Bước vào kì nghỉ hè năm ba, Mục Sở nhận được offer thực tập ngành tài vụ của tập đoàn Đằng Thụy.
Cùng lúc đó, Trịnh Kỳ Vi cũng nhận được nhận vào bộ phận kiểm tra thông tin.
Cô nàng cao hứng ôm lấy Mục Sở: "Tốt quá rồi, chúng có có thể cùng tới Đằng Thụy thực tập."
Mục Sở đang thu dọn đồ đạc, hai ngày này ký túc xá đóng cửa, lát nữa Cố Tấn sẽ đến đón cô.
"Thời gian thực tập cậu ở chỗ nào? Tìm được phòng chưa?" Mục Sở hỏi Trịnh Kỳ Vi.
Tiêu Tĩnh thi xong cuối kỳ trực tiếp về quê, dự định thực tập ở bên kia luôn, Trịnh Kỳ Vi thì ở lại thành phố A.
Trịnh Kỳ Vi: "Tạ Tu Văn tìm giúp tớ một căn chung cư."
Đều nói nữ truy nam cách tầng sa, đại khái thật đúng là như thế.
Mục Sở cũng không biết Trịnh Kỳ Vi làm cách nào mà tóm được Tạ Tu Văn, lúc cô phát hiện ra thì hai người bọn họ đã ở cùng một chỗ rất lâu rồi.
Tạ Tu Văn cà lơ phất phơ này, bình thường nhìn cớ vẻ ham chơi, nhìn có vẻ không mấy biết điều.
Nhưng mấy năm nay rèn luyện ở thành phố A, hình như có chỗ thay đội, tựa hồ ổn trọng hơn không ít, lần này hẹn hò cũng nghiêm túc hẳn.
Có lẽ là thật sự bị Trịnh Kỳ Vi thu phục, muốn cải tà quy chính.
Nghe cô bạn mình nói như vậy, Mục Sở cũng yên lòng.
Cố Tần gọi điện thoại đến, nói anh đã lái xe đến dưới lầu.
Mục Sở tay xách hành lý, lúc này cũng không còn lại bao nhiêu.
Chào tạm biệt Trịnh Kỳ Vi xong, cô đeo cặp mình lên vai, đi xuống lầu.
Cố Tần thấy được cô, từ trong xe đi ra, nhận lấy cặp của cô bỏ vào ghế sau.
Lúc lái xe rời khỏi trường học, Mục Sở mới tràn đầy phấn khởi khoe với anh việc mình nhận được offer của tập đoàn Đằng Thụy: "Em đi phỏng vấn nhẫn cũng không mang đấy, tuyệt đối không ai biết được quan hệ của em và anh, em hoàn toàn là dựa vào thực lực mà chen vào."
Thấy Cố Tần chỉ cười cười không nói gì, Mục Sở nghiêm túc nhìn anh:"Nhưng mà em cảm thấy, em ưu tú như vậy, có thể vào được cũng không phải chuyện gì bất ngờ."
"Ừ, rất giỏi." Cố Tần mỉm cười, nhìn cô một cái: "Bao giờ bắt đầu đi làm?"
"Thứ hai."
"Đến lúc đó anh chở em tới công ty."
"Vậy không được!" Mục Sở lập tức từ chối, "Em là dựa vào chính mình đi vào, nên phải cách xa anh một chút, nếu không người khác sẽ cho rằng em đi cửa sau."
"... "
Cố Tần nghe xong cảm thấy rất hoang đường: "Em đây là đang chê vị hôn phu này của em chướng mắt sao?"
Xưng hô vừa lạ lẫm lại vừa đặc biệt, tim Mục Sở loạn mấy nhịp, liếc anh: "Còn chưa đính hôn đâu, anh làm gì phải vị hôn phu của em."
Cố Tần từ chối cho ý kiến: "Kế hoạch của mẹ anh là chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Anh cảm thấy sắp xếp thời gian cũng hợp lý, không bằng cứ nghe lời bà đi?"
"Để sau rồi nói."
Cố Tần cười nhàn nhạt: "Thẹn thùng cái gì, sớm muộn đều phải tính đến."
"... Em nào có thẹn, chỉ đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề."
Cố Tần dừng đèn đỏ nơi giao lộ, ghé mắt nhìn cô: "Nói anh nghe một chút?"
Mục Sở nói: "Nhẫn đính hôn cùng nhẫn cưới, em đều không cần nhẫn kim cương, nhưng em muốn giống như chiếc anh cầu hôn em ấy, có khắc chữ, phía trên phải có bọt sóng nhỏ với hoa nhài nữa."
"Với lại." Cô bổ sung thêm, "Chữ không giống như cái trước được, nếu không là anh đang gạt em đấy."
"Còn viết nữa?" Cố Tần không biết nên khóc hay cười, nghĩ kế cho cô, "Vốn từ của anh rất nghèo nàn, hay là em phụ trách viết nhẫn đính hôn, còn anh phụ trách viết nhẫn cưới."
