Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 88: Quãng đời còn lại có em (1)



Thời gian trôi qua thật sự nhanh, trong nháy mắt, Thẩm Thần với Đông Lộ đã lên năm tư, cuộc sống đại học cũng chậm rãi gần tới lúc kết thúc.

Đều nói mùa tốt nghiệp là mùa chia tay, lời này thật đúng là không phải nói suông, không lâu trước đó, Trần Ân Tâm đã chia tay với bạn trai của mình.

Chuyện này nói ra thì có chút kịch tích.

Đối phương là học đệ năm hai, có chút thấp, mang kính đen, trông khá to con, cũng không phải kiểu soái ca hiện nay, mỗi buổi sáng hắn rất thích đeo tai nghe chạy vòng quanh sân thể dục.

Bọn Đông Lộ mỗi ngày đều xuống lầu mưa bữa sáng, lúc đó đều có thể nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ của hắn, lúc ấy Viên Tử Hàm còn đánh giá một câu: "Soái ca đeo tai nghe thì gọi là soái, như hắn thì gọi là chơi soái*."

*Không hiểu lắm T_T

"Nào có, hắn rõ ràng cũng rất tuấn tú mà?" Trần Ân Tâm phản bác, nhìn thiếu niên đang chạy vội, đáy mắt toát lên một tia sáng kỳ dị.

"Ê, ánh mắt cậu không có vấn đề chứ?" Viên Tử Hàm liếc cô nàng, rất muốn xông lên giúp cô lau mắt mà nhìn kỹ một cái.

Đông Lộ cũng không khỏi nhìn qua đó, cũng không nhìn ra nam sinh kia có gì đặc biệt. Chắc là do đã nhìn nhiều cái bản mặt kia của Thẩm Thần cho nên cô đối với đại đa số nam sinh đều không có cảm giác gì.

Nhưng không biết thần kinh Trần Ân Tâm lại đáp sai ở chỗ nào, lại có thể coi trọng hắn ta.

Đông Lộ đã sớm cảm thấy cô ấy với Chu Tiêu Hàm có tính cách khá giống nhau, đều là loại người nhiệt tình hào phóng, nhưng đối với tình yêu thì rất trắc trở.

Mặt Trần Ân Tâm hơi béo, da lại có chút đen, cũng không phải mỹ nữ gì, nhưng ngũ quan cô ấy lại thanh tú, nếu gầy với trắng hơn một chút thì chắc hẳn là sẽ rất xinh gái.

Nhưng tiểu học đệ hiển nhiên lại không có ánh mắt như vậy, đối với sự theo đuổi của cô ấy lại tràn ngập kháng cự.

Trần Ân Tâm vì để cưa đổ hắn liền mua một đống đồ ăn vặt rồi nặc danh gửi qua cho hắn; vì hắn mà học trang điểm, học cách biến mình thành một mỹ nữ xinh đẹp, ở trên WeChat đã thổ lộ với hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng đều bị đối phương lấy chuyện muốn tập trung học để từ chối. Ngày sinh nhật của hắn, cô ấy còn ngây ngốc làm một cái bánh kem nhỏ đứng ở dưới ký túc xá chờ hắn, trên không trung có mưa bụi lất phất, cô lại giống như hòn vọng phu đứng ở dưới chờ hắn, thê thảm vô cùng, thế nhưng cuối cùng tiểu học đệ cũng không có xuất hiện.

Đông Lộ nhịn không được đặt mình vào trong hoàn cảnh đó.

Nếu Thẩm Thần dám đối xử với cô như vậy...

Ừ, vậy nhất định là anh chán sống rồi.

Mọi người đều khuyên Trần Ân Tâm từ bỏ, nhưng cô gái này lại như một cây gân, ai nói cũng không nghe, vẫn cố chấp theo đuổi mỗi ngày, cuối cùng, sự cố gắng của cô ấy cũng không phụ lòng người, cô ấy thật sự có thể làm cho tiểu học đệ đồng ý hẹn hò.

