Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 89: Quãng đời còn lại có em (2)



Tiêu thụ?

Nghe thấy cái chức vị này, sắc mặt Bành Mộng Giai khẽ biến, trên mặt tràn ngập vẻ kháng cự.

Phỏng chừng là con gái hiện nay không có mấy người nguyện ý đi làm tiêu thụ, lương không những ít đến đáng thương mà tính chất công việc cũng không ổn định, còn phải gặp gỡ khách hàng, xử lý quan hệ nhân tế.

Tốn công vô ích.

Huống chi lại làm ở trong loại công ty như thế này, không hiếm trường hợp nữ tiêu thụ vì công trạng mà phải đánh đổi thân thể đi lấy lòng, thu thập tin tức từ khách hàng.

Đông Lộ nhíu mày không nói, thoạt nhìn cũng đang suy tự lợi và hại trong đó.

"Tôi họ Bùi, các cô có thể gọi tôi là chị Bùi." Bùi Nhạn không hề ngoài ý muốn đối với phản ứng của hai người, cười nhạt, chỉ vào ghế dựa đối diện nói: "Đừng đứng, ngồi đi, Tiểu Triệu, đi rót hai cốc nước tới đây."

"Vâng." Lễ tân gật đầu rời đi.

Đông Lộ với Bành Mộng Giai ngồi xuống, Bành Mộng Giai vội nói: "Chị Bùi, tính cách em tương đối hướng nội, chỉ sợ không thích hợp làm tiêu thụ."

"Không sao, đều có thể rèn luyện." Bùi Nhạn cười lắc đầu, nhìn về phía Đông Lộ: "Cô thì sao, có suy nghĩ gì?"

Đông Lộ trả lời rất bảo thủ: "Em muốn hiểu thêm về công việc văn thư và tiêu thụ, bao gồm nội dung, tiền lương, đãi ngộ."

Bùi Nhạn gật đầu: "Cái này là đương nhiên, đầu tiên là văn thư, công việc này rất đơn giản, không có hàm lượng kỹ thuật gì nhiều, chỉ đơn giản là trợ giúp giám đốc xử lý các công việc hằng ngày, tiền lương thực tập là hai ngàn, sau khi vào làm chính thức là 3500. Lương ở phòng tiêu thụ cũng là hai ngàn, chủ yếu vẫn là trích phần trăm là chiếm đa số, mỗi một căn phòng bán ra đều được trích phần trăm khá lớn, tỷ như thời điểm bắt đầu phiên giao dịch, nếu bán được mấy ngàn vạn thì các cô có thể nhận được mấy chục tiền trích phần trăm từ nó."

Bành Mộng Giai buột miệng thốt ra: "Nhiều như vậy?"

Ngữ khí tràn đầy vẻ không tin.

"Không tin thì các cô có thể ra bên ngoài nhìn bảng công trạng của chúng tôi." Bùi Nhạn nhấp một ngụm nước nói, "Năm nay mới qua có một nửa, đã có công nhân bán ra được một trăm triệu, đã mua biệt thự ở trung tâm thành phố B thì đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện cả."

Bành Mộng Giai không quá tin, miếng bánh ngon như vậy ai mà không muốn? Nhân sự lại rất hay nói ngoa, cô ta sẽ không dễ dàng bị mắc lừa.

"Xin lỗi chị Bùi, em cảm thấy văn thư thích hợp với em hơn, em thật sự không thể làm tiêu thụ được." Bành Mộng Giai kiên trì nói.

"Không sao." Bùi Nhạn lắc đầu thở dài, nhìn về phía Đông Lộ, "Cô thì sao?"

Tâm Bành Mộng Giai nhấc lên.

Thành tích môn chuyên ngành của Đông Lộ ở trường luôn là cầm cờ đi trước.

Nếu Đông Lộ thật sự muốn tranh với cô ta, cô ta khẳng định không thắng được.

Trong lúc Bành Mộng Giai nhíu mày suy nghĩ đối sách, liền nghe được Đông Lộ bình bình đạm đạm nói: "Em chọn tiêu thụ."

