Cho dù buổi tối thức khuya đến đâu, thì sáng mai năm giờ hai mươi rời giường, tập thể dục đến sáu giờ.
Sau bữa sáng, đón mặt trời mọc, có mặt tại tập đoàn Đằng Thụy trước sáu giờ rưỡi, tiến hành hội nghị xuyên quốc gia.
6:23 sáng thứ hai, Cố Tần đứng trước cửa sổ sát đất nơi văn phòng, chụp ảnh mặt trời mọc gửi qua cho Mục Sở.
[Anh để con Maybach ở nhà cho em, chìa khóa trên bàn trà, biển số xe đuôi 520]
Biết cô chắc chắn còn đang ngủ, anh lại gửi icon đầu heo qua, khóe môi khẽ cong.
Giờ này quả thực Mục đầu heo Tiểu Hoa đang nằm trên giường ngủ say.
Giờ làm việc của nhân viên tập đoàn Đằng Thụy là chín giờ, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, kế hoạch của cô là rời giường lúc tám giờ mười.
Cảm giác được điện thoại rung lên, cô lẩm bẩm hai câu, vặn eo trở mình, lộ ra hơn phân nửa lưng, trên eo còn lưu lại ấn ký màu đỏ.
Đôi chân lộ ra khỏi chăn cũng pha tạp dấu hôn.
Trên dưới quanh người, đều hiện rõ tối qua điên cuồng thế nào.
Đây đều là bởi vì câu nói "Tiểu tiên nữ Tích Tích nhà em" mà ra.
Trọng điểm ở chỗ "nhà em".
Tám giờ mười, chuông báo thức reo, Mục Sở dụi mắt ngồi dậy, không mấy kinh ngạc khi thấy trên người mình toàn vết đỏ.
Từ sau sinh nhật lần thứ hai mươi của cô, mỗi dịp cuối tuần Cố Tần lại chạy tới trường học đón cô về.
Bốn năm ngày không gặp nhau, tất cả giày vò dồn lại vào hai ngày cuối tuần, căn bản không phân biệt ngày hay đêm.
Sau khi cô hơn hai mốt tuổi, anh lại càng thêm không vừa lòng.
Trực tiếp dọn đồ của cô về đến chỗ mình, ngày ngày chở đi học.
Từ đó, anh bắt đầu chuỗi ngày đêm đều ăn thịt – cuộc sống hạnh phúc của mình!
Mỗi tháng của Mục Sở, ngoại trừ những ngày bà dì đến, thì thời gian duy nhất cô có thể nghỉ ngơi là những lần ngẫu nhiên Cố Tần đi công tác.
Bây giờ, rốt cuộc Mục Sở cũng tin vào những lời Cố Tích nói.
Đàn ông một khi đã ăn mặn liền giống như trở thành người điên.
Thậm chí tối hôm qua, anh còn ép cô bức bách nói bên tai: "Anh và Cố Tích ai quan trọng hơn?"
"Anh, anh quan trọng!"
"Vậy bây giờ em gửi Wechat cho nó, nói rằng em chỉ thích anh."
"??? "
"Gửi hay không gửi?" Anh chợt dùng sức.
Mục Sở ưm hai tiếng, đôi chân treo trên eo anh khẽ run rẩy, thanh âm thút tha thút thít: "Không gửi, anh biến thái."
Hơn nửa đêm gửi tin nhắn này cho Tích Tích, đây cũng quá bệnh rồi.
Cố Tần cười một tiếng, động tác vẫn không ngừng, thậm chí còn mạnh hơn: "Nếu không gửi, thế thì gọi một tiếng ông xã xem?"
"... "
Đem chuyện tối ngày hôm qua vứt bỏ ra khỏi đầu.
Mục Sở cầm điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn Wechat của Cố Tần, cô lười trả lời lại, nhìn chằm chằm icon đầu heo kia, nhíu mày.
Tắm rửa xong, cô tới phòng quần áo tìm một bộ âu phục Hepburn màu đen, hàng cúc tinh tế xếp trước ngực, thắt đai lưng, lộ ra vòng eo tinh tế không đủ một nắm, quả thực phong tình vạn chủng.
Viền váy dài đến bắp chân, vừa vặn che được dấu hôn phía trên.
Sau khi hài lòng, cô trang điểm đơn giản rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cố Tần để lại bữa sáng của cô trong phòng bếp, cô cầm bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại, tùy tiện ăn vài miếng.