"Tất nhiên là không rồi, mà lại ---" cô nói rất hùng hồn, "Nếu lời do em viết, em sẽ thấy không có cảm giác vui mừng tí nào."
"..."
"Anh viết hay không? Không viết là không cưới đâu đấy!" Cô ném tới một ánh mắt uy hiếp.
"Viết!" Cuối cùng Cố Tần bất đắc dĩ cười cười, "Anh viết cho em mấy trăm chữ cũng được."
- ------
Buổi tối, Cố Tần ngồi trong thư phòng vắt hết óc cũng chưa viết được mấy lời yêu thương sến súa kia.
Anh xoa xoa mi tâm thở dài.
Việc này so với việc ba anh vứt cho mấy đề bài nan giải còn khó hơn gấp trăm lần!
Cuối cùng không có cách nào khác, anh mở trình duyệt, tìm mấy lời nói ngọt ngào trên mạng trích ra chép vào.
Lúc Mục Sở đi tới, cô chỉ vào màn hình máy tính, lên án anh: "Anh gian lận!"
Cố Tần đặt bút xuống, giương mắt nhìn sang, nắm lấy tay cô biện hộ cho mình: "Hơn một nghìn chữ, em đây là muốn giết anh sao?"
Mục Sở bĩu môi: "Mới vậy mà anh cũng không viết được, đó chính là không đủ yêu em."
"..."
Cố Tần bị cô chọc cười, đem người kéo vào trong ngực.
Mục Sở thuận thế ngồi trên đùi anh, tay phải vòng lên cổ.
Anh nhíu mày, lòng bàn tay khẽ chỉ vào môi cô: "Không viết đủ chữ là không đủ yêu em? Vậy em nói cho anh hai câu, chứng minh em rất yêu anh xem nào?"
Mục Sở: "... "
"Sao không nói gì? Anh vẫn đang chờ nghe ---"
Lời còn chưa dứt, cánh môi mềm mại của Mục Sở đã dán tới, hôn một cái trên miệng anh.
Lúc ngồi thẳng lại, cô mặt không đổi sắc: "Chữ yêu này, xưa nay em không dùng miệng nói, rất nông cạn, em đây là dùng hành động thực thế để chứng minh."
Mặt Cố Tần nhiễm lên ý cười không rõ, thanh âm ung dung, xen lẫn chút gượi cảm mê người: "Anh nghe ý tứ này của em, tức là xưa nay không nói yêu anh, nhưng lại thích làm cùng anh sao?"
Mục Sở: "..."
"Vậy thì trùng hợp quá, anh cũng đang muốn làm với em." Ngón tay thon dài của anh khẽ cong, gõ gõ vào mặt bàn làm việc, "Ở chỗ này, thế nào?"
Mục Sở: "... "
Anh ôm cô ngồi lên, mổ vào bờ môi anh đào kia, thuận thế gỡ nút cài áo ngực của cô.
Chỉ cần dùng một tay là đã dễ dàng tháo ra.
Áo bị nâng lên tận cổ.
Ánh mắt anh thuận theo xương quai xanh dời xuống, cắn lên vành tai cô lẩm bẩm: "Gần đây được anh chăm sóc khá tốt, hình như lớn lên chút rồi."
"... " Mục Sở trừng anh một cái, căn bản không muốn trả lời lại.
Cố Tần cũng không trông cậy vào việc cô đáp lại, trực tiếp đem người đẩy xuống.
Mặt bàn quá cứng, còn lành lạnh, cấn đến trên lưng rất không thoải mái.
Không bao lâu sau, Mục Sở nhịn không được đẩy trán anh, thanh âm mềm mềm nũng nịu: "Về phòng ngủ được không anh?"
Đằng sau giá sách có một gian phòng, bên trong cũng có giường.
Lúc Cố Tần làm việc ở nhà, buổi trưa thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ ngơi bên trong.
Anh ôm lấy cô, trực tiếp đi vào, đem người đặt lên giường.
Tùy ý giật cà vạt ra, anh ngồi nơi mép giường, khàn giọng bảo cô: "Tới đây, cởi nút áo cho anh."
Thấy cô vẫn bất động, Cố Tần trực tiếp đem người kéo vào trong ngực, để tay cô ngay tại vị trí cổ áo của mình.
Mục Sở kiên trì mở nút áo cho anh, anh lại không quy củ chiếm tiện nghi trên người cô, làm cô uốn éo người tránh né.
Ý cười Cố Tần trở nên nồng đậm, ghé bên tai cô thổi khí: "Sao em lại nhạy cảm như vậy?"
"..."
Một chiếc cúc cuối cùng bị cởi ra, anh mang tay cô đặt vào nơi thắt lưng: "Tiếp tục."