Bành Mộng Giai sửng sốt một giây, thần kinh thả lỏng ra, trên mặt xuất hiện nụ cười, nghĩ thầm, Đông Lộ cũng không ghê gớm như trong lời đồn, mới bị nhân sự nói dăm ba câu đã quay đầu, đúng là ngu xuẩn.

Bùi Nhạn rất vui vẻ, nhìn Đông Lộ cũng thuận mắt hơn, "Cô là Đông Lộ đúng không, vậy được, ngày mai cô liền đưa tin tới phòng tiêu thụ đi."

Đông Lộ gật đầu, "Dạ."

Bùi Nhạn lại nói với Bành Mộng Giai: "Vậy cô sẽ vào vị trí văn thư, địa điểm làm việc ở gần phòng tổng giám đốc, lát nữa tôi đưa cô qua đó."

Bành Mộng Giai tươi cười tràn ra mặt: "Cảm ơn chị Bùi."

***

Bùi Nhạn lại dặn dò vài câu rồi để các cô trở về.

Lúc trở về, Đông Lộ với Bành Mộng Giai vẫn đi cùng một chuyến, tuy Bành Mộng Giai không nói gì, nhưng Đông Lộ có thể đọc được vẻ vênh váo tự đắc từ trên mặt cô ta.

Đông Lộ: "?"

Làm văn thư vui vẻ như vậy sao?

Không thể hiểu nổi.

Lý do cô chọn tiêu thụ rất đơn giản, có tính khiêu chiến, còn được thưởng nhiều, lương của tiêu thụ và văn thư lại giống nhau, cô có bệnh mới đi chọn văn thư.

Hơn nữa làm văn thư quá phổ biến, ở bên ngoài có rất nhiều công ty nhỏ thiếu người, mức lương phổ biến đều lên tới hơn 3000, muốn làm văn thư hà tất gì phải tới chỗ này?

Tuy Bùi Nhạn nói mấy trăm vạn, mấy trăm triệu có vẻ quá khoa trương, nhưng cũng không hoàn toàn là hư cấu, ngành địa ốc vốn dĩ có lợi nhuận vô cùng kếch xù, trích phần trăm tiêu thụ cũng nhiều đến đáng sợ, rất có tiền đồ, chỉ xem xem ngươi có bản lĩnh hay không thôi.

Đông Lộ rời khỏi công ty, thấy thời gian còn sớm, liền đi siêu thị mua một số đồ dùng hằng ngày và đồ ăn, tính toán khi về sẽ nấu bữa cơm.

Trên đường về, cô nhìn thấy ở ven đường có một ông chú đang lớn tiếng hét to: "Dao cạo râu giảm giá đây, vừa tiện vừa thực dục, rất thích hợp mua cho cha, chồng, con trai, mau tới mua đi a!"

Một đám bác gái vây quanh ông ta, đặc biệt náo nhiệt.

Đông Lộ nhìn thoáng qua liền không có hứng thú thu hồi tầm mắt, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới Thẩm Thần, gần đây hình như râu anh mọc dài ra thì phải.

Bước chân cô dừng một chút.

Bên kia, ông chú dao cạo râu ngoài dự đoán rất được hoan nghênh, đếm tiền tới mềm cả tay, cười đến không khép được miệng, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, một cô gái nhỏ xinh đẹp đứng ở trong đám phụ nữ trung niên, mặt vô biểu tình hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

***

Tháng mười hai, trời đông giá rét lạnh thấu xương, trời tối khá sớm, Thẩm Thần tan tầm lúc 6 giờ rưỡi, trời cũng đã tối giống như đã 9 giờ.

Anh về đến nhà, ở cửa nhìn thấy ánh đèn màu trắng lọt qua khe cửa, nhu hòa sáng ngồi, có một loại ấm áp kì lạ âm thầm nảy sinh, làm trái tim cũng mềm ra.

Khóe miệng Thẩm Thần vô thức cong lên, làm việc mệt mỏi cả ngày ở bệnh viện lúc này cũng hóa thành hư không.

Có người ở nhà chờ anh, cảm giác thật tốt.