Nơi ở của Cố Tần cách công ty rất gần, lúc cô lái xe đi mới tám giờ bốn mươi.
Làm đăng ký nơi gác cổng xong xuôi, cô trực tiếp lái xe vào gara tầng ngầm.
Thoáng nhìn chiếc Bentley màu đen đỗ nơi góc tây bắc, Mục Sở lái qua, đem xe mình đỗ ngay bên cạnh.
Còn cưỡng chế lùi xe lại sao cho cửa sổ xe mình sóng với cửa xe anh, hoàn mỹ!
Nơi ghế sau chiếc Bentley, Cố Tần bắt chéo chân tản mạn dựa vào ghế, thấy được cảnh này, anh lắc đầu khẽ cười một tiếng.
Anh vừa mới ra ngoài bàn chuyện làm ăn, sau khi trở về nhìn thời gian, nghĩ đến giờ này Mục Sở đã đi làm, liền lái xe đến trước, mình ngồi ở đây đợi cô.
Không nghĩ tới nhóc con kia còn rất tự giác, đỗ xe cạnh xe anh.
Thấy Mục Sở xuống xe, anh cầm văn kiện mở cửa đi xuống.
Mục Sở không ngờ anh ở trên xe, mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó làm như không quen biết quay đầu bước đi.
Cố Tần cất bước đuổi theo, dở khóc dở cười: "Em vờ không biết anh mà còn đỗ xe cạnh xe anh thế kia? Có biết là xe anh đỗ chỗ này, những người khác đều tự giác cách xa ra không?"
Lúc lái xe vào cô không cần thận tìm chỗ đậu, vừa thấy cạnh chiếc Bentley trống không cho nên bèn lái tới.
Dù sao cũng đã đỗ rồi, Mục Sở không có ý định lái đi chỗ khác: "Em mới tới mà, không biết thì không có tội."
Cố Tần nhớ tới cô động tác vừa rồi của cô, cằm hếch lên: "Em xem một chút, xe hai chúng ta sóng vai nhau, nhưng mà đuôi còn thiếu một mảng."
Lúc xuống xe Mục Sở liền phát hiện, nhưng cô không có biện pháp nào: "Của anh là xe thương vụ, em là xe thể thao, chiều dài có giống nhau đâu."
Cố Tần từ chối cho ý kiến, quét mắt một vòng nhìn tay cô: "Nhẫn đâu?"
"Ở nhà."
"Sao không mang?"
Mục Sở chỉ chỉ vào ngón tay anh: "Em mang nhẫn đôi với anh, chẳng phải là sẽ lộ sao?"
"... "
"Được." Cố Tần bị cô chọc tức đến mức cười một tiếng, "Muốn vờ không biết anh đúng không? Anh là ông chủ, em là nhân viên, phải tuyệt đối phục tùng, được không?"
Mục Sở: "... "
Anh ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây, tới gần anh chút."
"Làm gì?" Mục Sở nhìn xung quanh một chút, Cố Tần đậu xe nơi vắng vẻ, nơi này không có ai.
Cô tiến một bước nhỏ tới,
"Gần thêm chút nữa." Anh nói.
Lúc này Mục Sở lại đứng yên bất động: "Phải giữ khoảng cách an toàn, Cố tổng muốn gì cứ nói thẳng là được."
Cố Tần dò xét chiếc váy âu phục trên người cô, thân hình tinh tế, chiếc váy này phác họa thành công đường cong lung linh của cô, chiếc eo nhỏ kinh người.
"Tới đây."
Mục Sở nhạy bén ngửi được mùi vị nguy hiểm: "Em trễ rồi."
Nói rồi nhanh chóng quay người đi ra khỏi gara.
Mấy năm nay cô lại cao hơn một chút, bây giờ đã 1m67, bình thường rất ít khi đi cao gót.
Lúc này đi liền không thuần thục, cô đành bước thật chậm lại.
Tóc dài phía sau hơi đong đưa, phối với trang phục ngày hôm nay, lộ ra vẻ phong tình tuyệt chủng.
Thật ra nhà để xe có thang máy thông với tầng lầu tập đoàn.
Thấy cô không biết, Cố Tần cũng không có ý định nhắc.
Nhìn bóng lưng phía trước, anh cất bước đi theo sau, duy trì khoảng cách không gần không xa.
Mục Sở có thể cảm giác được Cố Tần theo đuôi.
