Hoa mới trồng nở rất khá. Ariel bắt chước bản ghi chép của quản gia cá chình, vẽ một bức tranh hoa có màu. Đó là tranh minh họa vẽ bằng dụng cụ ma thuật đặc biệt, bên dưới còn có giới thiệu khá cụ thể về loại hạt giống – là yêu cầu của Ariel, để ngăn bên cung cấp hạt giống lại nhầm lẫn đưa trùng màu sắc.
Những bông hoa rực rỡ với dáng điệu đẹp đẽ nhất của nó, đỏ rực đầy các luống hoa trong vườn, rất giống mặt trời của buổi sớm mai.
‘Làm việc nghiêm túc, cẩn thận, khá tự giác và có giới hạn. Tính cách không có vấn đề lớn, thỉnh thoảng có phần lãnh đạm. Mỗi khi làm xong việc sẽ trở lại chỗ của mình…’
Quản gia cá chình đang tựa vào bàn đá ghi chép gì đó rất nhanh, vừa viết vừa quan sát Tô đang lau bồn hoa, hoàn toàn không chú ý đến Ariel đang tiến lại gần từ phía sau.
‘Hình như Công chúa Út rất thích nàng ấy, phải chăng là vì sự tò mò vốn có đối với con người?’
Quản gia bị âm thanh vang lên bất thình lình dọa sợ. Arieo thì nở một nụ cười đáng yêu.
“Cái gì thế?”
“Ôi chao, công chúa, sao người đến sớm vậy?”
Ariel vuốt vây cá của ông ta, cúi đầu đọc tiếp: “[Phụ chú] Hình như công chúa rất có cảm tình với nàng ấy, nhưng phản ứng của nàng ấy có phần lạnh nhạt, hình như quan hệ chưa có tiến triển gì, cũng không có tình trạng đáng lo ngại.”
Quản gia vội vã gập cuốn tập lại: “Khụ khụ…”
Ariel ngẩng đầu nhìn về phía Tô đang làm việc: “Bà nội và cha luôn muốn quá nhiều thứ…”
“Đây là cần thiết thôi, thưa công chúa, người suy nghĩ chưa đủ.”
“Chưa đủ sao?” Ariel không nêu ý kiến.
“Thưa công chúa, vì sao người lại có cảm tình với con người như vậy?”
“A… thật ra không phải…”
“Sao ạ?”
“Quản gia cá chình, ông cảm thấy hoa lần này như thế nào?”
“Vẫn là màu đỏ ạ, thưa công chúa.”
“Đó là lý do.”
Quản gia cá chình lau mồ hôi: “Thưa công chúa, tôi lớn lên cùng người, nhưng phần lớn thời gian đều không hiểu người…”
“Ta đọc được không?” Ariel cầm cuốn tập màu đen kia lên.
“Tôi sẽ khó xử, thưa công chúa. Đây là báo cáo tôi phải nộp lên cho Thái hậu và Thần Biển.”
“Được, vậy ta đọc ở đây.” Ariel gật đầu, ngồi xuống.
Quản gia cá chình dở khóc dở cười. Công chúa nhỏ, người đang độc thoại đấy à?
Nàng ngồi xuống ghế đá điêu khắc hoa văn tinh xảo, nghiêm túc nhìn, âm thanh lật trang giấy rất nhỏ.
Quản gia bất an nhìn chăm chú.
Lúc xem đến chỉ còn vài tờ, Ariel đột nhiên dừng lại. Nàng lật lại phía trước, tìm đúng một trang, xé nó đi.
Tiếng xé giấy bất thình lình khiến quản gia hoàn toàn hoảng hốt.
“Bác quản gia, xin lỗi bác, nhưng mà những thứ không chắc chắn không nên ghi vào thì hơn.”
“Nhưng mà… An Hi Phu nhân yêu cầu phải báo cáo toàn bộ…”
Vừa lúc đó, Tô lau bồn hoa xong đi tới.
“Này, Tô!” Ariel ngẩng đầu lên.
Lông mi quản gia cá chình nhảy một cái.
“Vâng.” Tô đặt khăn lau bằng rong sang một bên, khựng lại một chút mới nói: “Hoa nở rồi, thưa công chúa Ariel.”
Ariel dời mắt về lại cuốn tập: “Ta rất thích, cảm ơn cô.”
Tô mỉm cười, xoay người tiếp tục hì hục với bồn hoa tiếp theo.