Trong không khí bay tới mùi đồ ăn thoang thoảng.

Cô thế mà còn làm cơm?

Thẩm Thần nhướng mày, nội tâm dâng lên một tia chờ mong, anh hình như chưa từng được nếm qua tay nghề của cô.

Thẩm Thần lấy chìa khóa ra mở cửa, trong tưởng tượng của anh, Đông Lộ bây giờ nhất định là đang mặc tạp dề xắt rau ở trong phòng bếp, gương mặt ôn nhu rũ xuống, ánh đèn ấm áo chiếu tới trên gương mặt trắng nõn của cô, tựa như một người phụ nữ hiền thê lương mẫu.

Anh vừa nghĩ vừa chậm rãi đẩy cửa ra.

Thẩm Thần giương mắt nhìn lên, khóe miệng cong lên có chút run rẩy, Đông Lộ đang cắt rau không sai, nhưng có sự khác biệt không nhỏ so với trong tưởng tượng của anh.

Cô đứng trong phòng bếp, từ góc độ này của anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thanh lệ của cô.

Cô giơ con dao phay lên, cau mày nhìn con cá trích đang nằm trên thớt, thỉnh thoảng sẽ hạ dao xuống định cắt đầu cá ra, nhưng mỗi khi hạ xuống đều chỉ dừng lại được ở phía trên, tựa như không có cách nào hạ thủ được.

Tay cô với tạp dề còn dính chút máu.

Hiện trường nhìn có chút kinh dị.

Đông Lộ nghe được tiếng mở cửa, quay đầu, thấy anh đã trở về, mắt sáng rực lên, giống như thấy được vị cứu tinh, câu đầu tiên mở miệng chính là: "Anh có biết mổ cá không?"

Thẩm Thần đi qua, vảy cá đã được cắt ra, bụng cũng được rạch, một mảnh huyết nhục mơ hồ, anh có chút dở khóc dở cười: "Em rạch được bụng cá rồi mà còn không dám làm tiếp?"

"Này không giống nhau." Đông Lộ đặc biệt nghiêm túc nói, "Lúc bắt đầu em đã đập chết nó rồi, nhưng lúc rạch bụng nó tự nhiên động một cái, có chút..."

Giọng nói của cô hơi dừng, "Dọa người."

"Này thì có cái gì?" Thẩm Thần thoải mái nhận lấy dao, nhắm ngay đầu con cá, giơ tay chặt xuống, cả con cá lập tức đầu mình hai nơi, toàn bộ quá trình còn chưa tới một phút.

Lúc đi học, anh cũng phải giải phẫu rất nhiều động vật nhỏ, loại căn bản này chỉ là trò trẻ con.

Đông Lộ bị sự dứt khoát của anh làm cho chấn động.

Thẩm Thần xác định con cá đã chết xong, liền tiếp tục cạo vảy còn dư lại trên người nó xuống, thấy Đông Lộ không chớp mắt nhìn máu trên tay mình, động tác hơi dừng lại, "Cảm thấy tàn nhẫn?"

Hình như con gái đều rất kiêng kị cái này.

Thẩm Thần ngộ ra, có phải bản thân chặt quá nhanh rồi không, ít ra phải biểu hiện hơi do dự một chút mới phải.

"Tàn nhẫn?" Đông Lộ chớp chớp mắt, không quá để ý tới lời nói của anh, ánh mắt ngừng ở trên thịt cá tươi mới, yết hầu hơi lăn lộn, "Là rất thèm mới đùng, lát nữa anh nhớ cho nhiều tương vào nhé, ăn sẽ ngon hơn."

Thẩm Thần: "... Ừ."

Quả nhiên là anh suy nghĩ nhiều.

Đông Lộ thích ăn cá hấp, Thẩm Thần cũng dựa theo khẩu vị mà nêm thêm tương cho cô.

Đông Lộ thấy anh làm cá thuần thục như vậy, yên tâm giao bên này cho anh, còn mình thì đi qua bên kia đập tỏi.