Tiếng bước chân của anh, dù là rất nhỏ, nhưng cô cũng có thể phân biệt được.
Từ nhà xe đi ra, xung quanh đều là đồng nghiệp.
Sợ có người phát giác ra quan hệ của hai người bọn họ, bước chân của cô nhanh hơn một chút, muốn cách anh thật xa.
Nhưng chiều dài chân của hai người lại chênh lệch, cộng thêm cô còn mang cao gót, căn bản là thoát không nổi.
Mục Sở không khỏi hơi cáu, lúc thất thần không cần thận vấp một cái.
Cố Tần nhanh chân đi tới, tay vòng qua eo cô, đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống.
Lúc này hai người đứng tại cửa chính tập đoàn, khắp nơi đều là người lui tới, không ít ánh mắt đã quăng về phía bên này.
Trên mặt bảo an cũng xẹt qua vào tia khác thường.
Mấy giây sau, vài cô tiếp tân cũng chạy tới với cặp mắt hóng hớt.
Cũng không muốn vạch trần, tránh chọc cô không vui.
Anh phối hợp thu tầm mắt lại, giả bộ rất bận gọi một cú điện thoại.
Mục Sở thở ra một hơi, rốt cục cũng an tâm.
May mà anh tự hiểu lấy, nếu không tối về cô khóc cho anh xem!
Lúc ngẩng đầu, vẫn có rất nhiều ánh mắt nhìn vào cô, mang nhiều thần sắc khác nhau.
Mục Sở: "?"
- -
Mục Sở không nghĩ tới, chỉ một lần được anh giúp đỡ thế mà lại trở thành lời đồn đại truyền đi rất nhanh trong công ty.
Một người tên Lý Phân bên mảng HR* dẫn cô đi làm thủ tục nhậm chức, lúc photo giấy chứng nhận, chợt hỏi: "Cô là cô gái kém chút nữa đã ngã sấp hồi sáng à?"
*HR (Human Resources): quản trị nhân sự.
Không đợi Mục Sở nói gì, cô ta liền phối hợp thở dài: "Mấy cô còn trẻ, nghé con không sợ cọp, nhưng mà thủ đoạn còn hơi kém."
Mục Sở: "?"
Lý Phân in hợp đồng ra xong xuôi, nhìn qua: "Cô không thấy trên tay Cố tổng có đeo nhẫn sao, người ta đã là hoa có chủ rồi."
Mục Sở: "... Chị hiểu lầm rồi, em thật sự là không cẩn thận."
Lý Phân cười: "Trước đây cũng có không ít cô gái cũng đều nói mình không cẩn thận, nào có nhiều không cẩn thận như vậy?"
"Nhưng mà –" Lý Phân liếc nhìn cô một cái, "Hôm nay cô gặp may đấy, Cố tổng thế mà chạy tới đỡ, những cô gái trước đây không may mắn như vậy."
Mục Sở: "... "
Lý Phân đem hợp đồng đã in ra đưa cho cô: "Cô nhìn qua hợp đồng một chút rồi ký tên lên."
Mục Sở nhận lấy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tùy ý nhìn qua nội dung bên trong.
Lý Phân rất thân thiện nhắc cô: "Đoán chừng sau này cô ở Đằng Thụy sẽ trở thành cái đinh trong mắt của không ít người, nhớ bảo trọng."
"Tại sao?" Mục Sở ngẩng đầu, "Không phải chị nói Cố tổng là người đã có chủ sao? Anh ấy cũng chỉ lịch sự giúp em thôi."
"Nhìn nhẫn thì có vẻ giống như đã có chủ, nhưng mấu chốt là mọi người còn chưa được nhìn thấy người kia. Có người suy đoán, khả năng Cố tổng bận rộn làm ăn nên ngại yêu đương phiền phức, cố ý đeo nhẫn để cản hoa đào, còn trên thực tế hẳn là không có bạn gái."
Mục Sở lật ra trang kế tiếp của hợp đồng, thuận miệng nói: "Đây cũng không phải chỉ là suy luận thôi sao, không chừng người ta có thật."
Lý Phân: "Dù sao có hay không cũng không ai biết, nhưng trong công ty có không ít người nhớ thương, đó là thật."
Mục Sở một lần nữa ngẩng đầu lên: "Rất nhiều người nhớ thương? Ai ạ?"
"Đều ôm chút tâm tư vậy thôi, nào ai dám theo đuổi?" Lý Phân giục cô, "Nhanh lên đừng tám chuyện, xem hết hợp đồng rồi ký tên lên."