Toàn ký túc xá đều vui vẻ thay cô ấy, còn cùng ra ngoài ăn một bữa cơm chúc mừng.

Nhưng mà người này không ở trong tay cô ấy được bao lâu thì hai người đã chia tay, nhà trai lấy lý do rất đơn giản: Cô ấy sắp tốt nghiệp rồi, bọn họ lại ở nơi đất khách, quê quán lại cách nhau rất xa, nói gì mà cuối cùng cũng chỉ là lãng phí thời gian của nhau mà thôi.

Trần Ân Tâm từ hôm đó lâm vào trạng thái tự bế, ăn không vào bất cứ thứ gì, cơ thể tiều tụy đi, còn ngầy đến mức lộ ra mỹ nhân tiêm*, cả người bỗng nhiên liền trở nên xinh xắn hẳn ra, Viên Tử Hàm còn giúp cô ấy trang điểm một chút, quả nhiên là khác một trời một vực so với lúc trước.

*Mỹ nhân tiêm: Cái chân tóc mái tạo thành hình chữ M, thông thường thì người phụ nữ nào có cái này thì sẽ rất xinh đẹp, còn đàn ông mà có cái này thì gọi là "phong lưu tiêm".

Tâm tình Trần Ân Tâm chậm rãi khôi phục lại, từ sau khi thoát ra khỏi bóng ma đó, tiểu học đệ bỗng nhiên tìm tới cửa, nói muốn tái hợp lại, còn nói trước kia không biết là cô ấy lại xinh đẹp như vậy.

Nhờ thế Trần Ân Tâm mới biết con người thật của hắn, không chút khách khí trợn trừng mắt với hắn ra, bảo hắn ta mau cút đi.

Đông Lộ đứng bên cạnh nhìn sắc mặt khó coi của tiểu học đệ xám xịt rời đi, cảm thấy có chút buồn cười.

Trong số các cô, cũng chỉ có La Thiến là phảng phất như vật cách điện của tình yêu, bốn năm đại học cũng chưa từng có tiếp xúc thân mật với nam sinh nào, chỉ có Lê Tinh Lãng là thường xuyên chạy tới quầy rầy cô, mà La Thiến lại rất hờ hững với cậu ta, thái độ luôn luôn lạnh nhạt làm lơ.

Ngay cả Viên Tử Hàm cũng đã yêu đương với hai người, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì tốt đẹp.

Tính như vậy thì hình như tình cảm của Đông Lộ với Thẩm Thần là ổn định nhất, mười năm vẫn như một, tuy rằng trong sinh hoạt cũng từng xảy ra cãi vã, nhưng cũng chưa ai đề cập qua chuyện chia tay.

Trần Ân Tâm vô cùng hâm mộ, ôm gối lăn lộn ở trên giường: "Vì cái gì mà tớ không có nổi một tình yêu ngọt ngào chứ, vì cái gì!"

Nếu không phải có cặp Đông Lộ Thẩm Thần này, cô ấy đã sớm không còn tin vào tình yêu nữa, nam nhân đều là đồ chó má, hừ!

Viên Tử Hàm sửa sang lại quần áo, nghe vậy liền nói: "Này không trách cậu được, gặp được đàn ông tốt xác suất ngang với việc trúng vé số, rất nhỏ, người như Thẩm Thần tương đương với giải đặc biệt 3000 vạn, chúng ta vẫn là đừng nên nghĩ thì hơn."

Cái so sánh này còn rất có ý tứ, Đông Lộ nhắn tin WeChat cho Thẩm Thần: [Bạn cùng phòng của em nói anh có giá 3000 vạn.]

Thẩm Thần trả lời: [Chỉ có vậy?]

Đông Lộ: [Anh còn muốn bao nhiêu?]

Thẩm Thần tùy tiện trả lời: [Ít nhất cũng phải 1 tỷ.]

Đông Lộ dừng một chút, nghiêm túc hỏi: [Có ai mua không?]

[Hửm?]

[Em bán lại cho.]

"..."