Trước khi anh về, cô cũng đã nấu cơm xong, còn làm mấy món mà anh thích ăn, cũng không phải cố ý vì cái gì mà chỉ là lúc mua đồ ăn, trong tiềm thức của cô cảm thấy anh nhất định sẽ vui vẻ cho nên liền mua mà thôi.

Hai người đều không phải người được nuông chiều từ bé gì, từ nhỏ đã biết nấu cơm, hai người cùng bắt tay làm, con cá rất nhanh đã được chế biến xong.

Đông Lộ làm được một nữa liền nhớ ra: "Bữa cơm này tính cho anh hay cho em?"

Thẩm Thần rửa tay: "Cùng nhau đi, sao thế?"

Đông Lộ nhăn nhăn cái cũi: "Vậy bữa tiếp theo thì ai sẽ làm cơm?"

Hiệp ước ở chung bị xáo trộn cả lên, tên gia hỏa này từ lúc bắt đầu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tuân thủ nó.

"Anh làm, nếu anh không có thời gian thì mình gọi cơm hộp." Thẩm Thần lau nước trên tay đi, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô gái, cười nói, "Lúc trước anh từng nói sẽ không để em làm mấy việc này, em ngoan ngoãn ngồi trên sofa nghỉ ngơi là được rồi."

"Không đâu." Đông Lộ sao có thể đẩy hết việc cho anh được, "Vẫn là tuân theo hiệp ước đi."

"Em thật sự muốn tuân thủ cái kia?" Thẩm Thần cảm thấy buồn cười, "Ai không biết còn tưởng chúng ta là người yêu hợp đồng đấy."

Biết Đông Lộ là người rất cứng đầu, anh tận tình khuyên bảo một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng lui một bước, "Được rồi, vậy việc nhà và nấu cơm ai có thời gian thì làm, chín điều đầu trong hiệp ước không có tác dụng nữa, chỉ giữ lại điều thứ mười."

Thẩm Thần ngoài cười nhưng trong không cười: "Cái này không phải đã sớm không còn tác dụng rồi à?"

***

Sau khi ăn xong, hai người ăn no rồi liền đi tắm rửa, sau đó lười biếng nằm ở trên sofa xem TV.

Thẩm Thần ôm cô ở trong ngực, ngón tay thon dài không chút để ý xuyên qua mấy lọn tóc đen nhu thuận của cô, hưởng thụ thời gian ấm áp của hai người.

Đông Lộ mặc áo ngủ lông xù hình con gấu, cổ áo có chút rộng, Thẩm Thần hơi hơi rũ mắt là có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo dưới cổ áo cô, trắng đến lóa mắt, dấu vết màu hồng rải rác, đó là ấn ký anh lưu lại trên người cô tối hôm qua, đến giờ vẫn chưa tan.

Ánh mắt Thẩm Thần tối lại, gục đầu xuống, lại nhịn không được mà hôn, không nhẹ không nặng cắn cô một cái, làm cái ấn ký đó thêm đậm hơn.

Đông Lộ có chút ngứa, rụt rụt cổ, nghiêng đầu né tránh miệng anh, ánh mắt cảnh cáo bắn qua: "Đêm nay anh đừng có xằng bậy, em không muốn ngày đầu tiên đi làm mà đã tới trễ đâu."

Thẩm Thần cười khẽ, giúp cô kéo cổ áo lại, chuyển đề tài: "Anh còn chưa hỏi em, công ty hôm nay thế nào?"

Đông Lộ: "Vẫn ổn, nhìn rất lớn."

"Có nhiều nhân viên không?"

"Nói thừa."

Thẩm Thần nghiêm túc hỏi: "Nam hay nữ nhiều hơn."

"Chắc là nam." Đông Lộ nghĩ nghĩ.

Thẩm Thần nghiêm túc: "Đổi cái khác."

"Anh bớt đi." Đông Lộ bóp bóp cánh tay của anh, bỗng nhiên nghĩ tới Bành Mộng Giai, không khỏi hỏi: "Anh với Mang Tình có còn liên hệ không?"