Mục Sở lật đến trang cuối cùng, trực tiếp ký tên mình lên.
Ký xong hợp đồng, Lý Phân đưa cô đăng kí thẻ nhân viên, thuận tiện bàn giao lại: "Thẻ nhân viên chỉ có thể quét ở cổng vào nơi sảnh lớn, văn phòng Cố tổng ở tầng 56 có một cổng vào riêng, muốn vào phải xin phép."
"Nhưng mà cô cũng chỉ mới là thực tập sinh, đoán chừng không có cơ hội đi vào, quá trình xin vào thế nào tôi chưa nói rõ, nếu sau này thật sự có chuyện liên quan tới việc này thì tới tìm người hướng dẫn."
Bữa ăn mỗi tháng cũng tính vào đây, lúc ăn cơm chỉ cần trực tiếp dùng điện thoại quét, rất thuận tiện. Nhân viên bình thường ăn ở tầng 6, những cấp cao hơn ăn ở phòng ăn khác nơi tầng 8, thẻ nhân viên của cô chỉ có thể quét được ở tầng 6 thôi."
"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng có một nhan viên huấn luyện, trong vòng nửa tháng, sau khi huấn luyện kết thúc sẽ có bài khảo hạch, nếu như không thông qua, kì thực tập kết thúc. Cho nên đừng cảm thấy qua được vòng phỏng vấn là xong, tập đoàn Đằng Thụy có rất nhiều cơ chế khảo hạch, mãi đến khi cô chính thức ký hợp đồng mới được tính là hoàn toàn thông qua.
Lại bàn giao thêm vài hạng mục cần chú ý, Lý Phân đem tài liệu cho cô: "Không khác gì lắm, về sau mọi người đều là đồng nghiệp, cố lên!"
"Em cảm ơn!" Mục Sở ôm tài liệu của mình đi tới chỗ tài vụ.
Bộ tài vụ, người hướng dẫn Mục Sở là Chu Di Tĩnh.
Cũng là sinh viên tốt nghiệp Đại học A, công tác ở Đằng Thụy vừa tròn một năm.
Quần áo trên người xa xỉ, khí chất ưu nhã, nhìn qua gia cảnh có vẻ rất khá.
Vóc người xinh đẹp, nghe nói lúc đi học là hoa khôi của trường.
Theo lý thuyết thì chị em cùng trường hẳn là sẽ thân thiết hơn một chút, nhưng thực tế thì không.
Chu Di Tĩnh trực tiếp ném các loại tài liệu cho cô, gửi tin nhắn qua Wechat: [Hôm nay xem hết đống tài liệu này.]
Sau đó không nói thêm gì.
Mục Sở cho là cô ta tính tình lạnh lùng, cũng không mấy để ý, giao gì làm nấy.
Qua mấy ngày sau, mỗi ngày Mục Sở đều làm vài việc vặt, thỉnh thoảng Chu Di Tĩnh sai cô làm chân chạy vặt, cơ hồ cô không có thời gian nghỉ ngơi.
Cô vốn cho là, thực tập sinh mới vào ai cũng phải qua cửa ải này, cũng không nghĩ gì nhiều.
Thẳng đến buổi chiều hôm nọ, lúc Mục Sở tới phòng trà, ngoài ý muốn nghe được Chu Di Tĩnh nói chuyện phiếm cùng một đồng nghiệp khác.
"Mỗi ngày đều lái Maybach trăm vạn tới làm, còn đậu cạnh xe Cố tổng, thật chưa thấy ai mặt dày như vậy."
"Nhưng mà cũng chỉ có thế, ngày đầu tiên đi làm đã câu dẫn người khác, người ta căn bản cũng không muốn mặt mũi. Thực tập sinh như vậy, tôi nào dám hướng dẫn, trưởng phòng thế mà quăng việc này cho tôi, phiền chết."
Đồng nghiệp Lý Tiêu Lăng ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Người đàn ông như Cố tổng trong tập đoàn này có biết bao người nhớ thương, đâu riêng gì cô ấy. Không phải cô cũng muốn tìm cơ hội tiếp cận sao, đâu khác nhau là bao."
Chu Di Tĩnh: "Tôi cũng đâu có dừng xe cạnh Cố tổng? Nghĩ mình là ai chứ?"
Mục Sở giật giật khóe môi, xem như rõ ràng lý do vì sao thái độ của Chu Di Tĩnh lại như thế với mình.