Hai người ve vãn đánh yêu một trận, Thẩm Thần hỏi: [Tuần sau các em đi thực tập đúng không?]

Đông Lộ: [Ừ.]

Cô ngẩng đầu nhìn ký túc xá, đừng nhìn bây giờ còn đang náo nhiệt như vậy, mọi người vừa nói vừa cười, nhưng thực tế thì mọi người rất nhanh sẽ phải đường ai nấy đi, trên mặt đất đặt ba, bốn cái vali hành lý, đồ vật cũng vứt loạn dưới đất, Trần Ân Vân với Viên Tử Hàm đều đang thu dọn đồ đạc.

Chỉ có La Thiến vẫn bất động như núi, an tĩnh ngồi ở trên bàn đọc sách, cô ấy không tính đi thực tập mà sẽ ở lại trường thi lên thạc sĩ.

Đông Lộ cũng đã từng do dự rất lâu việc đi thực tập với thi lên thạc sĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi làm luôn, mục tiêu của cô là muốn trở thành một bà chủ giống như mẹ mình, đi thực tập có thể tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn so với học trên sách vở.

Thẩm Thần: [Tìm được nơi thực tập chưa?]

Đông Lộ: [Ừm, trường đã sắp xếp, là một công ty liên kết với trường học.]

[Phát địa chỉ qua cho anh.]

Đông Lộ gửi địa chỉ công ty qua, [Anh định làm gì?]

Thẩm Thần: [Trước hết phải tìm nhà ở gần đó đã, đến lúc đó chúng ta cùng nhau dọn vào đó.]

Đông Lộ phản ứng lại, tên gia hỏa này vẫn còn chấp nhất chuyện ở chung đây mà.

[Em nhắc nhở anh một câu.] Cô đánh một hàng chữ, [Công ty là bao ăn bao ở.]

Thẩm Thần không để bụng: [Vậy thì thế nào, tiền thuê nhà tiền điện tiền nước anh sẽ đóng trước, dù em không ở anh cũng vẫn sẽ đóng.]

Đông Lộ nhíu mày: [Lãng phí tiền.]

[Anh sẽ còn kiếm về nhiều hơn.] Ngữ khí Thẩm Thần rất đáng tin: [Việc này không thể thương lượng nữa, trước kia em đã đáp ứng anh rồi.]

Đông Lộ nghiến răng: [Rõ ràng là anh bức em đáp ứng.]

Môi mỏng Thẩm Thần cong lên, lười biếng cười, [Anh mặc kệ, nói được thì phải làm được, không được đổi ý.]

...

Bên kia, Viên Tử Hàm với Trần Ân Tâm cũng đang nói tới chuyện thực tập.

Trần Ân Tâm tức giận bất bình: "Tớ được phân đến công ty quỷ gì ý, không bao ăn bao ở, tiền lương lại còn ít như vậy nữa chứ, tính đi tính lại đó chính là đang bán rẻ sức lao động."

Trần Ân Tâm nói tới cái này liền hâm mộ ghen tỵ tới chết, nói với Đông Lộ: "Lộ Lộ, cậu thành thật nói cho tớ biết, có phải cậu đi khai quang rồi đúng không, vận khí tốt như vậy!"

Lớp bọn họ khác với những lớp khác, chủ nhiệm lớp vì để công bằng nên cho bọn họ quyền quyết định chọn ra một công ty tốt nhất, sau đó mới rút thăm quyết định xem ai được đi.

Công ty Đông Lộ thực tập là công ty duy nhất bao ăn bao ở, rất nhiều người đều nhìn trúng nó, cuối cùng Đông Lộ là người may mắn nhất rút trúng.

Đông Lộ nói không lại Thẩm Thần, xoa xoa mi tâm, không có chút cao hứng nào: "Tớ có thể đổi với cậu."

Tìm được nơi bao ăn bao ở lại không thể ở, vậy thì còn có ý nghĩa gì, còn không bằng nhường cho người khác.

Trần Ân Tâm sửng sốt, "Sao lại thế?"