Thẩm Thần nhướng mày, "Câu hỏi của em thật sự có vấn đề đó, cái gì mà còn có liên hệ không chứ, em phải hỏi là có từng liên hệ không."

Đông Lộ lạnh lùng nhìn anh: "Đừng có đôi co với em, rốt cuộc có hay không?"

"Đương nhiên là không." Thẩm Thần nói, "Anh cũng chưa từng có phương thức liên hệ của cô ta, sao tự dưng em lại nhắc tới làm gì?"

"... Cũng không có gì." Đông Lộ nghĩ tới tương lai phải làm đồng nghiệp với Bành Mộng Giai một năm liền cảm thấy đau cả đầu. Nhưng cô cũng đúng là có tật xấu, Mang Tình thích Thẩm Thần đã là chuyện của mấy năm trước, cô ta cũng đã có người mới rồi cơ mà.

Đương sự đều đã bỏ đi rồi, cô là một người ngoài sao còn nắm không buông chứ.

Có bệnh.

Thẩm Thần thấy Đông Lộ không lên tiếng, cho là cô còn đang so đo chuyện năm đó, cười cười bóc cam: "Bình dấm chua nhỏ, chuyện đó đã qua bao lâu rồi chứ, nghe Tống Triết Khải nói hình như Mang Tình được phân tới bệnh viện số hai để thực tập, chỗ đó quăng tám sào cũng không tới chỗ anh được đâu, em đừng nghĩ nhiều."

Anh đem múi cam đưa tới bên miệng cô, Đông Lộ tự nhiên há miệng, vừa ăn vừa nói: "Em có nghĩ nhiều đâu."

Trong lòng lại bắt đầu tính toán vị trí của bệnh viện số hai.

Thành tích ở trong học viện của Thẩm Thần rất ưu dị, những bệnh viện lớn đều muốn cướp anh, cuối cùng anh đã chọn một bệnh viện nhân dân tốt nhất trong thành phố.

Bệnh viện số hai ở tít ngoại ô bên kia, cách bệnh viện nhân dân mấy chục km liền.

Tâm tình Đông Lộ đột nhiên tốt lên, thế cho nên lúc nói chuyện với Thẩm Thần cũng có vẻ mặt ôn hòa hơn, "Đúng rồi, em có mua quà cho anh."

Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn: "Quà gì?"

Anh rất chờ mong, nhưng đối với ánh mắt của cô vẫn có chút nghi ngờ.

"Em đi lấy đã."

Đông Lộ từ trong lòng anh đứng lên, vào phòng, đem cái dao cạo râu hôm nay mua ở trên phố ra.

"Cái này nè."

"Dao cạo râu?" Thẩm Thần không nghĩ tới sẽ là món quà bình thường như vậy, nhận lấy nhìn nhìn, không biết có phải do cô đưa hay không mà anh nhìn nó liền  cao cấp, khí chất hơn rất nhiều, càng nhìn càng thích, "Sao em lại mua cho anh cái này?"

Đông Lộ: "Đi đường nhìn thấy, vừa lúc giảm giá, chỉ 19 tệ thôi."

Thẩm Thần: "..."

Lại nhìn dao cạo râu, lần đầu tiên anh nổi lên hoài nghi với ánh mắt của mình, làm sao mà nhìn được một thứ đồ hàng vỉa hè chỉ mười mấy tệ thành hàng xa xỉ được nhỉ?

Đông Lộ đứng đối diện anh, thấy biểu tình vi diệu của anh liền không khách khí mà cười ra tiếng: "Còn có, râu của anh xác thật phải cạo đi rồi, mỗi lần hôn nó đều cọ vào da em, rất đau."

Thẩm Thần nguy hiểm nheo mắt lại, nhân lúc cô không chú ý liền duỗi tay túm chặt lấy cánh tay cô kéo qua, đem cô ấn vào trong ngực, đồng thời cúi người hung hăng hôn qua, còn cố ý cọ râu vào cái cằm non mịn của cô, có ý xấu hỏi: "Là như thế này sao? Rất đau? Đau chỗ nào?"

Rốt cuộc thì da mặt Đông Lộ cũng không so được với anh, mặt đỏ tai hồng đẩy người ra, "Anh cút ra cho em!"