Cô đi tới.
Nghe được tiếng bước chân, Chu Di Tĩnh chợt im lặng.
Mục Sở rót ly cà phê, lúc quay đầu nhìn về phía cô ta: "Quy định nào trong công ty nói nhân viên thực tập không được lái xe đi làm? Hoặc là, quy định không được đậu xe cạnh Cố tổng?"
Thấy khóe miệng Chu Di Tĩnh co quắp không nói chuyện, Mục Sở phối hợp uống một ngụm cà phê, có chút đắng.
Cô lại bỏ thêm một chút đường, đặt ở quầy bar tùy ý khuấy đều, bờ mi dài rũ xuống, nhẹ rung: "Ngày đầu tiên đi làm tôi đậu xe ở đó Cố tổng đã nhìn thấy, ngài ấy cũng không nói là không cho tôi đậu."
"Nếu như có quy định này." Cô đặt ly xuống, nhìn Chu Di Tĩnh, khiêm tốn thỉnh giáo, "Điều thứ mấy? Chị Chu chỉ cho tôi xem một chút?"
Mặt Chu Di Tĩnh đen thui, nửa ngày cũng không nói gì, giẫm giày cao gót lộc cộc bước đi.
Lý Tiêu Lăng nhìn về phía Mục Sở, giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói: "Cô vừa với chưa được mấy ngày đã đắc tội cô ta? Lá gan lớn đấy."
Lời này ngược lại làm Mục Sở kinh ngạc.
Là Chu Di Tĩnh nói lung tung trước, làm sao lại thành cô đắc tội rồi?
Lý Tiêu Lăng vụng trộm nói với cô: "Ba cô ta là chủ tịch hội đồng quản trị ngân hàng Tín Huy, có hợp tác lâu dài với tập đoàn Đằng Thụy, người ta là thiên kim tiểu thư, tới chỗ này cũng chỉ để theo đuổi người thôi. Thân phận cao, vừa đến đã thích Cố tổng, người khác nhớ thương cũng không dám công khai biểu hiện ra bên ngoài, còn cô ta ngày đầu đi làm đã ưỡn ngực tuyên bố chủ quyền."
"Chị ta theo đuổi Cố Tần?" Thanh âm Mục Sở có chút cao.
Lý Tiêu Lăng đặt ngón trỏ bên môi thở dài: "Sao cô lại gọi thẳng tên ông chủ thế chứ?"
"... Tin tức này có chút lớn."
"Cô ta như xây nhà hứng ánh trăng, nhưng mà cũng qua một năm rồi, còn chưa nói chuyện được với mặt trăng mấy câu đâu." Lý Tiêu Lăng uống cà phê, ngắm nhìn trần nhà ung dung thở dài, "Vầng trăng này quá cao, người bình thường với không tới."
Mục Sở nhìn động tác của cô nàng, cũng vô thức ngửa đầu nhìn trần nhà, dường như muốn nhìn xuyên qua nó tới tận tầng 56,
"Thiên kim tiểu thư của chủ tịch ngân hàng, vì tình yêu mà chịu chạy tới Đằng Thụy làm chức tài vụ nho nhỏ, vậy cái mặt trăng này còn rất biết ghẹo người." Cô nỉ non nói.
"Gì cơ?" Thanh âm cô rất nhỏ, Lý Tiêu Lăng nghe không rõ.
Mục Sở cười: "Đột nhiên nghĩ tới bài hát <Đều tại vầng trăng gây họa>."1
"... "
Lý Tiêu Lăng thấy cô mấy ngày nay an an tĩnh tĩnh, so với Chu Di Tĩnh luôn đặt con mắt trên đỉnh đầu kia thì ở chung tốt hơn hẳn, nên sinh lòng hảo cảm.
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm, Lý Tiêu Lăng hỏi: "Cô đi xe sang như thế, gia cảnh hẳn không thể kém hơn cô ta, ngày đầu tiên đi làm đã tạo ra lời đồn đại như vậy, cũng theo đuổi Cố tổng sao? Nếu như đúng thế mà nói, thì bề ngoài cô xinh hơn ả ta, đoán chừng vẫn còn hi vọng đấy, mà lại, hôm đó Cố tổng cũng đỡ cô còn gì?"
"Em hôm đấy là đau chân thật mà." Mục Sở bưng lấy chén cà phê, lòng bàn tay vuốt ve hình hoa nhài trên thân, "Em chỉ đơn giản là tới thực tập thôi."