Đông Lộ: "Thẩm Thần muốn tớ ở chung với hắn."

"..."

Yêu đương thật là chua.

Trần Ân Tâm lập tức nói: "Vậy quyết định rồi nhé, chúng ta đổi nơi thực tập đi, cậu không được đổi ý."

"Tớ không có vấn đề gì." Đông Lộ kỳ quái liếc cô nàng, "Nhưng cậu được xếp vào tập đoàn Hồng Thụy lọt top 500 công ty mạnh nhất cả nước đó, lớn hơn nhiều so với công ty của tớ, cậu xác định muốn đổi?"

Trần Ân Tâm: "To thì có ích gì, tiền lương ban đầu ít như vậy, tớ không thèm đâu."

Viên Tử Hàm lại để ý một chuyện khác: "Lộ Lộ, cậu ở chung với Thẩm Thần sớm như vậy, có phải quá nhanh hay không?"

Đông Lộ nghĩ nghĩ, "Cũng bình thường, rốt cuộc thì cũng yêu đương 6 năm rồi."

Chuyện nên làm đều đã làm, ở chung cũng chẳng sao cả.

Viên Tử Hàm: "Không thể nói vậy được, rất nhiều mâu thuẫn của các cặp đôi đều bùng lên từ lúc ở chung với nhau, nam nhân mà, cậu không thể quá chiều hắn, lâu dần hắn sẽ coi cậu như bảo mẫu, nấu cơm giặt đồ tất cả các công việc trong nhà hắn đều sẽ bắt cậu đi làm, đặc biệt là cậu phải nhớ chú ý việc tránh thai, nếu không cẩn thận mang thai là phiền phức lắm."

Đông Lộ nghe thế cũng cảm thấy có đạo lý, "Để tớ nghĩ lại."

***

Thẩm Thần lên mạng tìm nhà ở, Đông Lộ bỗng nhiên gửi một tin nhắn WeChat qua đây.

Anh click mở ra.

Một đoạn tin nhắn dài tự dưng ập vào mắt.

[ Hiệp ước sống chung ]

[ Bên A: Thẩm Thần / Bên B: Đông Lộ ]

Thẩm Thần: "..." Cái quỷ gì thế này?

Anh kéo xuống xem tiếp.

1. Tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, hai bên A B chia đều.

2. A B thay phiên nấu cơm, không thì một người nấu một người rửa bát.

3. A B phải phân phòng ngủ, có không gian độc lập tự do.

...

10. Cuối cùng, vì sức khỏe của hai bên, quan hệ nhiều nhất là ba lần một tuần.

Ánh mắt Thẩm Thần dừng ở cái điều cuối cùng rất lâu, sau đó mới trả lời lại Đông Lộ: [Ba lần?]

Đông Lộ: [Có ý kiến?]

[Không có, anh chỉ muốn hỏi,..] Thẩm Thần chậm rãi nói: [Nếu anh nấu cơm, rửa bát, tất cả mọi chuyện anh đều làm thì có thể từ ba lần biến thành bảy lần không?]

Đối phương đáp rất dứt khoát: [Mơ đi.]

***

Đông Lộ thật sự đổi công ty thực tập cho Trần Ân Tâm, gửi sơ yếu lí lịch qua bên đó, rất nhanh liền nhận được lời mời phỏng vấn.

Hiệu suất làm việc của Thẩm Thần rất cao, không tới mấy ngày đã thuê được một căn chung cư ở gần công ty cô làm việc, hai phòng ngủ một phòng khách, hoàn cảnh tuyệt đẹp, tọa lạc ở trong một tiểu khu, có bảo an đứng canh ở trước cổng lớn, tính an toàn rất cao, bên cạnh là trạm tàu điện ngầm, giao thông rất thuận lợi.

Mà bệnh viện anh thực tập vừa lúc cũng cách chỗ này không xa, một công đôi việc.

Sau khi làm thủ tục xong xuôi, anh gấp không chờ nổi chạy tới trường của Đông Lộ, dỗ dành cô đi chuyển nhà, giúp cô xách hành lý.