Thẩm Thần hôn hôn, tay lại bắt đầu không thành thật.

Lần này thái độ của Đông Lộ rất cường ngạnh, kiên quyết không được là không được, anh thở dài, cũng không có miễn cưỡng cô, nhưng cũng không buông cô ra, hai tay thu lại, gắt gao ôm lấy cô, giống như đang âu yếm một món đồ chơi.

Đông Lộ nóng gần chết, "Đừng nháo nữa, mau buông em ra, không được chính là không được."

Thẩm Thần: "Anh xem TV cũng không được?"

Đông Lộ: "Vậy anh ngồi qua bên kia xem đi."

Thẩm Thần siết chặt cánh tay, hơi thở có chút trầm, giống như đang cực lực áp chế cái gì, nổi giận nói: "Không muốn, như vậy mới đẹp mắt."

Này không phải là tự làm tự chịu sao?

Đông Lộ nổi giận, cũng lười quản anh, dù sao người chịu khổ cũng không phải là cô.

TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, trước đó cô với Thẩm Thần nói chuyện với nhau, bây giờ cũng không biết nó đang chiếu cái gì nữa.

Đông Lộ hạ quyết tâm lần này tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với anh, nỗ lực làm lơ anh đi, đem tinh lực tập trung ở trên phim.

Nhưng cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, đôi tay ôm cô kiên cố lại hữu lực, độ ấm lòng bàn tay rất cao, làm cho da thịt cô cũng nóng lên.

Vừa mới tắm rửa xong không lâu, mồ hôi không ngừng túa ra.

Đông Lộ cắn răng nhẫn nại.

Đúng lúc này, trên vai lại trầm hơn, Thẩm Thần thế mà lại được một tấc liền muốn tiến thêm một thước gục đầu qua đây, thở ra khí nóng vào cổ cô, có chút ngứa.

"Này!" Đông Lộ nhịn không được, quay đầu trừng anh, "Anh đừng có quá đáng..."

Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy bộ dáng kia của anh, thanh âm tự động dừng lại.

Anh thế mà lại ngủ rồi.

Gương mặt của anh gối trên vai cô, tóc đen tán loạn, đôi mắt nhẹ nhắm, làn da trắng như tuyết, thuần khiết không tì vết.

Đông Lộ nhịn không được thất thần, nghĩ thầm, lúc anh tỉnh và lúc anh không tỉnh thật sự như hai người khác nhau, rõ ràng khi ngủ ngoan như vậy, thế mà lúc thức dậy...

Dù sao cũng một lời khó nói hết.

Tay cô nhẹ nhàng nâng đầu anh dậy, động đậy thân thể, thật cẩn thận rời khỏi cái ôm ấm áp của anh, ngồi sang bên cạnh, sau đó lại đem đầu anh đỡ lên đùi mình, làm anh ngủ thoải mái hơn một chút.

Cho dù đã rất cẩn thận rồi, nhưng động tác của Đông Lộ vẫn có chút lớn, có điều Thẩm Thần lại không hề tỉnh lại, an tĩnh gối ở trên đùi cô, lông mi mảnh dài phủ lên con ngươi anh, bộ dáng ngoan ngoan lại nghe lời.

Cô cúi đầu, nghiêm túc nhìn bộ dáng của anh, lúc này mới phát hiện dưới mắt anh có quầng thâm dày, khuôn mặt cũng có vài phần tiều tụy.

Đông Lộ duỗi tay, đau lòng vuốt ve gương mặt anh.

Tuy rằng trước nay anh không hề nói chuyện công việc của mình cho cô nghe, nhưng đều là thực tập sinh, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là rất vất vả.

Huống chi anh còn là người có lòng tự trọng cao.

"Ngốc."

Đông Lộ nói thầm một câu, ánh mắt nhìn anh rất nhu hòa, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt anh.

"Nào có tiện nghi cho cái dao cạo râu như vậy chứ."

---------

Tác giả có lời muốn nói: Lại là một ngày tràn đầy ngọt ngào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.