Quản gia cá chình đã bị dọa. Nàng kia có tiếp xúc với công chúa nhỏ đáng yêu của bọn họ từ lúc nào? Nàng ta còn cười nữa?
“Suỵt! Xin ông đừng nói với bà nội.”
Ariel vừa khép tập vừa làm động tác giữ bí mật.
Quản gia cá chình dở khóc dở cười đồng ý. Ông ta tránh sang một bên lật tập xem, tìm được chỗ bị xé. Đó là mấy đoạn phỏng đoán về Tô.
Buổi trưa.
Ariel đứng ngắm Tô ở trước mặt mình, yên lặng đợi cô lên tiếng.
“Cô muốn ăn trưa chung không?” Tô hỏi.
Lúc này, Gwendolyn cũng đúng giờ xuất hiện ở vườn, vươn đầu vào gọi: “Ariel, đi ăn chung thôi!”
“Xin lỗi, thưa chị!” Ariel lập tức nhìn ra cửa lớn, trả lời Gwendolyn: “Sáng nay em quên nói với chị, em có mang cơm theo rồi!”
“Mang cơm đến ăn trong vườn? Đó là chuyện em thích làm hồi lên mười!” Gwendolyn ngờ vực.
“Sao ạ? Không được ạ?”
“Cũng không phải là không.” Gwendolyn nhìn lướt qua Tô: “Thôi được rồi, hôm nay tha cho em đó.”
***
Tô đưa hộp cơm của mình cho Ariel: “Cô ăn đi.”
“Cô thì sao?”
“Trưa không ăn cũng không sao, tôi cũng quen rồi.”
Ariel nhìn món cơm như có suy nghĩ.
“Ban nãy cô đọc gì vậy?” Tô lơ đãng hỏi.
“Nhật ký quan sát con người.”
“Sao?”
“Ta cũng viết một cuốn, cô muốn đọc không?”
Ariel nhận lấy cái nĩa Tô đưa, tò mò chọc vào đồ ăn mình chưa từng thấy.
Tô không trả lời: “Các cô thật đáng sợ.”
Ariel nghiêng đầu: “Cô tò mò nội dung của nó không?”
“Không, không hề.”
Ariel cầm một phần xíu mại lên, tò mò nghắm nghía: “Vì sao?”
“Vì tôi đã đoán được hết rồi.”
“Thật sao?” Ariel nhìn chằm chằm món ăn kỳ lạ này. Đối mặt với một thứ chưa từng ăn, dường như nàng không biết phải bắt đầu ăn như thế nào.
Tô nói: “Cũng giống như chúng tôi ở trên bờ ghi chép lại cuộc sống của các loài động vật và công trùng thôi. Bình thường sẽ có ảnh chụp, hoặc tranh vẽ, còn không cũng sẽ miêu tả khá cẩn thận những gì quan sát được. Thường sẽ liệt kê các bộ phận thú vị trên cơ thể, phân tích tập tính sinh tồn, khi cần thiết còn nhắc đến công dụng của các bộ phận và độ nguy hiểm của chúng. Cuối cùng nhất định sẽ đưa ra kết luận. Một là tốt, có thể đến gần, hai là gây hại, hoặc là sinh vật cần tránh xa. Thật ra nó không phải nhật ký quan sát, nó là ghi chép thẩm lí và phán quyết. Như vậy thì có gì mà vui? Ơ kìa! Ăn hết một lần không ổn đâu!”
Ariel phồng hai má nhìn Tô.
Tô vội vã tìm xem trong túi có nước không, nhưng kéo ra rồi mới nhớ mình đã ở trong nước rồi.
“Cô mau miệng quá đó!” Tô bất đắc dĩ nói.
Ariel đau khổ gật đầu, gian nan nuốt từng miếng xuống. Trong lúc đó có rất nhiều lần Tô cho là nàng sắp nghẹt thở thật.
“Thì ra cái này gọi là xíu mại.” Nàng như đang hồi tưởng.
“Bây giờ không phải lúc quan tâm tên của nó.” Tô vội vã nhéo cằm nàng, xác nhận xem nàng ăn hết chưa, có bị nghẹn không.
Gần như nàng đã nuốt hết, cũng không có phản ứng gì, nhưng Tô vẫn sợ hãi nói:
“Lần sau cô ăn thì hỏi tôi nhé, đừng như thế nữa.”