Cứ như vậy, Đông Lộ là người đầu tiên rời khỏi ký túc xá.

Viên Tử Hàm tỏ vẻ nữ đại bất trung lưu*, người có bạn trai đúng là không giống nhau.

*Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà.

Đông Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, hoàn toàn không có biện pháp với người nào đó.

Chung cư Thẩm Thần thuê cô đã xem qua trước đó, hướng về phía mặt trời, ánh sáng rất tốt, cô đối với cách trang trí và bố cục trong phòng cũng rất vừa lòng, nhưng không nghĩ cũng biết nó khẳng định rất đắt, nhưng vô luận cô ép hỏi thế nào Thẩm Thần cũng không nói giá tiền cho cô nghe, chỉ cười nói hài lòng là tốt rồi.

Hai người bận rộn cả một buổi chiều cộng thêm một buổi tối mới quét tuốc sạch sẽ căn hộ này, hành lý cũng đã thu dọn xong, Đông Lộ tắm rửa xong liền mệt mỏi nằm liệt ở trên giường, động cũng không muốn động, tâm tình có chút nôn nóng, trong đầu tất cả đều là về buổi phỏng vấn ngày mai, ngay cả Thẩm Thần đi vào cô cũng không phát hiện.

"Sao thế?"

Thẩm Thần bò lên giường, từ phía sau ôm lấy cô, thò lại gần hôn hôn cái mày đang nhíu chặt của cô, cười nói: "Sao mặt ủ mày ê như vậy, có nhà mới không vui vẻ sao?"

"Không phải." Thanh âm Đông Lộ rầu rĩ, "Chỉ là đang suy nghĩ, vạn nhất không qua được buổi phỏng vấn thì phải làm sao?"

Thẩm Thần chắc chắn nói: "Không có khả năng."

"Sao anh biết?"

"Em đẹp như vậy, bọn họ mù mới không cần em."

Nếu phụ nữ mà đi xin việc thì người ta sẽ nhìn khí chất ngoại hình đầu tiên, sau đó mới đến tính cách và năng lực.

Bề ngoài của Đông Lộ rất xuất chúng, thành tích lại giỏi, ở trường cũng giành được rất nhiều học bổng, một nhân tài như vậy, bất luận là công ty nào cũng đều muốn có.

Đông Lộ không hài lòng với cái đáp án này, "Trừ đẹp ra thì sao? Em cũng không phải đi làm bình hoa."

Thẩm Thần siết chặt hai tay lại, dùng sức ôm lấy cô, cười cười dỗ dành: "Còn nhiều lắm, muốn nói hết thì ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đã xong đâu, yên tâm đi, em vĩnh viễn là số một."

Anh vừa nói vừa nâng tay lên.

Đông Lộ cảm giác được áo ngực mình bị cởi ra, lập tức cảnh giác ấn tay anh xuống, "Anh lại muốn làm gì?"

Thẩm Thần chớp chớp mắt, động tác không ngừng, cười đến thuần khiết vô tội, "Em nói xem?"

Đông Lộ đỏ mặt cắn răn: "Tuần này đã đủ ba lần rồi!"

Thẩm Thần đúng tình hợp lý nói: "Em nói là sau khi dọn tới đây mới tính chuyện một tuần ba lần, chúng ta mới dọn tới có một ngày, cho nên những lần trước không tính."

"Đừng, đừng... Ngày mai em còn phải phỏng vấn..."

"Vừa lúc anh giúp em thả lỏng."

"Hỗn trướng... A, nhẹ một chút!"

***

Ngày hôm sau, Đông Lộ tới công ty phỏng vấn, trên bản đồ biểu hiện địa điểm cách đây không xa, đi tàu điện ngầm một chút là tới, Hồng Thụy là công ty lớn, nằm ở đoạn đường phồn hoa, tấc đất tấc vàng, office building cao 25 tầng.

Hình như từ tầng hai mươi trở lên đều là của công ty bọn họ.

