bình thường, biểu hiện xem như dễ gần. Tất nhiên vẫn có người cá duy trì sự thù địch với cô, nhưng chỉ là trong thái độ chứ không thể hiện hành vi gây nguy hại. Bấy nhiêu so với khi cô còn ở trên mặt đất cũng đã đủ như thiên đường và địa ngục.
“Vậy thì tốt rồi! Ông sợ con nhớ nhà. Dù sao cá được phái đi vẫn chưa về, có thể con phải đợi thêm.”
Tô mỉm cười: “Không sao ạ, được về nhà là con vui lắm rồi, con chờ được ạ.”
Cô đã từng nghĩ sinh mệnh mình sẽ kết thúc trên tàu, bây giờ cô đã có hy vọng về nhà, dù phải chờ bao lâu đi nữa, cô cũng sẵn lòng. Cô rất vui vì một ngày kia mình sẽ có thể về nhà, việc xác nhận ngày đó tồn tại là sự cổ vũ lớn nhất dành cho cô.
Nhưng Simon đã biết sự thật lại không tài nào vui vẻ được. Các sứ giả cá được phái đi liên tục truyền tin về, nói rằng họ đã hỏi vô số sứ giả cá khác ở khắp nơi, nhưng không tìm được nơi nào như vậy.
Nếu con bé biết không có cách nào tìm được nhà của mình, con bé sẽ có cảm giác như thế nào? Nó có còn sẵn lòng ngây ngô ở đây không? An Hi nói trước đừng nói với cô, một là sợ đả kích cô, hai là bà cũng muốn Ariel có người bầu bạn.
“À ừm… ông Simon, ông có biết khi nào thợ mộc cao cấp ra ngoài du học về không ạ?”
Tô cắt ngang suy nghĩ của Simon.
“Sao? Chuyện đó hả. Quan hệ của ông và cậu ta cũng được. Cậu ta nói với ông thật ra cậu ta không đi du học, đó chỉ là cách giải thích với người ngoài để bảo vệ vị trí của cậu ta thôi. Thật ra là người mẹ đang sống ở một vùng biển khác của cậu ta bị bệnh, cậu ta đến đó chăm sóc, hẳn sẽ không về ngay được.”
Tô vô cùng thất vọng: “Thì ra là vậy ạ…”
Simon hứng thú: “Vì sao con lại hỏi về cậu ta?”
Tô thẳn thắn đáp: “Con làm rơi tượng của Ariel, nàng ấy rất buồn nên con muốn giúp nàng ấy sửa lại.”
Simon vuốt râu: “Không ngờ con lại quan tâm công chúa út như vậy.”
Thật ra cô không nghĩ nhiều đến thế. Cô tự cho chuyện này giống như mình giúp Jereh ở trên tàu. Chỉ kỳ lạ lạ, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lời của Simon lại khiến cô có phần xấu hổ.
Hẳn là vì nàng ấy cũng từng giúp đỡ mình! – Tô nghĩ.
“Ồ…” Simon trầm ngâm: “Có thể đưa ông đi xem thử không? Có lẽ sẽ có cách.”
“Ông Simon, ông cũng biết tạc tượng ạ?” Tô tò mò hỏi.
“Ông từng làm công việc giống như vậy hồi còn trẻ. Cũng nhiều năm rồi, không biết còn dùng được không.”
“Ông giỏi quá!” Tô cảm thán. Quản gia cá chình nói việc tạc tượng con người không dễ, không ngờ ông Simon tài năng như vậy!
Tiếp đó hai người cùng đến vườn hoa. Tô chỉ vào bức tượng hoàng tử ở phía tây.
Simon đi đến chạm vào xem thử: “Nhìn có vẻ rất khó phục hồi, quan trọng là không có loại đá tương tự.”
Hy vọng vừa dâng lên thoáng chốc đã vụt tắt, Tô có hơi không chấp nhận được: “Không có đá thay thế ạ?”
“Ông nghĩ là không.” Simon trả lời.
Tô không cam lòng mà nhìn bức tượng, bỗng một tia sáng xẹt qua, cô nghĩ đến một ý tưởng.
Cô nói: “Ông Simon, con có một ý.”
“Sao?”
Tô ghé vào tai Simon thì thầm. Đầu tiên, Simon rất sợ hãi, sau đó lại không nhịn được mà cười bất đắc dĩ: “Con tha cho ông già này đi, nếu không làm cẩn thận thì công chúa sẽ nổi giận đó!”
Trong lòng Simon, suy nghĩ của Tô rất kỳ dị, nếu như là ở mấy năm sau nữa, chắc chắc đã ăn một đá vào mông.
Tô chắp hai tay lại với nhau, làm ra động tác van nài, cầu xin nói:
“Nếu như vậy không được, xin ông Simon dạy con điêu khắc, để con tự làm được rồi ạ!”
Simon suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu con chịu hy sinh rất cả thời gian rảnh rỗi để học.”