Ariel gật đầu với biểu cảm sống sót sau tai nạn, đứt quãng khen:
“Ngon, ngon lắm!”
Tô không nói gì. Hẳn là còn mắc ở đâu đó rồi!
“Họng cô chưa bình thường lại đâu, cô từ từ rồi nói…”
“Ừm…”
Nhưng có vẻ lần bất ngờ này cũng không tạo thành bóng ma cho Ariel. Nàng đã chuẩn bị ăn tiếp.
“Cô ăn từ từ thôi.” Tô lo lắng nhìn nàng: “… Cô thật sự cảm thấy những thứ này ngon, không thấy kỳ lạ?”
“Dáng vẻ hơi lạ, nhưng nguyên liệu vẫn như thế thôi.” Nàng vừa nói vừa xiên một miếng xíu mại khác. Dường như nàng rất có tình cảm với món ăn này.
“Cô… há miệng nhỏ thôi.” Tô lại nhấn mạnh.
Ariel hiểu ý cắn một miếng nhỏ, lại xòe ra cho Tô xem phần đã mất.
Tô xem như tạm yên tâm.
“Mấy thứ này là cô làm hết à?” Ariel hỏi.
“Ừa, nhờ ông Simon cả đấy. Ông ấy bàn bạc với đầu bếp trưởng xong thì tôi có thể mượn một chỗ trống trong nhà bếp.”
“Ngày nào cũng thế?”
“Ừm, mỗi ngày tôi tự nấu một phần.”
Tô lại thầm nghĩ sau này mỗi phần phải làm nhiều thêm một ít, nếu không sẽ gặp tình huống như hôm nay – mời cơm người khác xong là mình hết đồ ăn, chuyện này đúng là…
Cô tỉnh táo lại thì cái nĩa của Ariel đã ở trước mắt. Nàng ghim thức ăn, chuẩn bị đút cho cô.
“…” Tất nhiên là Tô không kịp phản ứng.
Ariel rất hoang mang trước sự thiếu tự nhiên của Tô, suy nghĩ rồi ‘a’ một tiếng.
Tô xem như đã hiểu. Cô không thể không ăn. Cô vừa nuốt xuống thì nhìn thấy Ariel đã chuẩn bị đút thêm lần nữa, bèn vội vã ngăn lại:
“Cô ăn đi, cô ăn đi.”
Ariel buông nĩa trong tay, lắc đầu.
Tô hiểu ngay: “Bị phát hiện rồi à? Cô cũng tinh mắt đấy!”
“Không ăn trưa, buổi chiều sẽ không có sức làm việc.”
“Dù sao cũng là tôi mời cô bữa trưa, để cô bị đói không hay đâu. Chưa kể tôi cũng nhịn quen rồi, không ăn một bữa không sao cả.”
Thấy Tô không muốn, Ariel dứt khoát ‘tấn công trực tiếp’, lại đút thẳng đồ ăn đến trước mặt Tô.
“Quản gia nói cô chỉ sống trong thế giới của mình, ừm, không sai.”
Nàng nhỏ giọng, lại dịu dàng ‘a’ một tiếng.
“Thật là!” Tô nhìn chằm chằm cái nĩa, cuối cùng thở dài một tiếng, thỏa hiệp mở miệng ra.
“Ha ha.” Trong đôi mắt Ariel ngập tràn ánh mặt trời lấp lánh.
“Bà nội nói một ngày ba bữa, không được ăn lung tung, ít nhiều cũng phải ăn gì đó.”
Tô nhíu mày: “Đó là bà nội của cô, không phải của tôi.”
Ariel xem như không nghe thấy, tiếp tục đợt ‘tiến công’ thứ ba.
“Ôi trời, cô khó đối phó thật đó!”
“Cô muốn một viên nữa không?”
“…”
“Hửm?”
“… Muốn.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, không khí của bữa trưa đã chuyển từ ‘đàm phán’ sang vui chơi dã ngoại, vô cùng tự nhiên.
Tô đóng hộp cơm rỗng không lại, đau đầu nói: “Lần này xem như tự làm bậy thì không sống được!”
Ariel nghiêng đầu nhìn cô không hiểu.
“Ừm, cảm ơn cô.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Từ lần đó đến nay, hình như tôi chưa từng chính thức nói cảm ơn. Bất kể vì cứu tôi hay đã đối xử hiền lành với tôi, còn hôm nay nữa… việc cảm ơn hôm nay hơi đường đột, ừm… sau này tôi sẽ chuẩn bị chu toàn.”