"Mà lại." Mục Sở có vẻ như vô ý nói, "Không phải Cố tổng có mang nhẫn sao, hẳn là có bạn gái rồi, sao Chu Di Tĩnh còn theo đuổi?"
Lý Tiêu Lăng: "Cố tổng đến phân bộ Đằng Thụy hơn bốn năm, cũng chưa thấy cô gái nào tới công ty tìm ngài ấy, một chiếc nhẫn cũng không nói lên điều gì.?
Mục Sở bưng lấy cốc nước không nói gì.
Trước đây đều là Cố Tần tới trường đón cô, sau đó hai người đi về nhà, cô thật đúng là chưa từng tới công ty.
Nhưng nhẫn cũng đã đeo rồi, cứ coi như bạn gái chính quy chưa từng xuất hiện đi, nhưng mà tự giác tránh xa không phải là điều cần làm sao?
Từ phòng trà đi ra, Mục Sở cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Tần: [Em có chứng cứ nhé."
[?]
Mục Tiểu Hoa: [Gian tình]
Cố tiểu thảo: [?]
Mục Tiểu Hoa: [Anh xong đời rồi.]
Cố tiểu thảo: [Rốt cuộc là thế nào?]
Mục Tiểu Hoa: [Hay là anh đổi chiếc nhẫn các đi, cái mà thật to ấy, đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là người ta dễ dàng nhìn thấy được.]
Cố tiểu thảo: [... ]
- -
Buổi tối Mục Sở về nhà sớm, tắm rửa xong đổi sang váy ngủ, tự mình đi tới thư phòng học chương trình học CPA.
Năm hai đại học, cô đã thi xong ACCA.1
Sinh viên năm bốn có thể ghi danh thi CPA, cô chuẩn bị đăng ký kế toán, thuế pháp, quản lý, chiến lược, bốn học phần này hơi nặng, nhưng có Cố Tần phụ đạo, cô cũng có căn bản, nếu chăm chỉ hơn chút có lẽ vẫn còn hi vọng.
Xoát xong lịch học, vùi đầu học bài một lát, cô cảm thấy đói, thuận tay gọi đồ ăn ngoài.
Giải quyết xong lại tiếp tục học bài.
Cố Tần rất muộn mới trở về, trong phòng khách và phòng ngủ không thấy người, anh trực tiếp đi tới thư phòng.
Đẩy cửa đi vào, liền thấy cô đang ngồi trước bàn nghiêm túc học.
Đèn học màu vàng ấm hòa với ánh đèn trắng treo nơi trần nhà chiếu đến một bên mặt tinh xảo, lúc vùi đầu học bài, đầu lưỡi ngẫu nhiên liếm liếm môi.
Có lẽ là gặp phải vấn đề nam giải gì, cô cắn bút nhăn nhăn mày.
Cố Tần đi qua, ngồi xuống bên cạnh, lấy chiếc bút từ miệng cô ra: "Bẩn."
Mục Sở hoàn hồn, nhìn qua: "Anh về rồi?"
Cố Tần xoa xoa đỉnh đầu cô, thanh âm nhu hòa: "Đói bụng không? Em ăn gì chưa?"
"Gọi thức ăn ngoài." Mục Sở cầm bút ghi lên tờ đề, "Có mấy bài này hơi khó, anh xem giúp em với."
Nói rồi lại ngẩng đầu hỏi anh, "Anh ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Cố Tần theo thói quen bóp eo cô, lại thuận thế rút dây buộc bên hông váy.
Mục Sở đè tay anh lại: "Em gọi một phần, hay là gọi thêm cho anh phần nữa nhé? Hoặc không anh gọi dì tới nấu cơm đi."
Nhắc đến việc này, Mục Sở đột nhiên nhớ tới cái gì, bồn chồn nói: "Hình như em đặt lâu rồi mà, sao đồ ăn vẫn chưa tới nhỉ?"
Cô nhìn đồng hồ, đã một giờ trôi qua.
"Có phải để nhầm địa chỉ ở trường không?" Thấy cô buông tay mình ra để lướt điện thoại, anh men theo mép áo đi vào, chạm vào da thịt, đầu ngón tay tại nơi vị trí tim của cô cố ý cào mấy lần, cằm chống trên bả vai cô, ngửi ngửi mùi hương nơi mái tóc.
Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Sở mở app, cô đặt đồ hơn một giờ, nhưng bởi vì chưa thanh toán nên đã bị hủy.
Mục Sở: "... "
Cô quên trả tiền sao?
Cố Tần cười thành tiếng, đem người ôm lên gối, chóp mũi cọ lấy lỗ tai cô: "Học nhiều nên choáng sao?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Mục Sở nhíu mày, "Học từ lúc về đến giờ, em đói bụng."
"Dì đang nấu cơm, sắp được rồi." Cố Tần vuốt vuốt tai cô, "Lúc anh tan làm thuận tiện kêu dì tới nấu."
"Mấy ngày nay có mệt không?" Anh nghịch loạn trên người cô, thanh âm ôn hòa hỏi.
Mục Sở vặn vặn người: "Cũng được, em vừa mới nhận chức, buổi sáng huấn luyện, buổi chiều làm chân chạy việc lặt vặt, cũng chưa nghiêm túc được tiếp xúc với tài liệu công việc thật sự."
Sau khi đắc tội với Chu Di Tĩnh, số lần cô bị sai vặt rõ ràng tăng lên nhiều.
Mục Sở mở nút áo trên cùng của anh, lòng bàn tay chạm vào nơi hầu kết: "Em nghe nói, Chu Di Tĩnh là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị, tới công ty là vì theo đuổi anh? Người trong cuộc không phải là không biết việc này chứ?"
"Anh với chủ tịch Chu có hợp tác vài hạng mục, bữa tiệc đầu tiên ông ấy đã giới thiệu con gái mình cho anh, nhưng ấn tượng không sâu mấy."
"Nếu nói theo đuổi..." Cố Tần cẩn thận nhớ lại một chút, thực tế không có ấn tượng, "Chắc là không có? Hay là, cô ta nói chuyện với anh? Anh không nhớ rõ việc này, bình thường ngoại trừ công việc, thời gian còn lại đều dùng để nhớ em."
Anh dùng răng giật cổ áo của cô, hôn lên xương quai xanh.
Mục Sở bị anh hôn đến ngứa ngáy, lắc đầu tránh né: "Bữa tiệc đầu tiên đã giới thiệu con gái cho anh, đây không phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu* sao? Em đều biết có ý tứ gì, anh lại không biết?"
*Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ: là câu thành ngữ ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
Cố Tần dừng lại, chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên tay: "Anh nói với ông ấy, anh có hôn thê rồi, sau này không thấy đề cập đến chuyện này nữa. Ông ta muốn làm thông gia với Cố gia, nhưng anh không có ý định này, ông ta cũng không vì chuyện này mà muốn đắc tội anh."
"Vậy nếu như ông ấy biết anh có vị hôn thê, lẽ nào cô Chu Di Tĩnh kia lại không biết?"
Cố Tần nhíu mày nhìn cô, sắc mặt nhạt đi: "Cô ta bắt nạt em?"
Anh biết người hướng dẫn cô là Chu Di Tĩnh.
Mục Sở lắc đầu: "Không có."
Cố Tần vuốt vuốt gò má cô: "Nếu em không thích cô ta, để anh bảo trường phòng em sắp xếp người hướng dẫn khác, nếu có gì ủy khuất nhớ nói với anh, ở Đằng Thụy mà còn bị người khác bắt nạt, người đàn ông của em quăng đi đâu rồi?"
"Thật sự không có." Mục Sở ôm lấy cổ anh, "Chu Di Tĩnh muốn làm khó em, anh nghĩ em sẽ chịu đựng sao? Cô ta cùng lắm là sai vặt em một chút, anh không cần phải để ý."
Cố Tần cọ cọ vào cái trán của cô: "Đi theo cô ta thì học được cái gì, anh dạy còn tốt hơn."
"Cũng không cần, anh bận như vậy." Mục Sở nói, "Bộ tài vụ có người tên Lý Tiêu Lăng cũng không tệ lắm, lúc em hỏi thì cô ấy sẽ dạy em."
Thần sắc Cố Tần có chút hòa hoãn: "Nếu không anh thay người cho em?"
Mục Sở nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Em mới là thực tập sinh nho nhỏ, đột nhiên thay người hướng dẫn thì không mấy thích hợp, thật sự không cần."
Cố Tần cũng không quá cưỡng cầu: "Vậy sau này từ từ hẵng nói."
Anh vuốt ve tay cô, ánh mắt rơi vào trên ngón tay mảnh khảnh: "Bao lâu rồi chưa đeo nhẫn?"