Mục Sở đột nhiên không phục: "Sao em lại phải nghe anh?"
"Anh lại thấy em không dám thì đúng hơn."
Phép khích tướng dùng trên người Mục Sở từ trước đến nay đều rất có tác dụng.
Cô nhíu mày, đè vào nút bấm nơi thắt lưng, rút ra, kéo xuống dưới.
Lúc cúi đầu, chợt nhìn chằm chằm nơi nào đó.
Trên mặt nóng lên, cả người cứng lại.
"Còn rất thô bạo" Anh lười nhác nói, bổ nhào vào cô, nụ hôn thô bạo rơi xuống.
...
Lúc lâm trận, Mục Sở đột nhiên có chút hoảng.
Cô nhớ rõ là hộp kia còn ở trong phòng ngủ, bây giờ hai người lại đang ở thư phòng.
Sợ anh làm ẩu, Mục Sở còn đang muốn cản lại, thế mà lại thấy anh mở ngăn kéo nơi đầu giường lấy áo mưa, xé vỏ.
Mục Sở ngạc nhiên nhìn anh: "Sao chỗ này cũng có?"
Khóe môi Cố Tần giật giật, nhìn cô: "Đương nhiên là anh để."
"... Anh để chỗ này làm gì?"
Đeo bao vào, anh lại gần hôn cô, mãi mới mở miệng: "Nếu anh nói phòng khách và phòng bếp anh cũng để, em tin không? Đúng rồi, chỗ cửa trước cũng có hai cái."
Nụ hôn của anh thuận theo tai dời xuống, mơ hồ không rõ nói: "Hôm nào chúng ta thử hết một lượt, thế nào?"
Mục Sở quả thực câm nín: "Anh đây là biến t—"
Lời còn chưa dứt, anh không báo trước mà đã chen vào.
Thanh âm cuối cùng của Mục Sở biến thành một tiếng rên kiều mị.
...
Hai ngày thứ bảy chủ nhật, Mục Sở kéo Cố Tần làm đủ loại bài tập, chuẩn bị nghênh đón buổi nhậm chức vào thứ hai.
Tối chủ nhật, Cố Tần ôm cô vào trong ngực: "Thật sự không muốn tới công ty với anh?"
Mục Sở lắc đầu: "Em muốn tự lực cánh sinh, phủi sạch quan hệ với anh. Còn nữa, em còn muốn nhìn xem ở công ty anh có thông đồng với cô nào không đấy."
"... " Cố Tần dở khóc dở cười, "Được, anh đợi em đi bắt gian."
Dừng một chút, còn nói: "Vậy để anh chuẩn bị xe cho em, em cũng có bằng lái rồi mà."
Mục Sở ngẩng đầu nhìn lên: "Em đi thực tập mà lại lái xe có phải rất rêu rao không?"
"Vậy thì sao? Thực tập còn không cho phép điều kiện gia đình hậu đãi sao?"
"Cũng đúng." Mục Sở suy nghĩ, gật đầu, "Em muốn xe thể thao, không cần quá đắt, dưới năm trăm vạn là được."
Cố Tần nhíu mày nhìn cô: "Em còn, rất thỏa mãn?"
"Đương nhiên, so với chiếc Aston Martin hơn bốn ngàn vạn kia của anh, em muốn năm trăm vạn là khá khiêm tốn còn gì."
"..."
Nhắc đến chiếc xe kia, Cố Tần im lặng cười: "Chiếc xe kia còn đang ở thành phố C, nếu em thích, đợi về quê ăn Tết cho em lái."
"Thật?" Mắt Mục Sở sáng rỡ.
Lòng bàn tay Cố Tần chọc nhẹ vào môi cô, thanh âm mang theo chút ngả ngớn: "Anh là của em, đương nhiên xe cũng là của em."
Mục Sở nhất thời hưng phấn không ít, từ khi thi bằng lái đến giờ, cô rất có hứng thú với xe cộ: "Vậy lúc đó em mang theo Tích Tích đi hóng mát, cậu ấy muốn ngồi chiếc xe kia của anh rất lâu rồi, khi đó anh mua về một mực không cho nó ngồi. Chờ đến Tết, em giúp cậu ấy thực hiện nguyện vọng."
Cố Tần đột nhiên sán tới: "Nếu như em có suy nghĩ vậy thì anh phải nói sớm một chút, chiếc xe kia, em có thể lái, nhưng ghế phụ chỉ anh mới có thể ngồi."
"Tích Tích là em gái của anh, em gái ruột!!"
"Vậy cũng không được."
"..."
"Anh à." Mục Sở trở mình đem anh đẩy ngã, ghé vào trước ngực anh, nâng cằm lên nháy mắt, "Tích Tích đã lớn vậy rồi mà vẫn không đoạn tuyệt với anh, quả thực đúng là kỳ tích. Tiểu tiên nữ Tích Tích nhà em quá thiện lương rồi!!"