Tô đã hiểu rốt cuộc Ariel đã xé cái gì. Cô không tài nào yên tâm về cung điện này, mà cung điện này cũng thế.
Họ đề phòng lẫn nhau, nhưng khi Ariel ở đây lại không như thế. Từ ban đầu, nàng đã cởi bỏ phòng bị, dâng lên sự tin tưởng và trân trọng nghiêm túc đến khó tin.
“Sau này nghĩa là còn lần sau nữa phải không?” Ariel vui vẻ hỏi.
“Đúng thế, Ariel.” Tô mỉm cười đáp.
Trong khu vườn xin đẹp, dưới bầu trời trong veo, Tô bỗng cảm thấy một buổi trưa như thế này cũng rất tốt.
Tô thẳn thắn nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn sống bình yên, ngây ngô một thời gian. Trước khi trở về, tôi cứ sống một cách không có cảm giác tồn tại như vậy là đủ. Tôi không biết vì sao bọn họ lại có địch ý với con người, tôi cũng không hiểu vì sao cô có cảm tình với con người. Nói thật thì tôi cũng không muốn biết lý do… Nhưng hôm nay, tôi phát hiện ra hình như mình đã hết cách, tôi đã dính đến cô rồi…”
“Sao ta lại không hiểu nhỉ?” Ariel mơ màng: “Vậy vì sao cô thay đổi xưng hô với ta, còn hứa hẹn lần sau nữa?”
“Cô đợi một chút.” Tô lau mồ hôi: “Đừng vội phát biểu cảm nghĩ, tôi chưa nói hết mà!”
“Rõ ràng là tự cô kết thúc!” Ariel lộ ra vẻ bất mãn hiếm thấy.
“Không phải như thế. Ý của tôi là nếu đã không có cách tránh đi hoàn toàn, vậy tôi nên cố gắng không lún quá sâu! Bây giờ tôn xin đảm bảo cô hỏi tôi một số câu hỏi về chuyện trên bờ, hay muốn tiến hành quan sát, nghiên cứu con người cũng không thành vấn đề.”
“Ta cứ cảm thấy cách nói này rất lạ!” Ariel ngẫm nghĩ.
“Không kỳ lạ đâu, chuyện này rất quan trọng. Không thể quá thân thiết, nếu không khi rời đi sẽ khổ sở…”
Ariel như đã hiểu: “Không phải là quan hệ cá nhân phải không?”
“Không sai, cô cũng hiểu rồi đó.”
“Được.” Ariel trả lời rất sảng khoái.
“Vậy quyết định như thế nhé.”
“Ừm.” Phản ứng của Ariel khá bình thường, như đang trả lời một câu hỏi không quan trọng. Nhưng nàng lại bình tĩnh ném ra một đề nghị khá chấn động: “Vậy sau này chúng ta ăn chung bữa trưa và bữa tối đi!”
Tô cảm thấy trán mình xuất hiện vệt đen: “Cô có nghe hiểu lời tôi thật không đó?”
Ariel hồi tưởng lại toàn bộ cuộc nói chuyện không sót lời nào, hồi lâu sau mới nói: “Hiểu.”
“Vậy đề nghị của cô là như thế nào?”
“Là thời gian hỏi đáp và quan sát thôi.”
“Có phải hơi dài rồi không?”
“Nếu chỉ nói vào buổi sáng thì miễn cưỡng quá…”
Tô dở khóc dở cười: “Vốn đã miễn cưỡng rồi mà!”
“Người quan sát thực vật trong điện của bọn ta luôn ngày đêm ở bên cạnh đối tượng quan sát.”
Tô nghe xong cảm thấy mình sắp phát điên, lập tức ngăn không cho suy nghĩ của người này lan ra nữa: “Vậy thì ăn trưa chung, buổi tối rảnh thì cũng ăn.”
“Được.”
Tô thêm vào một câu: “Ừm, tôi chỉ ăn với cô thôi. Tôi… hơi sợ những người cá khác…”
“Ừm.” Ariel gật đầu lia lịa.
Tô nhìn đôi mắt trong trẻo không nhuốm tạp chất của Ariel, trong lòng thoải mái. Dù sao đi nữa, kết quả của bữa cơm trưa này xem như không tệ, ít nhất cũng biểu đạt được lòng biết ơn.