Mục Sở rút tay về: "Em đây không phải đi làm, không có cách nào mang sao."
Nói rồi lại vỗ vỗ ngực: "Nhưng trong lòng em có anh, đeo trong lòng là được."
"Đeo trong lòng?" Cố Tần nhíu mày, nghiêng vạt váy của cô, "Đúng không, xốc váy lên anh xem một chút?"
"..." Mục Sở đè tay anh lại, "Anh đừng làm rộn, lát nữa dì tới gọi chúng ta đấy."
Vừa dứt lời, dì giúp việc đã gõ cửa bên ngoài: "Tiên sinh, cơm tối đã làm xong."
Mục Sở có tật giật mình, phủi phủi người đứng dậy.
Cố Tần nhìn bộ dáng của cô, nhàn nhạt cười, đứng dậy cầm tay dắt ra ngoài.
"Không phải đói bụng sao, đi ăn cơm."
- -
Buổi tối, lúc Cố Tần tăng ca xong trở về phòng ngủ, Mục Sở đang ngồi xếp bằng trên giường, cầm vở nghiêm túc viết cái gì đó.
Cố Tần đi tới xoa xoa gáy cô: "Ngồi vậy không tốt cho xương cổ."
Cổ Mục Sở quả thật có chút đau, xoay xoay đầu một hồi, rồi ngẩng lên nhìn anh.
Cô lắc lắc quyển vở trên tay: "Em đang làm quy hoạch nghề nghiệp."C
Cố Tần hứng thú nhận lấy: "Anh xem một chút."
"Lúc trước em chọn ngành này cũng bởi vì đây là ngành mũi nhọn của Đại học A. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, may mà mắt nhìn của em quá chuẩn!"
Cô nằm xuống, vuốt vuốt cằm suy tư: "Nếu em cố gắng trau dồi thêm mấy năm nữa, sau này có cơ hội lên làm giám đốc tài vụ không nhỉ? Đây là người đứng thứ hai tập đoàn, nữ cường nhân đây, ngẫm lại đều thấy rất uy phong."
Cố Tần nhìn cô cười: "Bằng tốt nghiệp còn chưa có mà cánh nhỏ đã bay cao thế rồi?"
Đang đắc ý ảo tưởng đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, Mục Sở nhấc chân đạp anh một cái.
Cố Tần thuận thế bắt lấy chân cô, nhướng mày: "Sao thẹn quá hóa giận rồi? Không cho người khác nói thật?"
Mục Sở mỉm cười một tiếng: "Em là vì muốn anh nở mày nở mặt cho nên mới đặt mục tiêu như vậy, anh thế mà còn không biết cảm kích."
Cố Tần nằm xuống cạnh cô, vòng tay qua: "Chờ đến khi em làm giám đốc tài vụ, anh cho em làm người đứng đầu công ty, thế nào?"
"Đây không phải là đem toàn bộ gia tài của anh cho em sao, anh yên tâm?"
Cố Tần xoay người chặn cô lại: "Cả người cũng cho em."
Mắt Mục Sở đột nhiên sáng lên: "Kiểu nói này của anh làm em đột nhiên muốn trở thành biên kịch."
Cố Tần:?"
Mục Sở: "Tên kịch bản em đều nghĩ kỹ rồi, gọi là
"..."
Mục Sở tiếp tục mặc sức tưởng tượng: "Dượng em là đạo diễn, chờ sau này em viết xong liền nhờ dượng quay giúp, với sức hot của ông ấy, đảm bảo sẽ nổi, sau đó em sẽ thành biên kịch nổi danh Mục Sở, một bạch phú mỹ có nội hàm."
Thấy tinh quang lấp lánh trong mắt cô, Cố Tần đưa tay qua, lắc lắc trước mặt cô: "Giấc mộng này làm em sung sướng quá nhỉ?"
Thấy ánh mắt người nào đó nhìn qua, anh lại dội một gáo nước lạnh: "Có viết luận văn tốt nghiệp không?"
Khóe miệng Mục Sở giật giật, đánh vào ngực anh: "Anh có thể đừng làm người ta mất hứng được không!"
Cố Tần hôn lên tay cô: "Vừa nãy em nói tên kịch bản là gì? Gia tài của ba em với ai cơ?"
"..."
"Hình như là ông xã đúng không?" Đuôi mắt Cố Tần cong lên, "Nhớ viết ông xã của em đẹp trai một chút."+