Phỏng vấn phải tới tầng 20.

Đông Lộ dựa theo chỉ dẫn tìm được thang máy, nhìn thấy phía trước có một cô gái trẻ tuổi đang đứng, ăn mặc đơn giản thành thục, nhưng không che giấu được khí chất của một sinh viên, hẳn cũng là tới để phỏng vấn.

Cô gái nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên quái dị, dường như là biết cô.

Đông Lộ không có cảm giác, thỉnh thoảng lại lấy tay dụi mắt, giữa mày có vài phần buồn ngủ, ngày hôm qua Thẩm Thần quấn lấy cô làm đến hơn nửa đêm, hại cô ngủ chưa được mấy tiếng, hiện tại đầu vẫn còn đau, ngay cả cảm giác khẩn trương khi sắp phỏng vấn cũng tan đi không ít.

"Không nghĩ tới lại đụng phải cô ở chỗ này, thật xui xẻo."

Rốt cuộc cũng chờ được thang máy đi xuống, lúc đi vào, cô gái kia đột nhiên nói một câu như vậy.

Đông Lộ không hiểu, đi vào theo, hỏi cô ta: "Cô nói chuyện với tôi?"

Khóe mắt cô ta nhếch lên, nhìn có vài phần khắc nghiệt, "Nơi này trừ hai chúng ta ra còn có người khác sao?"

Đông Lộ càng không thể hiểu được, "Cô là ai?"

Cô ta nhẹ nhàng cười nhạo, "Thật là quý nhân hay quên, mấy ngày hôm trước chúng ta mới vừa gặp nhau ở trường học đi."

Đông Lộ nhìn kỹ mặt cô ta, suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng nhớ lại: "Cô là bạn của Mang Tình, Bành... Giai Giai?"

Trước kia lúc đi công viên trò chơi, cô cũng từng gặp qua một lần.

Là một người bạn thân đi cùng với Mang Tình ngày hôm đó.

Cô ta với Đông Lộ học cùng một ngành, cho nên sau đó còn gặp nhau vài lần ở trong trường, Đông Lộ có chút ấn tượng với cô ta.

Thế giới luôn nhỏ như vậy a.

"Tôi là Bành Mộng Giai!"

Bành Mộng Giai trừng mắt nhìn cô, hoài nghi là cô đang cố ý.

"À, chào cô." Đông Lộ không có phản ứng gì.

Bành Mộng Giai còn muốn nói gì đó, nhưng thang máy đã "đinh" một tiếng, cửa mở ra, đã lên tới tầng 20.

Cô ta đành phải đem lời nói nuốt xuống, cùng Đông Lộ đi ra ngoài.

Công ty chiếm diện tính rất lớn, phóng mắt nhìn qua tất cả đều là máy tính, cơ hồ là có rất nhiều người ở đây, đều đang tập trung tinh thần làm việc.

Lễ tân biết được mục đích của hai người, liền dẫn hai người đi tới phòng nhân sự.

Đông Lộ đi theo lễ tân vào một căn phòng, có một người phụ nữ đang ngồi trước bàn lật xem văn kiện.

Lễ tân đưa sơ yếu lý lịch cho cô ấy, người phụ nữ nhìn trong chốc lát, ngẩng đầu cười với các cô, "Mọi người đều là thực tập sinh của đại học B, tôi tin tưởng năng lực của các cô, vào làm hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là hai người đều nhận được lời mời của cùng một phòng, nhưng chỗ chúng tôi lại chỉ tuyển một người cho vị trí đó, bên phòng tiêu thụ vẫn đang thiếu người, trong hai người có ai nguyện ý chuyển qua đó không?"

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Có đủ dài hay không!!! Đây đều là bồi thường! Ta sai rồi ( > <)

Hành động của Trần Ân Tâm chính là bạn cùng phòng trước kia của ta a ha ha ha, nhịn không được liền viết ra, mong cho những cô gái ngốc nghếch đều có thể có được hạnh phúc của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.